Chương 370
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 370
Chương 370
Chương 370: Hàn Kim Khoáng Mẫu
Dù thực lực mọi người không hề yếu, vẫn bị đám ác quỷ truy sát đến chật vật không chịu nổi.
Khổng Tân lách mình tiến vào trong động, mọi người vội vàng đuổi theo, nhưng ai ngờ sơn động này lại là một cái tử lộ!
Trong khoảnh khắc, cửa hang bị ác quỷ phá tan, tiếng quỷ rít bên ngoài càng lúc càng chói tai, không biết bao nhiêu ác quỷ dưới lòng đất đã bị kinh động.
Sắc mặt mọi người đại biến, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Khổng Tân, bao gồm cả Tần Tang.
Khổng Tân vì đi đường tắt mà nói dối, chút chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến cục diện chung thì còn có thể thông cảm được, đằng này lại trực tiếp dẫn mọi người vào tử lộ, hành động này chẳng khác nào hại người tính mệnh, tội không thể tha!
“Ngươi muốn chết!”
Áo đỏ nữ tử giận tím mặt, pháp khí chỉ thẳng vào Khổng Tân, sát cơ lộ rõ!
Khổng Tân lại không hề hoang mang, hình như chẳng chút sợ hãi.
Tần Tang nhíu mày, âm thầm kỳ quái, không hiểu hành động lần này của Khổng Tân có ý gì. Chính hắn cũng đi theo vào đây, nếu có chuyện gì thì hắn chết trước, chẳng lẽ lại có kẻ ngu xuẩn nào mưu tài sát hại tính mạng kiểu này?
Nghĩ vậy, Tần Tang dời mắt khỏi Khổng Tân, quan sát hoàn cảnh xung quanh, đợi khi thấy rõ vách đá phía sau sơn động, ánh mắt hắn hơi ngưng lại.
Lúc này, Khổng Tân thản nhiên chỉ vào sâu trong sơn động, “Chư vị nhìn những vách đá này xem, có gì khác biệt so với bên ngoài?”
Mọi người khẽ giật mình, ghé mắt nhìn lại.
Được Khổng Tân nhắc nhở, lúc này mọi người mới phát hiện, vách đá nơi đây không giống như bên ngoài, toàn thân đều là đá đen, mà bên trong vách tường lại mơ hồ lộ ra một loại lãnh quang màu trắng.
Ở chỗ dễ thấy nhất, thậm chí có thể nhìn thấy tinh thạch hình dáng lớn cỡ móng tay.
“Những thứ này…”
Người đầu tiên nhận ra loại lãnh quang này là tu sĩ họ Bảo, hắn kinh ngạc thốt lên, “Chẳng lẽ là Hàn Kim Khoáng Mẫu?”
“Hàn Kim?”
Mọi người ít nhiều đều đã nghe qua danh tiếng của Hàn Kim.
Tần Tang còn nhận ra sớm hơn cả tu sĩ họ Bảo.
Trong những tâm đắc mà Ngô chủ tiệm đưa cho hắn có giới thiệu về một số linh tài hi hữu, trong đó có Hàn Kim. Pháp khí mà pha tạp Hàn Kim, không chỉ có thể mang theo đặc tính cực hàn, mà độ chắc chắn cũng được đề cao, là một loại linh tài rất khó kiếm.
Không ngờ, còn chưa tiến vào sâu trong Vô Nhai Cốc đã gặp được khoáng mạch Hàn Kim, quả nhiên là một bảo địa.
Khổng Tân gật đầu, nói: “Không sai, đây đúng là Hàn Kim Khoáng Mẫu. Trải qua rèn luyện có thể nhận được linh tài trân quý là Hàn Kim.”
“Nguyên bản, quỷ vật hội tụ ở phía trên không chỉ có chút ít này, phải đến hàng vạn con, chiếm giữ toàn bộ mấy ngọn núi xung quanh. Nơi đó chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, không ai dám bén mảng, nên đường hầm này cũng không ai phát hiện.”
“Nếu không phải như vậy, Hàn Kim Khoáng Mẫu đã sớm bị người ta đào đi rồi.”
“Sau lần đại loạn này, tại hạ phát hiện Quỷ Sào nơi đây xảy ra biến cố lớn, số lượng quỷ vật giảm mạnh, liền lặng lẽ ẩn mình đến điều tra, phát hiện ra đường hầm này cùng với Hàn Kim Khoáng Mẫu.”
“Đáng tiếc tu vi tại hạ thấp kém, không đủ sức một mình khai thác, lại không dám tùy tiện tiết lộ. Nếu liên hợp với thế lực khác, có khi tại hạ đến cả da lẫn xương cũng bị nuốt mất, đành phải dùng hạ sách này.”
“Chư vị không muốn Hàn Kim, tại hạ cũng không miễn cưỡng, chúng ta hợp lực xông ra ngoài ngay bây giờ, lối ra ở ngay phía trước không xa, thoát thân không khó.”
“Chỉ có điều, bí mật nơi này sợ là không giấu được lâu, sớm muộn gì đường hầm này cũng sẽ bị phát hiện, đến lúc đó Hàn Kim Khoáng Mẫu rơi vào tay kẻ khác…”
“Vào bảo sơn mà tay không trở về, không biết chư vị có thấy đáng tiếc không?”
Tu sĩ họ Bảo kinh ngạc hỏi: “Ý ngươi là gì? Ngươi nguyện ý chia cho chúng ta những Hàn Kim Khoáng Mẫu này?”
Khổng Tân thản nhiên đáp: “Người thấy thì có phần, đạo lý này tại hạ hiểu được. Hàn Kim Khoáng Mẫu khai thác được, tất cả mọi người ở đây chia đều, coi như là tại hạ bồi tội với chư vị. Nếu không thì, chư vị cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho tại hạ sao? Huống chi, bên ngoài còn có ác quỷ nhòm ngó, khai thác Hàn Kim Khoáng Mẫu cần mọi người đồng tâm hiệp lực mới làm được.”
Lúc này, số lượng ác quỷ bị hấp dẫn đến càng lúc càng nhiều, liên tục xung kích cửa hang, áp lực mọi người càng lúc càng lớn.
Khổng Tân nói xong thì ngậm miệng, chờ đợi quyết định của những người khác.
Tu sĩ họ Bảo đột nhiên khẽ cười một tiếng, nhìn quanh mọi người, “Bảo vật ở ngay trước mắt, chư vị đạo hữu không lẽ lại bỏ qua dễ dàng như vậy chứ? Ác quỷ tuy mạnh, chỉ cần mọi người lấy ra át chủ bài, hợp lực ngăn cản, chống đỡ một thời gian ngắn thì không khó. Đến lúc đó, ai hái được nhiều thì hái, thấy tình thế không ổn thì lập tức rút lui. Tất cả mọi người đều là hạng người lão luyện, biết cân nhắc được mất, chỉ cần chú ý chừng mực, sao phải sợ rơi vào kết cục chim vì ăn mà chết?”
Tần Tang cũng có chút động tâm.
Một khối Hàn Kim Khoáng Mẫu to bằng nắm đấm, chỉ có thể luyện ra một chút Hàn Kim cỡ hạt gạo. Nhưng cả mặt vách đá trong sơn động đều lộ ra lãnh quang, nếu khoáng mạch đủ lớn, dù cho tất cả mọi người chia đều, chuyến đi này vẫn không tệ.
Bất quá, chính sự vẫn là quan trọng nhất.
Tần Tang nhìn Vân Du Tử dò hỏi, Vân Du Tử khẽ gật đầu, không phản đối.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều không thể cưỡng lại sự cám dỗ của Hàn Kim, không ai tiếp tục truy cứu hành động trước đó của Khổng Tân nữa.
Việc này không nên chậm trễ, mọi người lập tức điều chỉnh đội hình, liên thủ chống cự ác quỷ xung kích, tạo thời gian cho Khổng Tân. Khổng Tân lấy ra một thanh bảo kiếm xanh biếc, tế linh lực lên, một đạo lam quang lóe qua, chém về phía vách đá.
‘Ầm!’
Một tiếng vang giòn.
Lam quang tiêu tan, mọi người giật mình.
Khổng Tân toàn lực chém một kiếm, vậy mà chỉ để lại một vết kiếm mờ nhạt trên vách đá!
Khổng Tân cười khổ nói: “Nơi đây thai nghén Hàn Kim Khoáng Mẫu, cả khoáng mạch đều bị Hàn Kim ảnh hưởng, khiến cho những tảng đá này biến đổi đặc tính, trở nên cứng rắn dị thường. Thanh lam quang kiếm này là tại hạ dốc hết khả năng mới tìm được, là bảo kiếm sắc bén nhất. Trước đó cũng thử qua Ngũ Hành Pháp Chú và các biện pháp khác, đáng tiếc đều vô hiệu, chỉ có thể dùng man lực từ từ khai thác…”
Những người khác hai mặt nhìn nhau.
Khổng Tân một kiếm chỉ có thể chém ra một vết kiếm, cứ tiếp tục như vậy, biết đến năm tháng nào mới có thể khai thác xong khoáng mạch?
“Ta không tin, mấy khối đá vụn mà cũng cản được pháp khí?”
Áo đỏ nữ tử hừ lạnh một tiếng, rút pháp khí đang dùng để chống cự ác quỷ ra, quay ngược lại, đâm thẳng vào vách đá.
‘Phốc!’
Pháp khí hình trâm dễ dàng chui vào vách đá, nhưng chưa kịp để áo đỏ nữ tử lộ vẻ mừng rỡ, nàng đã cảm thấy một lực cản cực lớn truyền đến từ pháp khí, cuối cùng chỉ đâm vào được chưa đến một tấc đã bị kẹt cứng trên vách đá.
Pháp khí rung động, ý đồ phá vỡ vách đá, nhưng vách đá vẫn sừng sững bất động.
Áo đỏ nữ tử bất đắc dĩ thu hồi pháp khí, thử thêm vài lần nữa, kết quả đều như vậy, sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, không nói thêm gì nữa.
Tu sĩ họ Bảo và lão giả cũng gọi ra pháp khí của mình, nhưng so với Khổng Tân cũng chẳng khá hơn là bao.
Khổng Tân im lặng vung kiếm chém vào, đáng tiếc hiệu suất quả thực quá thấp, phải chém liên tục mấy chục kiếm mới đào được một khối Hàn Kim Khoáng Mẫu.
Tần Tang vung Hắc Long Thạch liên tục đánh về phía đám ác quỷ bên ngoài, nhưng ác quỷ cứ thế mà không ngừng kéo đến, dù cho bọn họ liên thủ chống cự, liệu có thể kiên trì được bao lâu vẫn là một ẩn số.
Nghĩ đến đây, Tần Tang truyền âm bàn bạc với Vân Du Tử một hồi, rồi lên tiếng nói: “Khổng đạo hữu, tại hạ có một thanh linh kiếm, tuy phẩm chất không cao, nhưng độ sắc bén thì vẫn có chút tự tin. Chi bằng đổi lại để tại hạ khai thác Hàn Kim, còn đạo hữu thì lo chống đỡ ác quỷ xung kích.”
Ô Mộc Kiếm được chế tạo từ vật liệu của pháp bảo tàn phiến, sau đó lại được Sát Phù rèn luyện, những cái khác thì không dám nói, nhưng độ sắc bén tuyệt đối vượt xa các pháp khí khác.