Chương 394
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 394
Chương 394: Tinh Huyết Nuôi Quỷ
Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm môn này có pháp chú chuyên phá cấm chế.
Cổ Thiên Nam rốt cuộc chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, linh vật sưu tập được có hạn, luyện chế Ngũ Hành Linh Kiếm phối hợp pháp chú phẩm chất không cao, nên Tần Tang về sau rất ít khi dùng đến.
Tần Tang đã hoàn toàn nắm giữ pháp chú. Về sau, hắn liền sưu tập một ít linh tài, mời người tế luyện lại Ngũ Hành Linh Kiếm, phẩm chất nhờ đó mà được nâng cao hơn một bước.
Hắn đã tìm ra mấu chốt để phá giải cấm chế.
Năm thanh linh kiếm sóng vai, hóa thành một dải cầu vồng, đâm thẳng vào bình chướng.
Trên bình chướng, linh quang sáng lên từng đợt, dập dờn như mặt nước, khiến cho toàn bộ Thiên Thất rực rỡ muôn màu.
Tần Tang không hề để tâm đến Dư Hóa, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào cấm chế, không dám bỏ lỡ bất kỳ biến hóa nào. Hắn nhất định phải thao túng Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm một cách chuẩn xác tuyệt đối, mượn sức mạnh của Ngũ Hành, phá vỡ từng tầng cấm chế tinh xảo và phức tạp, thì mới có thể thành công.
Dù vậy, Tần Tang cũng phải mất trọn vẹn ba mươi hơi thở, mới có thể mở ra bình chướng.
May mắn thay, Dư Hóa vẫn chưa thể vây khốn Phi Thiên Dạ Xoa.
Phá giải cấm chế, nhìn bề ngoài thì không có chiến đấu kịch liệt, nhưng sự tiêu hao tâm thần không hề kém chút nào so với đại chiến vừa rồi, chỉ cần một bước sai lầm, sẽ gây ra phản kích từ cấm chế, công lao đổ sông đổ biển.
Tần Tang cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, lau mồ hôi trên trán, trên mặt lộ vẻ trắng xanh khác thường, quay đầu nhìn thoáng qua.
Bên ngoài, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt. Dư Hóa vừa phải đối phó với Phi Thiên Dạ Xoa, vừa phải chuyên tâm phá giải cấm chế, quả thực không dễ dàng. Chỗ cấm chế này hẳn là có thể giúp mình tranh thủ thêm chút thời gian.
Nghĩ vậy, Tần Tang bước ra một bước, nhìn chăm chú vào bóng tối trước mắt, nơi mà đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Con đường phía trước còn chưa biết, không biết sẽ phải đối mặt với những gì.
Vân Du Tử giữ kín như bưng về nơi này, từng nói đường sau nguy hiểm khôn lường, chính Vân Du Tử cũng không nắm chắc, nên đã bảo Tần Tang trực tiếp rời đi, miễn cho liên lụy đến ông ta.
Nhưng Ngân Đao phù bảo, Hắc Long Thạch, Phược Linh Tác, Hoạt Thi mấy kiện trọng bảo của Tần Tang đều đã bị hủy hết, bản thân hắn cũng đã đến đường cùng, gần như là tuyệt cảnh, không còn lo được lời cảnh cáo của Vân Du Tử nữa.
Cho dù phía trước thật sự là cửu tử nhất sinh, cũng còn tốt hơn hiện tại.
Chỉ có trong cục diện hỗn loạn, mới có thể tranh thủ được một chút hy vọng sống trong cái không thể!
Nghĩ đến đây, Tần Tang thần sắc kiên định, gọi ra Ô Mộc Kiếm để phòng thân, rồi nhấc chân bước vào bóng tối.
Khoảnh khắc sau, trời đất quay cuồng.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Trong lòng Tần Tang hơi động, hóa ra ẩn tàng trong bóng tối, lại là một cái truyền tống trận. Tầm mắt khôi phục, Tần Tang phát hiện mình đang ở trong một băng điện trống rỗng khác.
Khác với băng điện bên ngoài, nơi này rõ ràng có dấu vết nhân tạo.
Băng điện được gọt đẽo rất ngăn nắp, hoàn toàn là dùng bảo kiếm mở ra.
Phía sau cũng là một vùng tăm tối, đối diện, trên tường băng có những tia sáng kỳ dị lưu chuyển. Tần Tang liếc mắt liền nhận ra, những cấm chế này chính là để gia cố tường băng, hơn nữa hình như chủ yếu là để phòng thủ từ bên ngoài.
Tần Tang nhanh chóng quan sát hoàn cảnh băng điện. Có chút bất ngờ là nơi này vô cùng yên tĩnh, không hề có nguy hiểm như trong tưởng tượng. Sau đó, thân ảnh hắn lóe lên, lướt đến trước tường băng.
Tường băng có phần trong suốt, có thể nhìn xuyên thấu qua tường băng, miễn cưỡng thấy được hoàn cảnh bên ngoài. Bên ngoài tường băng, cơn lốc tuyết đang quét qua, không ngừng đánh thẳng vào tường băng, tầm mắt chỉ thấy một màu trắng xóa.
Ngoài ra, hình như không có nguy hiểm rõ ràng nào, cũng không thấy cổ thú nào tồn tại.
Trong đầu Tần Tang, vô vàn ý nghĩ chợt lóe lên. Hắn không phá giải cấm chế trên tường băng, mà tiếp tục tiến về phía trước, rồi dựa vào tường băng khoanh chân ngồi xuống, gọi ra Thập Phương Diêm La Phiên, đồng thời lấy ra một vật từ túi Giới Tử.
Chính là Thập Phương Diêm La Phiên pháp bảo nhận được từ Tôn Đức!
Không chỉ Dư Hóa có pháp bảo, hắn cũng có!
Tần Tang nhìn chăm chú vào lá cờ cực lớn này, thần thức dò vào trong đó, không nằm ngoài dự liệu, pháp bảo không có phản ứng gì.
“Xem ra, cần phải bày trận trước đã.”
Tần Tang lẩm bẩm, nội thị bản thân, thương thế đã chuyển biến tốt hơn được vài phần, liền phất tay đánh ra Thập Phương Diêm La Trận, bố trí đại trận trước mặt.
“Đi ra!”
Tần Tang khẽ quát một tiếng, âm khí chấn động, mười cái chủ hồn hiện thân từ Quỷ Phiên.
Vào thời khắc này, Tần Tang vẫn không cảm nhận được liên hệ giữa chủ hồn và pháp bảo.
Cần tinh huyết sao…
Tần Tang nhớ lại tất cả chi tiết đã thấy ở đầm tối. Hắn biết rõ ma môn có rất nhiều loại thuật tương tự như Huyết Luyện Thuật, chỉ là không biết, tinh huyết nuôi quỷ là đủ, hay cần phải phối hợp với bí pháp?
Nếu cần bí pháp, mình chỉ có thể từ bỏ ý định sử dụng pháp bảo, mở ra cấm chế rồi tiếp tục chạy trốn.
Thành hay bại, phải xem vào lần này!
Linh lực hóa thành một con dao nhỏ, cắt vào đầu ngón tay Tần Tang.
Tần Tang ép ra một chút tinh huyết, chia làm mười giọt, lần lượt bay về phía mười cái chủ hồn.
Cảm ứng được khí tức tinh huyết của Tần Tang, chủ hồn tựa như chim non đói khát, không kịp chờ đợi mở rộng miệng, xông lên nuốt lấy tinh huyết.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ, tinh huyết của Tần Tang chảy vào trong cơ thể chủ hồn, khiến cho bề ngoài những chủ hồn này tràn ngập huyết quang nhàn nhạt.
Tần Tang thử thôi động pháp bảo, nhưng vẫn không có phản ứng.
Xem ra vẫn chưa đủ!
Tần Tang như có điều suy nghĩ.
Trong đầm tối, chủ hồn dưới trướng Dư Hóa, toàn thân cơ hồ đều bị tơ máu tràn ngập, huyết quang trên thân càng nồng đậm hơn mấy lần, mới miễn cưỡng nâng được pháp bảo.
Tần Tang hạ quyết tâm, bất chấp việc tự thân suy yếu, ép ra hơn nửa lượng tinh huyết trong cơ thể, đút cho chủ hồn.
“Gào! Gào!”
Chủ hồn càng thêm kích động mà thét dài, tơ máu bắt đầu lan tràn ra khắp cơ thể chúng, huyết quang càng thêm nồng đậm.
Làn da vốn đã trắng xanh khác thường của Tần Tang, giờ lại càng trở nên trong suốt, nhưng trên mặt hắn lại hiện ra vẻ kinh hỉ dị thường.
Giờ khắc này, hắn rốt cục cảm nhận được sự đáp lại từ pháp bảo!
Biện pháp này hữu hiệu!
Tần Tang mừng rỡ, cúi đầu nhìn pháp bảo, đột nhiên phất tay ném pháp bảo ra, sau đó cưỡng ép trói buộc những chủ hồn đang kích động kia lại, tụ hợp một chỗ, hợp lực nâng pháp bảo lên.
“Ầm!”
Một luồng khí tức cực kỳ cường hãn từ pháp bảo bùng nổ, khiến cho người ta không khỏi run rẩy!
Mười vị chủ hồn gian nan nâng pháp bảo, phát ra tiếng gầm rú đầy gắng sức, nhưng chúng đã thành công gánh vác áp lực của pháp bảo, kiên trì được.
Tần Tang vội vàng nuốt một viên linh đan vào miệng, nhanh chóng chìm tâm thần vào pháp bảo.
Khiến hắn bất ngờ là, bên trong pháp bảo lại không có ức vạn sinh hồn như trong tưởng tượng, mà chỉ có vô cùng vô tận Cửu U Ma Viêm, che kín cả bầu trời, ngoài ra thì không thấy gì khác.
Không biết có phải do tu vi của mình quá thấp, nên không thể thăm dò toàn bộ pháp bảo hay không.
Tần Tang thoáng nghĩ, nhưng thời gian cấp bách, cũng không truy cứu đến cùng, chỉ cần có thể ngự sử Cửu U Ma Viêm là đủ rồi!
Tâm thần liên kết với pháp bảo, Tần Tang vừa động ý niệm, trên lá cờ lập tức xuất hiện một vòng xoáy, Cửu U Ma Viêm từ vòng xoáy tung bay ra, tụ thành một luồng, vây quanh Tần Tang xoay tròn.
Uy lực của Cửu U Ma Viêm cực kỳ đáng sợ. Tần Tang không hề nghi ngờ rằng, nếu không có pháp bảo ràng buộc, mình sẽ bị thiêu thành tro bụi một cách dễ dàng.
Nhưng lúc này, Cửu U Ma Viêm lại vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho Tần Tang điều động.
Đồng thời, Tần Tang cũng biết pháp bảo này tiêu hao khủng bố đến cỡ nào, giống như một cái động không đáy, liên tục thôn phệ linh lực của hắn. May mắn là thương thế đã khôi phục được một phần, cộng thêm việc hắn đã sớm ăn vào mấy viên linh đan, nên mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Bất quá, đây cũng không phải là chuyện xấu.
Điều đó chứng tỏ Dư Hóa cũng không thể ngự sử pháp bảo trong thời gian dài!