Chương 2309
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 2309
Chương 2309: Sét Đánh Nguyệt Lan
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
Cuộc chiến ở Sương Cốc diễn biến trong thời gian ngắn, vượt xa so với những gì Vân trưởng lão bọn người có thể tưởng tượng.
Kiếm Tinh cao ngạo trên trời, giăng khắp nơi lồng giam.
Sao băng như mưa, vô cùng vô tận trút xuống.
Vô số xúc tu từ trùng thân vươn ra khỏi Sương Cốc, cuồng vũ hướng lên trời, ý đồ xé nát những ngôi sao kia, nhưng lại gặp phải sự đả kích vô tình của lưu tinh.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Lưu tinh đánh trúng trùng thân, mang đến không phải ánh lửa, mà là kiếm ý đáng sợ.
Phảng phất vô số chuôi kiếm khí vô hình, giảo sát trùng thân từ mọi ngóc ngách, không chỗ nào không lọt.
Đối mặt với kiếm ý giảo sát, những đồ đằng trên giáp trụ trùng thân nhao nhao lấp lánh, tạo thành một tầng ánh sáng mông lung bao bọc lấy thân thể.
Quang ảnh bên trong cảnh tượng mơ hồ, nhìn không rõ, tựa như khoác lên trùng thân một lớp nhuyễn giáp. Khi kiếm ý đâm vào, sẽ bị suy yếu đi rất nhiều. Dù cho cuối cùng xuyên thấu được lớp quang ảnh kia, cũng chỉ có thể để lại những vết kiếm nhàn nhạt trên giáp trụ, thoáng chốc liền bị đồ đằng chi lực chữa lành.
Trùng thân khí thế đại thịnh, tiếp tục sinh trưởng, dùng toàn lực phóng lên thương khung, ra sức khuấy động tinh hải.
Tần Tang đứng trên tinh hải, nhìn bầy trùng cuồng bạo, thần sắc vẫn tỉnh táo. Hắn khẽ động tâm ý, trong tinh hải liền vang lên một tiếng hổ khiếu.
Hổ khiếu như sấm, hung thần ngập trời!
Chỉ thấy tinh quang trong tinh hải hội tụ, hóa thành một con cự hổ tinh sát. Tứ chi của nó lớn hơn cả sơn phong, thân thể vô cùng to lớn, hổ trảo hàn quang lấp lóe, một trảo có thể đập nát hết thảy trên mặt đất!
“Rống!”
Bạch Hổ tinh sát thả người nhảy xuống, dáng người giãn ra đến cực điểm, uy thế kinh khủng lại ẩn chứa một vẻ đẹp yêu dị.
Bị cỗ hung sát chi khí này va chạm, trùng thân khựng lại một lát, nhưng sau đó lại điên cuồng hơn mà xông tới.
Từng đầu trùng thân dây dưa quay quanh dưới thân Bạch Hổ tinh sát, kết thành một tấm trùng lưới, sau đó quấn lấy Bạch Hổ tinh sát, muốn trói chặt, vây chết nó tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Hổ tinh sát xuyên qua trùng lưới.
Bạch Hổ tinh sát vốn là kiếm ý biến thành, không phải thực thể, trùng lưới làm sao có thể vây được? Trái lại, những trùng thân tạo thành trùng lưới nhao nhao cứng đờ, sau đó từ đỉnh đầu bắt đầu hóa thành mảnh vụn, lộn xộn tung bay như tuyết.
Trùng thân bị tiêu diệt khiến Sương Cốc đại trận xuất hiện một khoảng trống. Từ trong cốc truyền ra một tiếng rống lớn, mang theo căm giận ngút trời.
Nhưng sắc mặt Tần Tang cũng không khá hơn chút nào, bởi vì sau khi tiêu diệt trùng thân, Bạch Hổ tinh sát trở nên trong suốt hơn rất nhiều.
Mà lại…
“Bạch! Bạch! Bạch!”
Từ trong Sương Cốc lại xông ra từng đầu trùng thân, lập tức bù đắp chỗ trống.
“Đây không phải là lực lượng của đồ đằng, mà là thần thông thiên phú của linh trùng…” Tần Tang thầm nghĩ, quả nhiên liền nghe Cửu Diệt truyền âm, chứng thực điều này.
Hơi suy nghĩ, kiếm thế trong kiếm trận lại biến đổi.
Bạch Hổ gầm thét, Chu Tước hót vang, Thanh Long gào thét, ba loại tiếng rống vang vọng chiến trường. Ba đầu kiếm ý tinh sát huyễn hóa thành Thần thú được Tần Tang đồng thời triệu hoán, không nói lời nào nhào về phía Sương Cốc, hút gần như toàn bộ sự chú ý của trùng thân.
Trong Sương Cốc, những thủ vệ đang điều khiển đại trận thấy cảnh này, sắc mặt đều trắng bệch. Nhưng bọn họ không còn đường lui, chỉ có thể tin tưởng Văn lão, cắn răng kiên trì!
“Hô!”
Mặt ngoài Sương Cốc đại trận nổi lên gió nhẹ, một tầng sóng xanh nhộn nhạo, nhưng trận thế chưa kịp biến đổi hoàn toàn đã trúng phải đả kích mãnh liệt.
Chủ công Sương Cốc chỉ có một mình Tần Tang, Huệ Đi Đại Sư bọn người vẫn luôn chờ đợi thời cơ.
Hiện tại, thời cơ đã đến!
“Động thủ!”
Huệ Đi Đại Sư khẽ quát.
Ba kiện linh bảo đồng thời bắn ra linh quang chói mắt, hòa lẫn với tinh quang trên trời.
Bảo tràng hóa thành cao ngàn trượng, hung hăng lao tới Sương Cốc đại trận, một tiếng ầm vang, khiến tu sĩ trong cốc khí huyết sôi trào.
Tràng hạt bỗng nhiên phân tán, biến thành từng đoàn Phật quang, truyền ra tiếng tụng kinh khe khẽ, mỗi một đoàn Phật quang đều như một tôn Bồ Tát.
Trâm phượng của Kính Viễn Thị Tiên Tử lại là bảo vật có thanh thế lớn nhất, huyễn hóa thành một đầu Hỏa Phượng mỹ lệ tuyệt luân, kéo theo đuôi viêm thật dài lao về phía Sương Cốc.
Mà trước khi bọn họ động thủ, mâm gỗ hiển hóa thành cây trận đã phát uy trước một bước. Cành cây như vô số roi dài, điên cuồng quật vào Sương Cốc đại trận. Rễ cây cũng bò lên đại trận, giống như ký sinh trùng bám vào, hấp thu lực lượng đại trận, hóa thành chất dinh dưỡng cho mình.
Bọn họ chuyên chọn những nơi trùng thân bị kiếm trận tiêu diệt, thừa dịp trùng thân mới chưa sinh ra để phát động tấn công mạnh, khiến Văn lão không kịp trở tay.
Liên tiếp đả kích không thể nghi ngờ là “rét vì tuyết lại lạnh vì sương” đối với Sương Cốc đại trận.
Văn lão một cây chẳng chống vững nhà, Tứ Tượng kiếm trận đã khiến hắn như lâm đại địch, lại thêm cây trận cùng công kích của Huệ Đi Đại Sư bọn người, khiến thế cục Sương Cốc càng thêm nguy cấp, nhưng viện binh vẫn chậm chạp chưa thấy bóng dáng.
Ẩn mình trong bóng tối, Cửu Diệt nhíu mày.
Biểu hiện của Văn lão vượt quá dự đoán. Trùng thân tựa như bất tử bất diệt, bị chém giết một mảng lớn, lập tức mọc ra mới, gió xuân thổi tới lại hồi sinh. Tình báo bọn họ thu thập được nói rằng trùng thân phục sinh có hạn, nhưng đến nay vẫn chưa thấy Văn lão đạt đến cực hạn ở đâu.
Cửu Diệt nhìn Kiếm Tinh treo trên trời, không khỏi âm thầm may mắn.
Theo biểu hiện của Văn lão, kế hoạch ban đầu của bọn họ dù có thể hoàn thành, đạt thành mục đích ô nhiễm, thì ý đồ thừa dịp loạn chui vào Sương Cốc của hắn cũng phải “ngâm nước nóng”, toi công bận rộn một trận. May mắn mời được vị này.
Nhìn dáng vẻ không tốn chút sức lực nào của vị này, hẳn là còn chưa sử dụng toàn bộ thực lực.
Cửu Diệt cắn răng, truyền âm qua, thêm một chút “thẻ đánh bạc”.
Trong kiếm trận, khóe miệng Tần Tang hơi nhếch lên, âm thầm bấm pháp quyết, chợt trên trời liền giáng xuống hỏa vũ thực sự.
Lưu Kim Hỏa Linh Lôi Triệu!
Sương Cốc bừng sáng dưới ánh tinh quang và lôi hỏa.
Hỏa diễm cháy hừng hực trên mặt ngoài Sương Cốc đại trận, kiếm ý và lôi uy tàn phá bừa bãi, thu hoạch trùng thân.
Lúc này, sự che chở của đại trận cũng không thể cho Văn lão bao nhiêu cảm giác an toàn, lôi hỏa bất diệt, kiếm ý không thôi. Trùng thân không ngừng chết đi sống lại trong biển lửa, tựa như đang giãy giụa trước khi chết.
Trùng thân bị áp chế, áp lực lên Sương Cốc đại trận bỗng nhiên tăng lên, dưới thế công không ngừng nghỉ, Sương Cốc không ngừng rung động, hình như có chút không chịu nổi gánh nặng.
Huệ Đi Đại Sư mắt sáng lên, nhạy cảm phát giác được biến hóa này.
Sau khi giao chiến, quyền khống chế cây trận đã được giao cho hắn. Không cần Tần Tang nhắc nhở, hắn đã đưa ra sự an bài chiến thuật thỏa đáng nhất.
Phía tây Sương Cốc, đại địa nổi lên, những rễ cây tráng kiện nhất của cây trận đều được triệu hoán đến đây, quấn lấy nhau thật chặt, hình thành một cây cự mộc cao như núi, hội tụ toàn bộ lực lượng cây trận, hung hăng đụng vào Sương Cốc đại trận.
“Oanh!”
Màn sáng trên không Sương Cốc quang minh đại phóng.
Cùng lúc đó, ba đạo lưu quang đều tới, bảo tràng, tràng hạt và trâm phượng không phân trước sau, theo sát cự mộc đánh trúng cùng một vị trí, truyền ra thanh âm đồ sứ vỡ vụn.
“Phốc!”
Những thủ vệ Sương Cốc đang điều khiển đại trận đều cảm thấy khí huyết muộn lại. Người chủ trì trận pháp tựa như gặp phải trọng kích, miệng phun máu tươi, thân thể ngã về phía trước.
Chúng thủ vệ kinh hãi, cũng may bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức có một người chuyển đến chủ vị, thay thế người bị thương.
Lần va chạm này khiến trùng thân trong Sương Cốc cũng trì trệ, tiếp theo một đầu trùng thân huyết sắc bắn ra, liều lĩnh phóng tới chỗ va chạm.
Một vết rạn nhỏ thình lình xuất hiện trên màn sáng!
Trước khi đợt công kích thứ hai đến, huyết trùng dán chặt vào màn sáng, trùng thân hòa tan, máu tươi rót vào khe hở, huyết quang lóe lên, khôi phục như lúc ban đầu.
Không ngờ, địch nhân tựa như đã sớm đoán trước, không tiếp tục công kích vào chỗ đó, mà khi huyết trùng chữa trị đại trận, đợt công kích thứ hai rơi vào một vị trí khác.
Đồng dạng dẫn đến người chủ trì trận pháp trọng thương, đồng dạng để lại một vết rạn trên màn sáng.
Thủ vệ Sương Cốc lâm vào bất lực sâu sắc. Mỗi lần bị trọng kích, bọn họ lại mất đi một đồng bạn, còn có thể kiên trì được bao lâu? Bất quá, khi thấy những huyết trùng liều mạng tu bổ lỗ thủng, huyết tính trong lòng họ lại trỗi dậy. Văn lão vẫn chưa từ bỏ, chưa vứt bỏ bọn họ!
Ai cũng không hay, dưới lòng đất vang lên một tiếng thở dài thâm trầm.
Văn lão đã dùng hết toàn lực, nhưng địch nhân quá mạnh. Nếu không có đại trận tương trợ, chỉ riêng chủ nhân kiếm trận kia, hắn cũng không phải là đối thủ.
Hắn hiện tại chỉ có thể dốc hết toàn lực, tận khả năng kéo dài thời gian.
Càng rối ren, lỗ thủng càng nhiều.
Văn lão hồi hộp chú ý phương hướng công kích của Huệ Đi Đại Sư bọn người, nhưng không chú ý tới, ngay tại khe hở vừa bị oanh ra, trước khi được huyết trùng chữa trị, một vòng huyền quang có một con bướm dễ như trở bàn tay chui vào.
Ẩn thân trong bóng tối, Cửu Diệt cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ, liếc nhìn nơi xa, nhìn Sương Cốc đại trận đã là nỏ mạnh hết đà, thầm nghĩ: “Hoả hầu không sai biệt lắm.”
Hắn lấy ra một chiếc mũ rộng vành đội lên, lặng lẽ đi tới trước Sương Cốc đại trận, chờ Huệ Đi Đại Sư bọn người oanh ra khe hở trước mặt hắn, tế ra một đạo Linh phù đã chuẩn bị tỉ mỉ, như một đoàn bóng đen rót vào khe hở, thoáng gặp huyết trùng.
…
Thiên ngoại.
Hai vệt độn quang cùng nhau mà tới, chính là lão giả và thanh niên tiếp được cầu viện từ Sương Cốc.
Tốc độ của bọn họ tuy nhanh, nhưng không thi triển độn thuật mạnh nhất, mà đang chờ đợi những đạo hữu khác đến hội hợp.
“Rốt cuộc là ai, gan to bằng trời, lại dám đánh lén Sương Cốc!”
Vân trưởng lão mắt lộ hàn mang, sát ý sâm nhiên.
Bỗng nhiên, Vân trưởng lão hơi biến sắc mặt.
“Hả?” Thanh niên cũng phát giác dị dạng.
Hai người ngóng nhìn chân trời. Từ phương hướng Sương Cốc truyền đến một loại ba động khiến người kinh sợ, bên trong ẩn chứa một loại lực lượng…
“Không được! Sương Cốc nguy rồi!”
Vân trưởng lão thất thanh, tốc độ bay tăng vọt.
Thanh niên cũng không thể khuyên Vân trưởng lão nữa. Thực lực địch nhân vượt quá dự đoán của bọn họ, Sương Cốc tràn ngập nguy hiểm. Chờ thêm một lát nữa, hết thảy sẽ muộn!
Thanh niên giang hai cánh tay, râu tóc cuồng vũ, tựa như nhập ma. Một cái bóng tối khổng lồ hiện ra sau lưng hắn.
Thanh niên nhắm nghiền hai mắt, miệng há to, phát ra một loại thanh âm nhọn và mảnh dị thường.
Ngay sau đó, ma ảnh sau lưng hắn cũng mở cái miệng to ra, thanh âm lanh lảnh lập tức trở nên chói tai, mang theo ý vị khiến người bất an.
Quỷ dị là, tiếng kêu chỉ tồn tại trong miệng thanh niên. Dù ở ngay bên cạnh thanh niên cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, mà lại thông qua một con đường quỷ bí truyền tới nơi xa xôi.
“Đây là?”
Trong kiếm trận, Tần Tang đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hướng về vị trí của Vân trưởng lão hai người.
Viện binh của địch nhân đến quá chậm, còn cách Sương Cốc một đoạn.
Tần Tang bỗng cúi đầu xuống, chăm chú nhìn dưới chân.
Ngay vừa rồi, hắn nghe thấy một loại âm thanh, không biết lai lịch, cứ như vậy trống rỗng xuất hiện, phảng phất có ai gảy một sợi dây cung vô hình trong hư không, dùng một phương thức mà người thường không thể nào hiểu được, đưa tới một sức mạnh kỳ dị.
“Đây là… Vu chú? Lực lượng ẩn chứa tựa như là… Hãm!”
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Tần Tang thì hắn thấy một mảng bóng râm bao phủ lên Sương Cốc đại trận. Vòng xoáy bên trong bóng ma nhanh chóng chuyển động, mang đến một lực hút cường đại.
Không đúng, không chỉ là hấp lực, tựa như hư không sụp đổ.
Đầy trời lôi hỏa bị vòng xoáy thôn phệ.
Ba đầu tinh sát đang đánh giết trùng thân, diễu võ dương oai cũng suýt nữa ngã vào vòng xoáy, gắt gao chống cự lực hút ở biên giới, gầm thét liên tục.
Trong Sương Cốc, Văn lão chợt cảm thấy áp lực giảm đi nhiều, mặt lộ vẻ vui mừng, viện binh cuối cùng đã tới!
Lại nói, dù đạo vu chú này mạnh hay yếu thì vẻ bề ngoài của nó cũng khiến Tần Tang ngạc nhiên không thôi.
Hắn từng tiếp nhận vu chú quán thể, nhưng đó là di tích từ thời cổ, không phải tu sĩ Vu Tộc thi triển trước mặt hắn. Địch nhân còn ở tận chân trời, khoảng cách mà tu sĩ Luyện Hư kỳ bình thường khó mà với tới, vu chú lại có thể tác dụng trên chiến trường, không có dấu hiệu, khó mà phòng bị.
Nếu nó trực tiếp tác dụng lên người mình, chỉ sợ mình cũng phải trúng chiêu.
“Lời đồn không sai, vu chú quả nhiên khó lòng phòng bị.”
Tần Tang tăng thêm mấy phần đề phòng cho hành trình tiếp theo.
Nhìn vòng xoáy màu đen, Tần Tang thầm vận kiếm quyết, ba đầu tinh sát đột nhiên dừng giãy dụa, mượn lực của vòng xoáy nhào về phía đối phương, hợp làm một thể ở trung tâm vòng xoáy.
Trong chốc lát, ba đầu tinh sát biến mất, thay vào đó là một đạo kiếm mang óng ánh đến cực điểm!
Trên chân trời, bóng tối sau lưng thanh niên cứng đờ, như nến tàn trong gió, im ắng tan đi. Thanh niên trợn mắt, đôi mắt chuyển động một chút, gắt gao nhìn chằm chằm Sương Cốc, hừ lạnh một tiếng.
“Vu chú tuy quỷ dị, nhưng không phải là không thể phá giải!”
Tần Tang nhìn vòng xoáy tán loạn, bình luận.
Ngay sau đó, Tần Tang lại nhìn về phía chân trời, thấy một đạo kim sắc thiểm điện phá không mà tới, tốc độ kinh người, đúng là một đầu kim điêu!
“Yêu thú? Không đúng!”
Tần Tang liếc mắt liền nhìn ra, xác nhận đây là một loại huyễn hóa chi thuật. Đáng tiếc Thiên Mục Điệp đã bị hắn đưa vào Sương Cốc, không ở bên người.
“Bần đạo nghênh chiến kẻ này, các vị đạo hữu tiếp tục tiến đánh Sương Cốc!”
Văn lão đã là nỏ mạnh hết đà, Sương Cốc đại trận bị phá chỉ là vấn đề thời gian.
Tần Tang bước ra một bước, kiếm tinh sáng tối, tinh hải đã bao phủ lên đỉnh đầu kim điêu.
…
Cửu Diệt chui vào Sương Cốc, thẳng đến cấm địa.
Tu sĩ trong Sương Cốc chỉ biết nơi này là nơi nuôi trùng, lại không biết còn dưỡng dục một số dị chủng được Diêu thị nhất tộc quý trọng.
Dị chủng cần chăm sóc tỉ mỉ, địch nhân đột ngột kéo đến, không kịp chuyển đi.
Đến trước cấm địa, Cửu Diệt cảm ứng sơ qua, mặt lộ vẻ tiếu dung. Lúc này Văn lão không rảnh lo chuyện khác, hắn dễ như trở bàn tay chui vào cấm địa, nhìn ra chướng nhãn pháp của Diêu thị, tìm được những trứng trùng kia.
Hắn quét sạch trứng trùng, nhưng bước chân không ngừng, liên tiếp xông vào mấy điện các trong Sương Cốc, ra ngoài cơ hồ cười nở hoa.
Có được vật trong tay, nhưng vẫn chưa thể rời đi ngay. Hắn muốn bố trí mấy nghi trận trong Sương Cốc, để mê hoặc phán đoán của Diêu thị.
Cửu Diệt chợt du tẩu trong Sương Cốc, tỉ mỉ chọn lựa vị trí, vứt xuống từng đạo Linh phù.
Đột nhiên, Cửu Diệt dừng bước, nhìn về phía bụi hoa phía trước, thần sắc kinh ngạc.
Đây là một mảnh linh hoa sinh trưởng trong hư không, đóa hoa màu bạc nộ phóng, giữa cánh hoa hình như có điện mang lưu chuyển, chính là một loại lôi hoa.
Linh trùng trong Sương Cốc hẳn là đều bị dọa đến trốn đi, nhưng trong bụi lôi hoa lại có một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa. Hồ điệp rơi vào hoa tâm, giống như đang hấp thu mật hoa, nhưng cả đóa lôi hoa đều bị nuốt mất.
“Đây là Sét Đánh Nguyệt Lan, hoa văn trên cánh con hồ điệp này, chẳng lẽ là…”
Trong lòng Cửu Diệt căng thẳng, cảm giác con hồ điệp kia liếc nhìn về phía chỗ hắn ẩn thân, sau đó “ăn” hết gốc lôi hoa cuối cùng, nhanh nhẹn bay đi, thoáng chốc biến mất khỏi tầm mắt hắn.