Chương 466
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 466
Chương 466
Chương 466: Tịnh Thổ
Cảnh Bà Bà dường như không nghe thấy lời nhắc nhở của Tần Tang, chỉ chăm chú nhìn vào sâu trong hạp cốc. Ánh mắt bà ta sáng rực dị thường, ẩn chứa cả một mảnh tinh không, sâu thẳm mà thần bí, rõ ràng là đang vận dụng một loại bí thuật tác động lên đôi mắt.
Tần Tang bất đắc dĩ, cố gắng che giấu khí tức, lặng lẽ xuyên qua màn hắc vụ.
Càng lúc càng đến gần đối phương, Tần Tang rốt cục mơ hồ cảm ứng được một chút khí tức, trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng, bèn dừng bước, không nhịn được lần nữa truyền âm nhắc nhở Cảnh Bà Bà:
“Tiền bối, hẳn không phải đồng đạo Tiểu Hàn Vực ta, là người của Thiên Hành Minh…”
Những người tiến vào đây từ Tiểu Hàn Vực lần này đều là gương mặt quen thuộc, thông qua khí tức, Tần Tang cơ bản có thể kết luận được thân phận đối phương, tương tự như gã tu sĩ họ Ngụy của Cổ Ý Môn mà hắn đã từng gặp.
Khí tức của kẻ phía trước cực kỳ xa lạ. Tần Tang giao chiến với Thiên Hành Minh suốt 3 năm, cùng đại bộ phận cao thủ đã giao thủ qua, chỉ có một số ít là không quá quen thuộc.
Đây là người thứ hai mà họ gặp kể từ khi tiến vào Chỉ Thiên Phong. Cảnh Bà Bà đi xa đến vậy, mà mới chỉ đụng mặt hai người, có thể thấy được Chỉ Thiên Phong rộng lớn đến mức nào.
Đối phương là kẻ địch của Thiên Hành Minh, đương nhiên Tần Tang không muốn bỏ qua cơ hội này, nhưng hắn muốn xem ý nguyện của Cảnh Bà Bà ra sao.
Tần Tang chỉ về phía trước, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Cảnh Bà Bà.
Nhưng Cảnh Bà Bà vẫn nhìn chăm chú vào thâm cốc, không thèm liếc nhìn phương hướng Tần Tang chỉ, quả quyết nói: “Đi vòng qua.”
Lần này khác với lần trước.
Lần trước, gã tu sĩ họ Ngụy là đồng đạo Tiểu Hàn Vực, Cảnh Bà Bà không muốn tự g·iết lẫn nhau.
Lần này rõ ràng không phải vì nguyên nhân đó.
Đều vì chủ nhân, Cảnh Bà Bà sẽ không chút thương hại nào với tu sĩ Thiên Hành Minh, mà là không muốn lãng phí thời gian vào kẻ này.
Tần Tang đoán được nguyên do, thầm than một tiếng, đành phải nghe lệnh làm việc.
“Vâng!”
Đi được vài bước, Tần Tang đột nhiên khẽ động thần sắc, trên mặt thoáng hiện vẻ do dự: “Vãn bối mạo muội, mong tiền bối thứ lỗi. Không biết… bây giờ chúng ta còn cách mục đích bao xa?”
Cảnh Bà Bà rốt cục chịu thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm Tần Tang, ngẫm nghĩ rồi tích chữ như vàng đáp: “Nhanh!”
Tần Tang thầm nghĩ quả nhiên là vậy, lập tức dùng giọng thành khẩn truy vấn: “Vãn bối có một yêu cầu quá đáng… Một lát nữa nếu gặp phải cấm chế, liệu có thể xin tiền bối giúp vãn bối che đậy linh lực ba động, để hắn không phát hiện ra hành tung của vãn bối không?”
Cảnh Bà Bà không muốn ra tay, nhưng Tần Tang không muốn từ bỏ cơ hội khó có được này.
Ở Chỉ Thiên Phong, không sợ gây nên sự chú ý của đại năng, Ô Mộc Kiếm và Thập Phương Diêm La Phiên đều có thể không kiêng nể gì cả mà sử dụng. Hơn nữa, hắn đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu trong ba năm lịch luyện.
Không cần Cảnh Bà Bà trợ giúp, Tần Tang cũng có đến chín mươi phần trăm chắc chắn hạ gục được đối phương.
Cảnh Bà Bà đã hứa hẹn, đến mục đích rồi thì hắn có thể tự do hành động, những chuyện sau đó không cần đến hắn.
Tần Tang định bụng một mình phản hồi, cho nên tốt nhất là đừng để đối phương phát hiện ra tung tích của mình, tránh gây nên sự cảnh giác, thậm chí khiến đối phương quả quyết rời khỏi nơi đây.
Nơi này cấm chế dày đặc, một số cấm chế có uy lực phi thường đáng sợ. Dù có Cảnh Bà Bà nhắc nhở, Tần Tang cũng nhất định phải hết sức cẩn thận đối phó, khó tránh khỏi sẽ bị đối phương phát giác, chỉ có thể dựa vào Cảnh Bà Bà giúp che giấu linh lực ba động mà thôi.
Tần Tang chỉ dò hỏi thử, không ngờ Cảnh Bà Bà lại tùy tiện đồng ý.
“Được!”
“Đa tạ tiền bối thành toàn!”
Tần Tang mừng rỡ trong bụng, thu hồi tạp niệm, chuyên tâm đi theo chỉ dẫn của Cảnh Bà Bà, lướt qua trong hạp cốc.
Có Cảnh Bà Bà giúp che giấu, tu sĩ Thiên Hành Minh quả nhiên không phát hiện ra có người lướt qua bên cạnh hắn, vẫn đang chuyên tâm thu thập Tinh Nguyên Thạch.
Vượt qua người này, Tần Tang tăng tốc bước chân theo thúc giục của Cảnh Bà Bà.
Lúc này Cảnh Bà Bà cũng không tiếc ra tay, nếu gặp phải những mảnh vỡ cấm chế cường đại chắn đường, bà ta sẽ giúp Tần Tang cùng nhau phá giải.
Càng đi sâu vào, cấm chế càng dày đặc và nguy hiểm, cơ hồ nửa bước khó đi. Nếu không có Cảnh Bà Bà, Tần Tang căn bản không thể một mình đến đây.
Tần Tang vừa đi vừa ghi nhớ lộ tuyến trong lòng, nếu không thì lát nữa sợ là không ra được.
Mục tiêu của Cảnh Bà Bà phi thường rõ ràng, một đường thẳng tắp tiến lên.
Càng sâu vào hạp cốc, càng thêm âm hàn, hắc vụ trở nên có chút mỏng manh, nhưng lại trái lại càng thêm tăm tối so với ban nãy. Với tu vi của Tần Tang, chỉ dựa vào mắt thường cũng không thể nhìn xa được.
Trong lúc phá cấm, Tần Tang dùng ánh mắt liếc nhìn cảnh vật xung quanh.
Trước đó, trên đường đi có vô số loạn thạch, cỏ hoang đen mọc um tùm, hắn còn tưởng rằng đây là một vùng u cốc hoang vu.
Nhưng ngay lúc này, dưới chân đột nhiên xuất hiện một con đường bằng đá phiến. Mặc dù con đường này đã bị hủy hoại đến mức khó nhận ra, tất cả phiến đá đều vỡ vụn không chịu nổi, nhưng vẫn có thể thấy được nó chắc chắn do người lát thành.
Cảnh Bà Bà ra lệnh cho Tần Tang men theo con đường bằng đá mà tiến về phía trước, xem ra mục đích của bà ta nằm ngay ở cuối con đường này.
Phía trước sẽ có cái gì?
Tần Tang tò mò trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, vô cùng nhu thuận nghe theo mệnh lệnh của Cảnh Bà Bà.
Cùng lúc đó, gió nổi mây phun trong Nguyên Thần không gian của hắn, thần thức được âm thầm điều động, đồng thời Ô Mộc Kiếm lặng lẽ thoát ly Nguyên Thần, thân kiếm khẽ run, vận sức chờ phát động.
Hắn không biết, cũng không dám chủ động động thủ với Cảnh Bà Bà.
Với bản tính của Cảnh Bà Bà, hẳn là sẽ không hủy hoại lời hứa, làm chuyện vong ân bội nghĩa.
Nhưng lòng phòng bị người thì không thể không có. Nếu Cảnh Bà Bà từ trước đến nay đều ngụy trang, hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nhưng sẽ không vươn cổ chịu c·hết, dù c·hết cũng phải phản kháng.
Hắn tin rằng Ô Mộc Kiếm nhất định có thể để lại cho bà ta một ấn tượng sâu sắc!
Con đường bằng đá dài hơn tưởng tượng rất nhiều.
Rốt cục, phía trước xuất hiện hai cột đá đứt gãy, đứng sừng sững ở hai bên con đường.
Cột đá phi thường thô, như hai cây Kình Thiên trụ lớn, có thể tưởng tượng khi chúng còn hoàn chỉnh thì chắc chắn cực kỳ cao, nói không chừng có thể vượt qua hạp cốc, chạm đến trời xanh.
Đáng tiếc, hiện tại chúng đã bị đứt gãy gần như tận gốc, chỉ còn lại tàn tích.
Chung quanh cột đá ngổn ngang những khối đá khổng lồ, nhìn về phía trước thì không rõ lắm, hình như là một quảng trường lát bằng đá.
Thân ảnh Tần Tang khẽ dừng lại, không nghe thấy mệnh lệnh mới của Cảnh Bà Bà, đành phải tiếp tục tiến lên. Rất nhanh, hắn đến bên cạnh hai cột đá, một quảng trường vô cùng rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt họ.
Thật khó có thể tưởng tượng, dưới đáy hạp cốc lại có một không gian rộng lớn như vậy, đồng thời còn có một di tích quảng trường to lớn, khí thế.
Đứng ở biên giới quảng trường, Tần Tang cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Quảng trường hình tròn, được tạo thành từ vô số khối đá giống hệt nhau, mỗi khối dài rộng hơn mười trượng. Từng vòng từng vòng khối đá được sắp xếp chỉnh tề tạo thành một hình dạng kỳ lạ.
Hình như bên ngoài cao, còn ở giữa thì thấp, tạo thành hình phễu.
Nếu như ngược lại, ở giữa cao, bên ngoài thấp, thì lại giống như một tế đàn để tế trời.
Với hình dạng cổ quái này, Tần Tang rất khó phân biệt được công dụng thực sự của quảng trường.
Ở phía ngoài cùng của quảng trường, vẫn còn vài cột đá giống nhau, cũng đều đã bị đứt gãy tận gốc. Trong sân rộng chất đống những khối đá lớn nhỏ, chính là tàn tích của những cột đá đó.
Tàn tích đổ nát lên quảng trường, gây ra sự p·há h·oại vô cùng lớn, tạo nên một cảnh tượng suy tàn.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, Tần Tang đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện trong sân rộng dĩ nhiên không có một mảnh vỡ cấm chế nào.
Cả hạp cốc cấm chế giăng đầy, có thể nói là mười bước một hiểm, chỉ có nơi này là ngoại lệ.
Quảng trường tựa hồ là Tịnh Thổ duy nhất trong hạp cốc.