Chương 400
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 400
Chương 400
Chương 400: Kiên Trì
Càng tiến về phía trước, khung cảnh càng thêm kinh người.
Dưới chân, tầng băng bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Ban đầu, chúng còn nhỏ, chỉ là những khe hở li ti, uốn lượn bên trong tầng băng, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Thời gian trôi qua, vết nứt ngày càng nhiều, dày đặc như mạng nhện, lan tràn sâu vào trong động băng. Rõ ràng đây đều là những vết nứt mới hình thành, khiến người ta không khỏi lo lắng, liệu động băng có vì vậy mà đổ sụp hay không.
Huyền băng trong động băng, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, vô cùng cứng rắn.
Tự hỏi cẩn thận, nếu không sử dụng pháp bảo, Tần Tang khó có thể tạo ra lực phá hoại lớn đến vậy. Vậy mà trung tâm chiến trường còn ở phía trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vân Du Tử đã gặp phải dạng địch nhân nào?
‘Ầm!’
Lại một tiếng nổ vang.
Chấn động không hề có quy luật.
Có lúc liền một mạch vài tiếng, có lúc lại rất lâu sau mới xuất hiện một lần.
Đột nhiên, Tần Tang dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Trong gió tuyết mịt mù, hắn thấy một khối băng điêu, bên trong phong ấn một người, quay lưng về phía hắn.
Vân Du Tử!
Dù chỉ là bóng lưng, Tần Tang vẫn nhận ra ngay. Vân Du Tử vậy mà lại ở nơi này, bị đông cứng thành băng điêu.
Toàn thân hắn bị hàn băng bao phủ, vẫn đứng vững vàng trong động băng, giống như một gốc tùng già cắm rễ trên băng, sống lưng thẳng tắp, đối mặt với cuồng phong bạo tuyết.
Từng lớp, từng lớp gió tuyết phủ lên người, hàn băng càng lúc càng dày.
Vân Du Tử đứng thẳng nơi đó, vẫn không hề nhúc nhích.
Không hề giống như tưởng tượng rằng Vân Du Tử tao ngộ cổ thú, mà những chấn động phá hoại băng động kia, vẫn còn tiếp diễn ở phía trước.
Thế nhưng, trạng thái của Vân Du Tử lúc này cũng vô cùng tồi tệ.
Toàn thân Vân Du Tử tĩnh mịch, hắn hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Vân Du Tử!
Ánh mắt Tần Tang ngưng lại, đang định lướt tới.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng ‘Két’ vỡ tan vang lên, thanh âm rất nhỏ, đặc biệt là trong gió tuyết, nếu không phải thính lực Tần Tang nhạy bén, chắc chắn không thể nghe thấy.
Thanh âm này phát ra từ lớp hàn băng trên người Vân Du Tử.
Nghe được âm thanh, lòng Tần Tang khẽ động, dừng lại, cúi đầu nhìn chân trái của Vân Du Tử.
Vân Du Tử không phải là hai chân đứng cùng nhau, chân trái của hắn so với chân phải nhích lên trước nửa bước. Ngay khi âm thanh kia vang lên, trên hai chân hắn xuất hiện linh lực ba động, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, hàn băng bị đánh rách tả tơi từ bên trong.
Đáng tiếc, hàn băng không vỡ vụn ngay mà chỉ vừa xuất hiện vết nứt, liền lập tức bị vô tận gió tuyết gia cố trở lại, chỉ để lại những đường vân.
Thảo nào trên người hắn có nhiều vết nứt đan xen đến vậy.
Vân Du Tử vẫn không hề từ bỏ, linh lực trong cơ thể bắt đầu yếu ớt cổ động hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng chấn khai được lớp hàn băng trên đùi. Nắm lấy cơ hội, Vân Du Tử động thân, hắn phóng chân trái lên trước, bước ra một bước dài, thân thể hơi nghiêng về phía trước.
Nhưng khi hắn còn muốn phóng chân phải lên thì lại bị hàn băng giam cầm.
Lúc này, thân thể hắn tạo thành một dáng vẻ quái dị, chân trái bước lên trước một bước lớn, thân trên vẫn giữ thẳng tắp, không hề sợ hãi sự áp bức của gió tuyết.
Có vẻ như bước đi này đã tiêu hao quá nhiều thể lực, Vân Du Tử không tiếp tục nữa. Hắn giữ nguyên tư thế đó, tạm thời dừng lại, dường như đang tích súc lực lượng để chờ đợi bước tiếp theo.
Tần Tang nhìn cảnh này, lặng lẽ đi từ phía sau lên phía trước, nhìn thẳng vào mặt Vân Du Tử.
Vân Du Tử mặt không biểu tình, hai mắt nhắm nghiền, râu tóc trắng xóa đều bị gió tuyết đóng băng thành những cây ngân châm cứng rắn, cả người tựa như một pho tượng băng sống động như thật.
Chỉ có khí tức yếu ớt đến cực điểm kia, chứng tỏ Vân Du Tử vẫn còn sống, hắn vẫn đang kiên trì.
Vô Hạ Châu lơ lửng trên trán hắn.
Trước ngực là một chiếc thanh đăng.
Tần Tang lập tức ý thức được, Vân Du Tử đang dựa vào Vô Hạ Châu để bảo vệ Nguyên Thần, ngăn cản sự gặm nhấm của hàn ý đáng sợ này. Còn hiệu dụng của chiếc thanh đăng nhỏ kia, đoán chừng cũng không khác gì Xích Đan.
Có điều, Vân Du Tử phải hao hết toàn bộ tinh lực, mượn sức mạnh của Vô Hạ Châu, mới có thể gian nan chống lại hàn ý, hắn khó mà phân tâm duy trì thanh đăng.
Ngọn lửa trên chiếc thanh đăng nhỏ kia cực kỳ yếu ớt, mắt thường gần như không nhìn thấy, chỉ còn thoi thóp.
Thanh đăng có thể duy trì bất diệt đã là vô cùng gian nan, chỉ miễn cưỡng bảo vệ nhục thân Vân Du Tử không bị đông cứng, còn đối với lớp băng ngày càng dày bên ngoài cơ thể thì bất lực.
Vân Du Tử chưa từng từ bỏ, thực ra vẫn luôn tích súc lực lượng.
Ngọn lửa xanh vừa rồi đã phá vỡ hàn băng, chính là do Vân Du Tử tích súc đủ lực lượng, nắm lấy cơ hội phóng ra một bước. Cứ như vậy, hắn từng bước một tiến lên, mãi đến khi đến được nơi này.
Lúc này Vân Du Tử đã không thể phân tâm vào việc khác, hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ tâm thần đều đặt trên Vô Hạ Châu và thanh đăng, chỉ có chấp niệm trong lòng không thôi, dẫn dắt hắn tiến lên.
Tần Tang đi tới bên cạnh Vân Du Tử, ở phía trước bên trái Vân Du Tử, cuối tầm mắt, trong gió tuyết mịt mù, có thể mơ hồ nhìn thấy một đóa hoa như tinh thể băng đang chập chờn trên vách băng.
Đó là một đóa Bách Hợp.
Thiên tài địa bảo, Dạ Lan Bách Hợp!
Nó sinh trưởng trong hàn băng, lá và thân phủ phục trên băng, hòa làm một thể với hàn băng.
Đóa hoa cũng óng ánh như băng, nhưng lại có vẻ vô cùng yếu ớt, khiến người ta không khỏi lo lắng, liệu có thể vỡ tan chỉ với một cái chạm nhẹ.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, Dạ Lan Bách Hợp vẫn nở rộ, cao ngạo và lạnh lùng.
Như một tiên tử trong băng tuyết, độc lập giữa thế gian.
Cuồng phong bạo tuyết gào thét đến, mang theo khí thế phá hủy tất cả, nhưng khi đến gần Dạ Lan Bách Hợp lại tự động tách ra, dường như cũng không nỡ quấy nhiễu nàng.
Tần Tang ngưng mắt nhìn kỹ, phát hiện xung quanh Dạ Lan Bách Hợp có một linh trận.
Có thể tưởng tượng, linh trận này là do vị tiền bối đã phát hiện ra Dạ Lan Bách Hợp đầu tiên lưu lại, để bảo vệ Dạ Lan Bách Hợp sinh trưởng, cho đến khi thành thục.
Linh trận này không chỉ có thể chống lại gió tuyết, mà còn có thể phong tỏa khí tức của Dạ Lan Bách Hợp bên trong, để tránh thần hoa nở rộ, dẫn dụ yêu thú dòm ngó.
Chẳng biết vì sao, vị tiền bối kia sau đó không quay trở lại nơi này, để rồi Dạ Lan Bách Hợp sắp thành thục mà không ai hái đi.
‘Cạch!’
Vân Du Tử lại tích súc một chút lực lượng, bắt đầu thử nghiệm.
Đáng tiếc lần này thời gian quá ngắn ngủi, chỉ mang được chân phải lên trước một khoảng cách rất ngắn, chưa đến nửa bước.
Vân Du Tử lại lần nữa dừng lại, tiếp tục chuẩn bị.
Trên mặt hắn, không thấy uể oải hay vội vàng, không có nôn nóng hay tuyệt vọng, chỉ có sự lặng im.
Ẩn chứa dưới sự tĩnh lặng này, là một nguồn sức mạnh rung động lòng người.
Vân Du Tử cẩn thủ bản thân, điều khiển chấp niệm, tâm vô bàng vụ, hắn nhìn đúng Dạ Lan Bách Hợp, liền dốc hết toàn lực, từng bước một tiến lên, không hề phát hiện Tần Tang đang ở ngay bên cạnh.
Tần Tang lặng lẽ nhìn Vân Du Tử, sau đó vượt qua hắn, đi tới bên cạnh Dạ Lan Bách Hợp, tỉ mỉ quan sát.
Ánh mắt hắn lướt qua Dạ Lan Bách Hợp, phần lớn sự chú ý dồn vào linh trận.
Rất tốt, linh trận thủ hộ Dạ Lan Bách Hợp không phải là sát trận đáng sợ, nó thiên về ẩn nấp hơn. Tu tiên giả chỉ cần có thể đến được nơi này, thì việc phá giải linh trận không quá khó khăn.
Tần Tang xoay người, nhìn Vân Du Tử vừa phóng lên phía trước một bước.
Hàn băng trên người hắn lại dày thêm.
Một đoạn khoảng cách này nhìn có vẻ không dài, nhưng đối với Vân Du Tử lúc này mà nói, nó giống như một con hào sâu không thể vượt qua.
Càng tiến về phía trước, uy lực của gió lạnh càng khủng bố hơn, mà Vân Du Tử lại đang ở vào thời điểm dầu hết đèn tắt, Tần Tang cũng không dám chắc, liệu Vân Du Tử có thể kiên trì đến nơi này hay không.
Chỉ có thể nói, khả năng không lớn.
Nhiều khi, không phải cứ ý chí kiên định là có thể đạt thành tâm nguyện.