Chương 2329
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 2329
Chương 2329: Bạch Đế thần giáp
Tác giả: mưa rơi đá xanh
Thần Sơn uy mãnh, một kích diệt sát gã áo đen, không chỉ chủ trận kinh sợ vạn phần, Tần Tang cũng phải sửng sốt.
Đòn này xuất kỳ bất ý, hắn đã tung ra Đại Dư Tiên Sơn, Hư Huyền Thần Quang cùng Trời Cảm Lôi Áo, gần như dốc hết át chủ bài, ngoại trừ những thủ đoạn thuộc về thân phận ‘Tần trưởng lão’. Vậy mà, việc diệt sát kẻ này lại nhẹ nhàng ngoài dự liệu, đến Tiểu Ngũ cũng chẳng có đất dụng võ.
Tần Tang nhìn Chu Tước.
Chu Tước ngạo nghễ, mặt mày hớn hở, ánh mắt như muốn nói: “Thấy Chu Tước này lợi hại chưa?”
Hiển nhiên, công lao thuộc về đám Xích Hỏa Thừng kia. Chu Tước dù chỉ có tu vi Luyện Hư trung kỳ, nhưng là đại năng chuyển thế, mang trong mình huyết mạch Thánh Thú thuần túy, không thể lấy lẽ thường mà đo.
Đám địch nhân chỉ dồn mắt vào Tần Tang mà xem nhẹ Chu Tước, phải trả một cái giá quá đắt.
Tần Tang vui mừng cười một tiếng.
Bao năm qua, hắn cũng thu được vài con linh trùng linh thú, Thiên Mục Điệp và Hỏa Ngọc Ngô Công chỉ có tác dụng phụ trợ, còn Bạch Hạc cùng Béo Gà thì không đáng nhắc tới, Kỳ Lân vẫn còn nhỏ, Chu Tước trước kia lại không đáng tin cậy.
Nay rốt cục có một con linh thú có thể liên thủ với hắn, chính diện đối địch!
Tần Tang nói một tiếng “Tốt!”, chân nguyên hóa thành đại thủ, vồ lấy mấy món bảo vật trong đám huyết vụ, trong đó có một chiếc kim giới, chính là một kiện giới tử pháp khí.
Hắn liên chiến liên thắng ở Vu tộc, nhưng vì đủ loại lo lắng, chỉ có thể đả thương người chứ không thể đoạt bảo, giờ thì không cần cố kỵ nữa.
Lấy đi chiến lợi phẩm, Tần Tang lại lần nữa lui lại, vẫn không có ý định xông thẳng vào đại trận, chém giết chủ trận.
Trận này có thể diễn hóa hư vực, người bày trận hẳn không phải là hạng tầm thường, Tần Tang lo lắng ngoài chủ trận còn có cao thủ khác.
Việc Tần Tang mạo hiểm tập sát gã áo đen là để phòng ngừa hắn dây dưa, ảnh hưởng đến việc phá trận. Giờ thì việc quan trọng nhất là thoát khỏi đại trận này.
Ở ngoài trận, dù địch nhân có nhiều thêm mấy tên, Tần Tang cũng có lòng tin rút lui trước khi bị bao vây. Còn ở trong trận thì khác, mà lại những át chủ bài kia đã bại lộ, mất đi hiệu quả bất ngờ.
“Đáng chết!”
Một tiếng quát chói tai, lửa giận ngập trời.
Pháp trận chấn động, phong vân biến sắc!
Chủ trận vạn vạn không ngờ, đồng bọn lại bị giết trong pháp trận. Vừa rồi hắn còn thôi động pháp trận chi lực, dùng để diễn hóa hư vực và đề phòng Tần Tang bỏ trốn, ai ngờ Tần Tang hung hãn đến vậy, lúc biến cố xảy ra thì không kịp biến trận, chỉ trơ mắt nhìn bi kịch.
Thấy khí tức đồng bọn hoàn toàn biến mất, không còn chút may mắn nào, chủ trận nhất thời hận Tần Tang đến cực điểm.
‘Ầm ầm…’
Thiên địa lật đổ, đại địa vỡ thành từng mảnh trôi nổi.
Lúc này, chủ trận gần như thôi động toàn bộ uy lực của pháp trận, huyết vân bị pháp trận chi lực bài xích ra ngoài, tiếng thần khóc vẫn còn, nhưng cũng gần như bị thanh thế to lớn kia che lấp.
Sau một khắc, những mảnh lục địa vỡ vụn hoặc phát ra kim sắc, hoặc tỏa ra ngân mang, hóa thành từng khối kim thạch kiên cố.
‘Phanh! Phanh! Phanh!’
Các mảnh vỡ bị triệt để xáo trộn, có những mảnh chạm vào nhau rồi dung hợp, biến thành kim thạch càng thêm thuần túy, ầm ầm rơi xuống đất.
Trong quá trình đó, kim thạch thuế biến, biến thành từng chuôi lợi kiếm, tỏa ra ánh sáng lung linh, trực chỉ lên trời.
Pháp trận biến thành một mảnh rừng kiếm, một cỗ khí tức sắc bén đến cực điểm lưu chuyển trong hư không, Tần Tang chỉ cảm thấy mình bị vạn kiếm chỉ vào, da thịt nhói lên, hai mắt không khỏi nheo lại, nhìn về phía hư không, chỉ thấy kim quang chói mắt.
Trong đoàn kim quang kia dung nhập vô số khối kim thạch, hội tụ phong duệ chi khí, mơ hồ thấy được một đạo hình kiếm.
Đột nhiên, Tần Tang tâm thần nhảy lên, nguy cơ ập đến.
“Chết!”
Chủ trận mặt lạnh như sương.
Đây là sát chiêu do pháp trận diễn hóa, tên là Đại Thiên Kim Lưu Kiếm, là kiếm của kim thạch, lại là lưu kim chi quang, như có như không, thoát thai từ thần thông của Vu tộc, không giống bất kỳ loại kiếm thuật nào trên thế gian, uy lực tuyệt luân.
Mới đầu hắn định dùng Đại Thiên Kim Lưu Kiếm chém giết Tần Tang, nhưng vì tin tưởng đồng bọn mà diễn hóa hư vực trợ giúp, nay lại tự rước lấy quả đắng, hối hận đã muộn.
‘Bạch!’
Tần Tang chỉ thấy một vệt kim quang bay vụt tới.
Kim quang như kiếm, lại như một đạo lưu quang, quỷ dị khó lường, phảng phất có thể động phá hư không.
Nếu chỉ là một vệt kim quang thì thôi, Tần Tang lại có dự cảm, một kiếm này ẩn chứa vô số biến hóa. Cái này là nhờ vào cảnh giới kiếm thuật của hắn, Đại Thiên Kim Lưu Kiếm không phải kiếm thuật tầm thường, nhưng hắn lĩnh ngộ kiếm quang vượt lên trên người khác, mạnh như thác đổ, có một loại trực giác đối với kiếm đạo, kiếm thuật.
Không kịp nghĩ nhiều, Tần Tang giơ tay phải lên, đem Đại Dư Tiên Sơn chuyển đến trước người.
Đại Dư Tiên Sơn đón gió mà lớn, hóa thành một tòa hùng phong cao ngàn trượng, chắn Tần Tang ở phía sau.
‘Đang!’
Một tiếng vang thật lớn, như sắt thép va chạm.
Chuôi Đại Thiên Kim Lưu Kiếm này quả nhiên không thể trảm phá Đại Dư Tiên Sơn, chỉ thấy Vân Ba sương mù chung quanh tiên sơn khuếch tán, kim quang cắm sâu vào mây mù, như gặp phải tường đồng vách sắt.
Kim quang bắn ngược, hình kiếm biến ảo chập chờn.
Đúng lúc này, kim quang lóe lên trong hư không, lại có một thanh Đại Thiên Kim Lưu Kiếm, không biết từ đâu đến, rắn chắc chém vào chỗ cũ.
‘Đương đương đương…’
Theo sát phía sau, tiếng vang liên tiếp truyền đến, tính cả tiếng đầu tiên thì tổng cộng chín tiếng, gần như liền làm một, nghĩa là trong nháy mắt chém ra chín chuôi Đại Thiên Kim Lưu Kiếm.
Một chiêu này âm hiểm đến cực điểm, nếu ai ngăn được kiếm đầu tiên liền tâm thần thư giãn, ắt phải chết không nghi ngờ!
Liên tiếp chín kiếm đều bị tiên sơn ngăn lại, chưa thể thương tới Tần Tang mảy may, lực đạo to lớn từ tiên sơn truyền đến khiến Tần Tang phải lui lại lui, hóa giải nguồn sức mạnh này.
“Đây là núi gì?!”
Chủ trận không khỏi biến sắc.
Đại Thiên Kim Lưu Kiếm không công mà lui, vậy mà chỉ để lại mấy đạo bạch ấn trên Đại Dư Tiên Sơn, linh quang chảy qua, tiên sơn thu nhỏ lại, ngay cả bạch ấn cũng biến mất.
Thân ảnh Tần Tang hiện ra, nhìn chằm chằm thanh Đại Thiên Kim Lưu Kiếm treo giữa không trung, tâm thần lại để ở nơi khác.
Trong khoảng thời gian này, Thiên Mục Điệp không ngừng vận chuyển Thiên Mục Thần Thông, tìm kiếm sơ hở của tòa pháp trận này. Tần Tang đổi công làm thủ, khổ sở suy nghĩ cách phá trận, cuối cùng cũng có minh ngộ, mắt liền sáng lên, thân ảnh đột ngột chuyển hư vô.
Chủ trận hừ lạnh một tiếng, trước đó kẻ này đã dùng thủ đoạn này phá hư vực, lúc này hiển nhiên không phải nhắm vào hư vực, rất có thể là muốn phá trận, lẽ nào lại để hắn đạt được!
‘Xoát! Xoát! Xoát!’
Đại Thiên Kim Lưu Kiếm lại trảm, chín kiếm cùng xuất, Tần Tang chỗ đứng và bốn phương tám hướng đều bị khóa chặt, dù hắn di động theo bất kỳ hướng nào cũng đừng hòng né tránh. Những thanh kim thạch chi kiếm trên mặt đất càng thêm sáng quắc, khí tức sắc bén tràn ngập hoàn vũ.
Không ngờ, chín kiếm đều thất bại, Tần Tang phảng phất tan biến vào hư không.
Chủ trận khẽ giật mình, chợt nghe một tiếng vang trầm, pháp trận vì thế mà chấn động, hắn lạnh lùng cười một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía nơi khác.
Chỉ thấy một bức tường ánh sáng kim sắc kín mít dựng đứng trên mặt đất, từ vô tận chỗ cao, tả hữu nhìn không thấy điểm cuối, ngăn cách trong ngoài.
Trong tường ánh sáng hiện ra một bóng người, chính là Tần Tang, bị tường ánh sáng kia ngăn lại.
Chỉ cần đánh nát tường ánh sáng là có thể xông ra pháp trận, Tần Tang không chút do dự vung tiên sơn trong tay, hung hăng nện xuống, Chu Tước cũng lắc đầu vẫy đuôi, phun ra một cái hỏa cầu.
‘Oanh!’
Tường ánh sáng rung mạnh, ứng thanh nứt ra, vết rạn cấp tốc lan tràn trên tường ánh sáng.
Chủ trận âm thầm kinh hãi, đây là Kim Thạch Mệnh Cương, một loại hộ mệnh thần thông của Vu tộc, kiên cố vô cùng, dùng ở đây chuyên để ngăn cản địch nhân rời khỏi pháp trận, không ngờ tiên sơn một kích đã tạo ra vết rạn.
‘Oanh!’
Lại thêm một kích, tường ánh sáng vỡ tan, Tần Tang vội xông ra, bỗng nhiên dừng lại, trước mặt lại xuất hiện một bức tường ánh sáng khác.
Trên kim đài, chủ trận cười lạnh, dù không thể mượn pháp trận chi lực chém giết kẻ này, ngăn hắn lại một chút vẫn làm được.
…
Một không gian nào đó dưới lòng đất.
Nơi đây dị thường trống trải, phảng phất vốn có một tòa hồ dưới mặt đất, sau khi nước hồ khô cạn thì lưu lại không gian này.
Bốn phía vách đá phát ra men ánh sáng huyết sắc, bóng loáng như da thịt.
Nhìn khí tức trên vách đá, trong vùng không gian này ẩn giấu mấy chục đầu Huyết Linh Mạch. Những Huyết Linh Mạch này giao hội ở đây, theo quy luật của cấm địa, chính giữa không gian phải có một cái huyết huyệt.
Nhưng bây giờ lại không có huyết huyệt, mà là một tòa huyết trì vuông vức!
Trong huyết trì tràn ngập máu tươi, mùi tanh xộc vào mũi.
‘Ùng ục ục…’
Máu tươi trong ao sủi bọt, dâng lên từng đợt sóng sánh, thỉnh thoảng có ngân sắc quang mang chìm nổi trong máu, tựa hồ trong ao còn có thứ gì đó.
Bốn vách tường của huyết trì khắc đầy đường vân, phác họa ra những Thần Văn đồ đằng thần bí phức tạp, theo huyết dịch chập trùng, thoáng hiện quang thải kỳ dị.
Hoàn cảnh quỷ dị hiểm ác như vậy, lại cho người ta cảm giác uyên bác, cao xa, uy nghiêm.
Ở bốn phía huyết trì, mỗi nơi có một tòa kim đài, khác với kim đài bên ngoài, những kim đài này đều có màu thuần kim sắc, khí cơ nối liền với Thần Văn đồ đằng của huyết trì thành một thể, cũng tiếp tục kéo dài ra phía ngoài, liền với hơn mười đầu Huyết Linh Mạch trên vách đá, tạo thành một đồ đằng lớn hơn, phức tạp hơn.
Có ba người ngồi xếp bằng trên kim đài.
Trong ba người có một tráng hán mặc kim giáp, khôi ngô cường tráng, kim đài dưới người hắn cũng trở nên nhỏ bé. Một nữ tu có mặt mày như kiếm, nhìn thôi đã thấy một cỗ lăng lệ khiến người ta kính sợ, mà xem nhẹ dung nhan mỹ lệ của nàng. Người cuối cùng lại không thấy rõ lắm, toàn thân bao phủ trong một đoàn sương xám.
Khí tức của bọn họ mờ mịt, ẩn ẩn còn cường hoành hơn mấy phần so với hai người trấn thủ bên ngoài.
Lúc này ba người đều chìm tâm nhập định, toàn lực thôi động một loại bí thuật, một cỗ lực lượng kỳ dị từ bốn phương tám hướng dồn tới, chuyển vào huyết trì.
Trong lúc đó, ba người bị dị biến đánh thức.
Ánh mắt nữ tu như một đạo kiếm quang, khi nàng mở mắt ra, cả không gian này dường như sáng tỏ hơn một chút.
“Truân Khả chết rồi!”
Thanh âm nữ tu cũng như kim thạch va vào nhau, “Trước mặt pháp trận, lại có kẻ cường sát Truân Khả, kẻ đến là ai!”
“Dù hắn là ai, dám giết Truân Khả, ta nhất định tru diệt hắn!”
Kim giáp tráng hán gầm thét, như sấm rền, khiến vách đá chấn động.
“Khặc khặc…”
Sương xám phát ra tiếng cười quái dị, ngữ khí rét lạnh, “Chỉ tru sát tên tặc này, e là khó tiêu mối hận trong lòng đạo hữu, ta cũng trợ đạo hữu một chút sức lực, nhất định để hắn cầu sống không được, muốn chết không xong!”
“Đa tạ!”
Kim giáp tráng hán chắp tay thi lễ, nhìn nữ tu, “Nơi đây liền do đạo hữu một mình duy trì.”
“Phải làm vậy!”
Nữ tu khẽ vuốt cằm, nhắm chặt hai mắt, kim đài dưới thân đại phóng kim quang, ẩn ẩn bao phủ ba tòa kim đài còn lại.
Kim giáp tráng hán thân thể chấn động, nhảy lên, đồng thời sương xám phiêu khởi.
Khi hai người rời khỏi kim đài, trong huyết trì lập tức xuất hiện gợn sóng lớn hơn, khí cơ hỗn loạn.
Nữ tu nhíu mày, vội vàng toàn lực xuất thủ áp chế, ba người duy trì ao máu này còn có chút miễn cưỡng, hiện tại áp lực dồn lên một mình nàng.
Thấy nàng có thể duy trì, kim giáp tráng hán và sương xám mới yên tâm rời đi.
…
Bên trong huyết vân.
Ngay khi Tần Tang gặp tập kích, Ngu Linh ba người khoan thai tới chậm, cũng đến gần.
Bất quá Ngu Linh vẫn chưa bước vào phạm vi pháp trận, chỉ quan sát từ xa.
Lão giả và lão ẩu không biết Thiếu chủ định làm gì, nhưng biết chân tướng sắp rõ ràng nên kiên nhẫn không hỏi.
Ngu Linh khẽ nhếch miệng, trong lòng bàn tay hiện ra một chiếc gương đồng.
Gương đồng lớn chừng bàn tay, mặt ngoài thô ráp, trải rộng những vết khắc lộn xộn, tựa hồ từng bị đao kiếm gây thương tích. Đưa tay phất qua, mặt gương như sóng nước, hiển hóa ra một mảnh huyết vân. Cảnh sắc chung quanh liên miên bất tận, không biết gương đồng chiếu rọi nơi nào.
Ngu Linh cầm gương đồng, bước chân nhẹ nhàng, huyết vân lưu động trong kính, lát sau bỗng nhiên thoáng hiện một vòng kim quang.
Nàng lập tức dừng bước.
Lão ẩu khẽ kêu, “Đây là…”
Dù qua gương đồng, bà và lão giả đều nhận ra, kim quang chính là pháp trận biến thành, nhưng không biết là loại trận pháp nào.
“Nơi này sao lại có pháp trận?”
Lão giả nhìn Ngu Linh, trong lòng minh ngộ, nhưng nghi hoặc càng sâu, “Là ai bày trận ở đây, Thiếu chủ đến đây là vì bọn họ?”
Ngu Linh nhìn chằm chằm gương đồng, thấy kim quang trong kính càng thêm rõ ràng, bên trong kim quang lại một mảnh hỗn độn, như tấm màn kim sắc che giấu tình huống bên trong.
“Ta đoán, người bày ra tòa pháp trận này hẳn là Kim Thiên Thị, Chúc Hồng Thị, Cốt Cưu Thị, Đan Chim Thị…”
“Thiếu Hạo dòng dõi!”
Lão ẩu thở nhẹ.
Những thị tộc mà Ngu Linh kể ra đều có một đặc điểm chung, đều có liên quan đến Thiếu Hạo Thị thời thượng cổ, có thị tộc nguyên khởi từ Thiếu Hạo Thị, có thị tộc từng là phụ thuộc của Thiếu Hạo Thị.
Kim Thiên Thị còn tự xưng là Thiếu Hạo chính thống!
Chỉ là Vu tộc ngày nay phân liệt, các dòng dõi Thiếu Hạo cũng không đồng lòng, những thị tộc kia chưa hẳn tán thành Kim Thiên Thị là chính thống.
Những dòng dõi Thiếu Hạo này bỏ qua thành kiến, hội tụ ở Cộng Công Chi Đài, cố ý bày ra tòa pháp trận này, rốt cuộc có âm mưu gì?
Cộng Công Chi Đài rõ ràng là thánh địa của Cộng Công Thị, lẽ nào cũng có liên quan đến Thiếu Hạo Thị?
“Xem ra đã đi trước một bước, Tần trưởng lão quả nhiên lợi hại, không khiến ta thất vọng!”
Ngu Linh cười nói, ba động của pháp trận chứng minh có người đấu pháp trong trận, mà người xông trận có thực lực cực mạnh, pháp trận cũng không bắt được hắn.
Nói rồi, nàng nhìn hai người một chút, “Cha vốn định tự mình tới dò xét, nhưng có chuyện quan trọng hơn muốn làm, chỉ có thể phái ta đến đây. Chính vào thiên địa đại tế, để phòng ngừa bí mật bị phát giác, bọn họ không thể lưu quá nhiều cao thủ ở đây, chúng ta mới có cơ hội.”
Thiên địa đại tế liên quan đến đại nghĩa của Vu tộc, nếu cường giả trong thị tộc không lộ diện thì dễ gây hoài nghi.
“Cái gì? Vu Chúc đại nhân muốn đích thân tới?”
Lão giả và lão ẩu liếc nhau, ý thức được tầm quan trọng của việc này, thần sắc ngưng trọng.
Ngu Linh gật đầu, vui mừng nói: “Ta cũng là linh cơ khẽ động, dẫn vị Tần trưởng lão này đến cho chúng ta dò đường, không ngờ hắn thật sự đến. Nếu không, chúng ta chỉ có thể tự nghĩ biện pháp, vạn nhất bại lộ thân phận thì sẽ gây ra một trận sóng gió lớn.”
Hai người rất tán thành, Thiếu Hạo dòng dõi tụ họp, tất nhiên tính toán chuyện lớn.
Ngu Linh cũng không úp mở nữa, “Thất gia gia, thất nãi nãi, các ngươi có biết Bạch Đế Thần Giáp?”
Lão giả suy tư nói: “Món chí bảo này đã bị đánh nát từ thời thượng cổ, tục truyền mảnh vỡ tản mát khắp nơi, Thiếu Hạo dòng dõi đã sớm có ý định chữa trị bảo vật này, nhưng ngay cả thời thượng cổ cũng không làm được, đến nay các bộ càng thêm khúc mắc, càng không thể. Lẽ nào…”
“Không sai!”
Ngu Linh than nhẹ, “Có một truyền thuyết, Cộng Công Chi Đài cất giấu thần linh chi huyết, nếu bọn họ tìm được thần huyết, có lẽ thật có thể làm được.”