Chương 366
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 366
Chương 366: Dẫn đường
Bước vào bên trong phường thị, Vân Du Tử vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng dừng chân trước một cửa hiệu có tên “Thiên Phong Lâu”, rồi nhấc chân bước vào.
Cửa hiệu chỉ là một căn nhà đá đơn sơ được xây bằng đất, cao vỏn vẹn một tầng, nhưng lại dùng chữ “Lâu” để đặt tên, nghe có chút buồn cười. Chủ tiệm là một lão giả tinh thần quắc thước, đang ngồi trong tiệm nghịch một món pháp khí, khí tức vô cùng mờ mịt.
Tần Tang dùng “Độn Linh Quyết” ngụy trang thành bộ dáng vừa mới Trúc Cơ, theo sát Vân Du Tử vào trong, phát hiện hắn cũng không nhìn thấu được nội tình của lão giả, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Hắn biết rõ những cửa hàng này đều có thế lực cường đại chống lưng, thậm chí có một số trực thuộc các đại tông môn. Lão giả này trấn giữ ở Vô Nhai Cốc, thân phận và thực lực chắc chắn không hề đơn giản.
“Đạo hữu hữu lễ,” Vân Du Tử chắp tay nói, “Lão đạo muốn mua một tấm bản đồ hai tầng phía trước của Vô Nhai Cốc, không biết quý tiệm có bán không?”
Tầng thứ hai tuy không gặp biến cố liên tiếp như tầng thứ nhất, nhưng để cẩn thận, mua một tấm bản đồ cũng là điều nên làm, để phòng bất trắc.
Chưởng quỹ cửa hiệu buông vật trong tay xuống, thấy tu vi của hai người Tần Tang, lập tức tươi cười đứng dậy, nhanh chóng ra đón, “Hai vị đạo hữu quang lâm, tiểu điếm thật vinh hạnh! Mời, mời!”
Sau khi ba người ngồi xuống, chưởng quỹ vừa rót nước trà vừa nói: “Đạo hữu đến đúng chỗ rồi, tiểu điếm của tại hạ quả thật có bán bản đồ, chia làm ba loại, độ chi tiết có chút khác biệt, không biết đạo hữu muốn mua loại nào?”
Vân Du Tử suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hai người chúng ta mới đến, muốn đi Vô Nhai Cốc hái linh dược, bản đồ càng chi tiết càng tốt…”
Nụ cười trên mặt chưởng quỹ càng thêm rạng rỡ, ông ta vuốt chòm râu dài rồi nói: “Chi tiết nhất thì dĩ nhiên là loại tốt nhất rồi, có điều giá cả thì…”
Vân Du Tử tài đại khí thô, “Chỉ cần bản đồ đủ chi tiết, giá cả không thành vấn đề!”
Sau khi thanh toán linh thạch, chưởng quỹ lấy ra một viên ngọc giản. Vân Du Tử và Tần Tang xem qua thì đều nhíu mày.
Tần Tang tỏ vẻ bất mãn nhìn chưởng quỹ, chất vấn: “Đạo hữu đang đùa chúng ta đấy à? Trên tấm bản đồ này, phần phía trước còn có mấy tuyến đường, đánh dấu cũng cực kỳ tường tận. Đến đoạn sau thì biến thành một mớ hỗn độn, ngay cả tầng thứ nhất nội địa cũng chỉ có vài chỗ được đánh dấu, thế này mà cũng dám gọi là bản đồ tốt nhất?”
Chưởng quỹ dường như không ngạc nhiên trước phản ứng của Tần Tang, vội vàng kêu oan: “Đạo hữu không biết đó thôi, bên trong Vô Nhai Cốc biến hóa khôn lường, căn bản không thể có bản đồ đáp ứng được yêu cầu của đạo hữu. Thú triều ở Vô Nhai Cốc vừa mới lắng xuống không lâu, mấy tuyến đường này còn là do mấy nhà thương hội chúng ta liên hợp lại, phái người tốn bao tâm tư dò xét mà ra đấy. Đạo hữu cứ men theo mấy con đường này, chỉ cần không có biến cố lớn xảy ra, nhất định có thể bảo đảm an toàn.”
Tần Tang “hừ” một tiếng, giả bộ tức giận nói: “An toàn thì có ích lợi gì? Mấy tuyến đường này còn chưa đi được đến một nửa tầng thứ nhất, dọc đường lại chẳng có sản vật gì, ngay cả một dấu hiệu liên quan tới Hoàng Long Thảo cũng không có, vậy thì có ích lợi gì với chúng ta? Chẳng lẽ lại vào đó ngắm cảnh một phen rồi đi ra…”
Bị Vân Du Tử kéo tay lại, Tần Tang làm bộ như sắc mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn tỏ vẻ tức giận bất bình.
“Hai vị đạo hữu muốn đi hái Hoàng Long Thảo?”
Chưởng quỹ lộ vẻ chợt hiểu, vội vàng giải thích.
“Xem ra hai vị đạo hữu đúng là lần đầu tiên đến Vô Nhai Cốc… Không giấu gì đạo hữu, trong Vô Nhai Cốc quả thực có một vài nơi mọc Hoàng Long Thảo, nhưng đều phân bố ở mấy địa điểm hiểm địa bên trong tầng thứ nhất. Nếu như hai vị đến sớm hơn một thời gian, thì đúng là có vài nơi đã được xác minh. Thế nhưng, sau đợt thú triều vừa rồi, bên trong Vô Nhai Cốc đã xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Những nơi vốn an toàn thì bị đàn thú chiếm giữ, hoặc trở thành ma sào, là chuyện cực kỳ bình thường. Linh dược bên trong, tự nhiên cũng bị lũ súc sinh kia thôn phệ, phá hủy hết. Tại hạ không dám vẽ bậy lên bản đồ, để tránh hại hai vị đạo hữu. Nếu hai vị đạo hữu khăng khăng muốn, tại hạ có thể đưa cho các vị một tấm bản đồ có đánh dấu những địa điểm đó, để hai vị đạo hữu tự mình chậm rãi thăm dò.”
“Ngoài ra, còn có một biện pháp…”
Chưởng quỹ ngập ngừng, rồi đột nhiên im bặt.
Vân Du Tử đặt tay lên mặt bàn, trầm giọng nói: “Nếu đạo hữu có biện pháp giải quyết khó khăn cho chúng ta, thù lao không thành vấn đề.”
Nghe được lời hứa, chưởng quỹ hài lòng cười một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, “Hai vị đạo hữu có thể tìm một người dẫn đường, dẫn các vị vào… Nếu đạo hữu tin được tại hạ, tại hạ có thể giúp các vị giới thiệu.”
“Dẫn đường?”
Vẻ mặt Vân Du Tử lộ vẻ chần chờ, “Chẳng lẽ còn có người hiểu rõ Vô Nhai Cốc hơn các vị?”
Chưởng quỹ gật đầu nói: “Phải nói ai hiểu rõ Vô Nhai Cốc nhất, thì không phải chúng ta, mà là những kẻ liều mạng trà trộn trong Vô Nhai Cốc kia. Thú triều vừa kết thúc, bọn họ đã bất chấp nguy hiểm xông vào, để dò la tình hình trước tiên. Những biến hóa mới nhất trong cốc, chỉ có bọn họ mới nắm rõ. Bọn họ cũng không dễ dàng bán bản đồ cho chúng ta, mà lại bên trong cốc khó lường, chỉ có họ mới hiểu rõ những biến hóa mới nhất. Thực ra, đạo hữu cứ đi thêm một chút trong phường thị, hoặc đến phía trước Vô Nhai Cốc, cũng có thể dễ dàng gặp được những người tự xưng là dẫn đường, có điều những người này phần lớn là vàng thau lẫn lộn, không thể tin tưởng. Tại hạ thân là chưởng quỹ của Thiên Phong Lâu, lấy danh dự của Thiên Phong Lâu ra đảm bảo, những người ta giới thiệu cho đạo hữu đều là những người có chút danh tiếng.”
Vân Du Tử và Tần Tang liếc nhìn nhau.
Bọn họ biết rõ chưởng quỹ nói không sai, sở dĩ tìm đến Thiên Phong Lâu, cũng là để cầu sự an toàn, tránh gặp phải kẻ gian trá, uổng phí thời gian. Người do chưởng quỹ giới thiệu, chưa hẳn đã hoàn toàn đáng tin, nhưng chưởng quỹ khi làm việc còn phải suy xét đến danh dự của Thiên Phong Lâu, trong tình huống bình thường không dám làm bậy.
Bọn họ giả vờ thương nghị một hồi, rồi Vân Du Tử nói: “Đã vậy, vậy thì làm phiền đạo hữu giúp đỡ giới thiệu, đợi gặp mặt người dẫn đường kia rồi mới quyết định.”
Chưởng quỹ đương nhiên không có ý kiến, lập tức lấy ra mấy tấm Truyền Âm Phù rồi đánh ra.
Không lâu sau, một viên Truyền Âm Phù bay trở về, chưởng quỹ xem xét nội dung, sắc mặt vui mừng, “Vừa vặn có một người dẫn đường đang chuẩn bị lên đường cùng một vài người, người này biết rõ một nơi có Hoàng Long Thảo, nguyện ý dẫn đường. Nếu đạo hữu có ý định, tại hạ sẽ dẫn các vị qua đó, để các vị gặp mặt nói chuyện.”
Nghe vậy, Vân Du Tử và Tần Tang lập tức đứng dậy.
“Hai vị đạo hữu mời!”
Chưởng quỹ dẫn đường đến một căn nhà gỗ ở hậu sơn dãy núi, “Nơi này chính là…”
Nói xong, chưởng quỹ đánh ra một đạo linh lực, kích hoạt cấm chế của nhà gỗ.
‘Kẹt kẹt!’
Cửa lớn từ bên trong bị đẩy ra, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi bước ra.
Tu vi của thanh niên không hề che giấu, tương đương với Vân Du Tử.
Không biết vì sao, sắc mặt của hắn trắng bệch như người chết, không có một chút huyết sắc, mà lại dáng người gầy gò, tạo cho người ta cảm giác vô cùng yếu ớt, giống như một phàm nhân bị khí huyết song khuy, khiến người ta kinh ngạc.
“Khổng Tân xin ra mắt tiền bối!”
Thanh niên hướng về phía chưởng quỹ làm lễ, tầm mắt vừa chuyển, dò xét Vân Du Tử và Tần Tang, “Gặp qua hai vị đạo hữu.”