Chương 330
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 330
Chương 330
Chương 330: Tĩnh Thần Đan
Gã tráng hán vẫn đeo chiếc mặt nạ kia, không hề ngụy trang gì khác, nên Tần Tang liếc mắt là nhận ra ngay.
Cái cảm giác quen thuộc kỳ lạ kia chỉ xuất hiện đúng một lần lúc mới gặp, Tần Tang đoán là ảo giác nên chẳng buồn truy tìm. Ai ngờ lại gặp lại hắn ở đây.
“Lão hủ đang định phong bế đường hầm, đạo hữu suýt chút nữa thì đến muộn. Mau mau mời ngồi!”
Lão giả vừa nói vừa phất tay đánh ra một đạo cấm chế.
Lối vào phòng tối rung động, một bức tường lăng không mọc ra, phong kín cửa vào.
Tráng hán hình như vội vàng chạy đến, thở hồng hộc. Gã chưa kịp ngồi xuống đã gấp gáp hỏi: “Tiền bối nói có đạo hữu nguyện ý dùng Tĩnh Thần Đan đổi Thiên Đằng Hoa của ta, lời này là thật chứ?”
Tần Tang nghe vậy thì thầm nghĩ, thảo nào.
Tĩnh Thần Đan cũng có thể ôn dưỡng Nguyên Thần, chữa trị thần hồn, có điều dược hiệu không bằng Tâm Minh Quả. Xem ra tráng hán thực sự cần gấp loại đan dược này, không mua được ở giao dịch hội, nên đành lùi một bước tìm Tĩnh Thần Đan vậy.
Nghe ngữ khí của gã, hẳn là được lão giả mời đến.
Lão giả khẽ nhíu mày, đáp: “Lão hủ chưa từng nói dối. Đúng là có một vị đạo hữu có Tĩnh Thần Đan trong tay, lại có ý định xuất thủ. Nhưng giao dịch có thành hay không thì phải xem hai vị đàm luận thế nào. Lão hủ chỉ giúp hai vị làm mối, tiện thể làm chứng kiến, còn lại thì không thể bảo đảm. Đạo hữu an tâm, đừng vội. Bí Thị sắp bắt đầu, lát nữa sẽ rõ lão hủ nói thật hay giả.”
Lúc này, người ngồi bên tay trái lão giả đột nhiên lên tiếng: “Tiền bối, ta thấy vị đạo hữu này sốt ruột thật. Nếu người đã đến đủ cả rồi, chi bằng lần giao dịch này bắt đầu từ chúng ta luôn đi, cũng coi như làm gương cho các đạo hữu khác.”
Người này mặc áo bào đen trùm kín đầu, che chắn vô cùng kỹ lưỡng, song vẫn không thể che giấu thân hình nhỏ nhắn, trái ngược hoàn toàn với gã tráng hán.
Nghe giọng nói thì là một nữ tu.
Nàng có vẻ rất quen thuộc với lão giả, lời nói mang theo vài phần tùy ý.
Lão giả nghe lời phải, ha hả cười nói: “Nếu đạo hữu đã nói vậy, lão hủ liền nói sơ qua về quy củ trong Bí Thị, mọi người bắt đầu luôn nhé.
“Quy củ trong Bí Thị rất đơn giản. Mọi người lần lượt lấy ra bảo vật muốn bán, đồng thời nói ra điều kiện. Nếu đạo hữu khác có hứng thú với bảo vật này thì tham gia ra giá. Cuối cùng, chính các ngươi quyết định có giao dịch hay không, lão hủ không can thiệp.
“Trong quá trình giao dịch, không hỏi lai lịch bảo vật, không hỏi thân phận hai bên. Một tay giao tiền, một tay giao hàng, tiền trao cháo múc.
“Trước khi Bí Thị kết thúc, không ai được tự ý rời đi.
“Ngoài ra, tuy lão hủ thực lực thấp, nhưng cũng có chút thủ đoạn. Mong các đạo hữu có ý đồ xấu thu hồi những tâm tư nhỏ mọn đó, đừng để xảy ra chuyện khó xử…”
Nói xong, lão giả ra hiệu cho nữ tu bên cạnh. Nữ tu kia liền ghé mắt nhìn gã tráng hán đang đứng ngồi không yên, nhẹ giọng giải thích: “Vị đạo hữu này, ta không có tư cách tham gia đấu giá hội. Hôm nay ta mới biết từ tiền bối rằng đạo hữu có ba đóa Thiên Đằng Hoa, nên vội vàng chạy đến từ Âm Sơn Quan. Trong tay ta quả thực có một viên Tĩnh Thần Đan, dược tính hoàn hảo, không hề tổn thất, lại có ý định trao đổi với đạo hữu. Đạo hữu có nguyện ý không?”
Tráng hán liên tục gật đầu: “Nguyện ý, nguyện ý…”
Nói rồi, gã chủ động lấy ba đóa Thiên Đằng Hoa ra, đặt ở giữa bàn, bày ra.
Trong hộp ngọc là ba đóa hoa đầy đặn, tuy bị người hái nhưng vẫn rất tươi tốt. Ánh mắt những người khác cũng bị Thiên Đằng Hoa hấp dẫn.
Lúc này, có người giao lưu với tráng hán, muốn đổi Thiên Đằng Hoa bằng những đồ vật khác, nhưng đều bị gã cự tuyệt.
“Ngoài linh dược ôn dưỡng thần hồn ra, tại hạ không cần gì cả!”
Nữ tu thấy vậy không dám chần chừ thêm, vội gật đầu nói: “Quả thực là Thiên Đằng Hoa trưởng thành. Đây là Tĩnh Thần Đan của ta, xin đạo hữu xem xét. Nếu đạo hữu không có yêu cầu gì khác, chúng ta tiến hành trao đổi luôn nhé.”
Nói xong, nữ tu cũng lấy ra một bình ngọc, bên trong là một viên đan hoàn hình giọt nước.
Tráng hán vô cùng cẩn thận kiểm tra đan dược trong bình ngọc, xác định là Tĩnh Thần Đan không sai, đột nhiên thở phào một hơi. Gã đang định mở miệng đồng ý thì bị một người ngăn lại.
“Chậm đã!”
Một nam tử đeo mặt nạ gỗ ngồi ở vị trí cuối bàn đột nhiên lên tiếng. Hắn không để ý đến ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của tráng hán, nói với nữ tu: “Vị đạo hữu này, tại hạ cũng có hứng thú với Tĩnh Thần Đan, lại nguyện ý trả một cực phẩm pháp khí có giá trị cao hơn Thiên Đằng Hoa. Đạo hữu xem qua pháp khí của ta rồi quyết định thì hơn?”
Vừa nói, nam tử mặt nạ vừa đặt một chiếc Đồng Hoàn pháp khí lên bàn để mọi người xem xét. Quả thực là một cực phẩm pháp khí không tệ!
Mọi người không ngờ lại có thêm khúc mắc, có chút hứng thú nhìn xem tình hình phát triển.
Giá trị của Tĩnh Thần Đan chắc chắn không bằng cực phẩm pháp khí, nhưng đối với người cần gấp thì nó là vô giá chi bảo. Vừa hay tráng hán và nam tử áo choàng đều cần gấp dược này, tự nhiên trở thành hàng hot.
“Cái này…”
Nữ tu ngập ngừng, hình như bị cực phẩm pháp khí làm động lòng.
Thấy vậy, tráng hán không khỏi khẩn trương, gần như muốn túm lấy mép bàn đứng lên: “Ta cũng có pháp khí, ngươi đưa Tĩnh Thần Đan cho ta, ta đưa pháp khí của ta cho ngươi!”
Tráng hán vội vàng lấy mấy món pháp khí từ túi Giới Tử ra, để nữ tu tùy ý chọn lựa, nhưng đều là thượng phẩm pháp khí.
Lần này, giọng của tráng hán cũng khác hẳn, giọng nói trước đó hẳn là ngụy trang, dưới tình thế cấp bách đã lộ ra giọng thật.
Đây là chuyện bình thường, mọi người không thấy kỳ lạ.
Chỉ có Tần Tang, khi nghe được giọng thật của tráng hán thì ánh mắt đột nhiên ngưng tụ. Hắn giấu mình dưới mũ trùm, quan sát tỉ mỉ tráng hán, hình như muốn xuyên thấu qua chiếc mặt nạ kia, thấy rõ hình dạng thật của gã.
Trên mặt Tần Tang, cũng lộ ra vẻ kỳ quái, ngoài ý muốn, cùng với vẻ nghi hoặc nồng đậm.
Trái ngược với vẻ lo lắng của đại hán, nam tử mặt nạ không nhanh không chậm nói: “Đạo hữu nên biết, linh dược có dược hiệu tương tự Thiên Đằng Hoa nhiều vô số kể, nhưng cơ hội dễ dàng đổi được một cực phẩm pháp khí như vậy không có nhiều đâu. Nếu không phải cần Tĩnh Thần Đan, tại hạ cũng không nguyện làm mua bán lỗ vốn.”
Nữ tu suy nghĩ một hồi, chắp tay với nam tử mặt nạ, mang chút áy náy nói: “Đa tạ đạo hữu ưu ái, nhưng cực phẩm pháp khí tuy tốt, Thiên Đằng Hoa lại có tác dụng lớn đối với việc tu luyện của ta, thật có lỗi!”
“Vậy thì đáng tiếc.”
Nam tử mặt nạ nhẹ nhàng lắc đầu, không tiếp tục tăng giá hay dây dưa, thu hồi pháp khí của mình.
Nữ tu chuyển ánh mắt sang tráng hán: “Ta đổi được Thiên Đằng Hoa bằng Tĩnh Thần Đan là đã vừa lòng thỏa ý rồi, không dám tham lam pháp khí của đạo hữu nữa. Nếu đạo hữu không có ý kiến gì, chúng ta tiến hành trao đổi dưới sự chứng kiến của tiền bối nhé.”
Hai người đưa bảo vật của mình cho lão giả, sau đó mỗi người đưa cho lão giả một thành giá trị vật phẩm bằng linh thạch, giao dịch hoàn thành.
Sau khi giao dịch xong, ai cũng không được đổi ý.
Biến cố bất ngờ, Tĩnh Thần Đan tha thiết ước mơ cuối cùng cũng đến tay.
Tráng hán khó nén kích động, siết chặt bình ngọc trong tay, xem đi xem lại. Sau đó, dù các giao dịch tiếp theo có bảo vật tốt đến đâu cũng không thể gây hứng thú cho gã.
Nếu không phải quy củ Bí Thị không cho phép tự tiện rời đi, chỉ sợ gã đã đi từ lâu rồi.