Chương 226
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 226
Chương 226: Tam Giao Long Xa
Nhận được manh mối, Huyền Lô Quan liền phái người tiến hành điều tra. Bởi vì cửa vào bí cảnh vô cùng ẩn khuất, sau một thời gian dài, trải qua nhiều mặt điều tra, bọn họ mới xác định được vị trí thực sự của bí cảnh.
Lần này tụ tập nhân thủ chính là để chuẩn bị tiến vào bí cảnh thăm dò.
Cùng tiến vào bí cảnh không chỉ có mấy người bọn họ, mà còn rất nhiều người khác chưa tới. Trong đó, người dẫn đội rõ ràng là các cao thủ Kết Đan kỳ của các đại tông môn.
Dựa theo manh mối mà họ thu được từ đám ma tu, diện mạo thật sự của bí cảnh này hẳn là một cái cổ tu di phủ.
Phạm vi của cổ tu di phủ vô cùng bao la. Ở sâu bên trong phủ, tại vài vị trí trung tâm, cũng chính là nơi động phủ của cổ tu chân chính tọa lạc, bên trong vẫn còn những phòng hộ trận pháp hoàn hảo, nguy hiểm khôn lường. Năm đó, ma môn cũng không thể thăm dò toàn bộ.
Trong động phủ của cổ tu chắc chắn có chí bảo khiến tu sĩ Kết Đan kỳ phải động lòng, nhưng những thứ này không phải là thứ Tần Tang có thể mơ ước. Tạm thời cứ nghe ngóng, sau đó chảy nước miếng là được.
Còn về Tần Tang và những người khác, sau khi tiến vào bí cảnh, tác dụng lớn nhất là quét sạch những khu vực bên ngoài vài vị trí trọng yếu.
Ánh mắt của các tu sĩ Kết Đan kỳ đều đổ dồn vào động phủ của cổ tu, tranh đoạt cổ tu di bảo bên trong. Bảo vật ở những nơi khác khó khiến họ động tâm, cũng không muốn lãng phí quá nhiều tinh lực ở bên ngoài, để tránh cổ tu di bảo trong động phủ bị người khác cướp đoạt trước.
Ít nhất là trước khi cổ tu di bảo được chia xong, sẽ không có tu sĩ Kết Đan kỳ tranh đoạt đồ vật bên ngoài. Thu hoạch được bao nhiêu, sẽ phải xem bản lĩnh của Tần Tang và những người khác.
Mặc dù cổ tu di phủ có thể đã bị ma môn cướp đoạt một lần, nhưng sau vạn năm trôi qua, cho dù chỉ là một gốc linh dược bình thường, ở trong bí cảnh không ai ngắt lấy, chỉ cần sống sót đến bây giờ, cũng sẽ lột xác thành thần dược mà ai ai cũng tranh đoạt!
Quả thật, việc là nhóm tu sĩ đầu tiên tiến vào bí cảnh chắc chắn sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm khôn lường, chỉ cần một sơ sẩy là có thể bỏ mạng nơi đây. Chuyện này không hề hiếm thấy.
Nhưng đồng dạng, cơ hội tìm được bảo vật của họ cũng sẽ lớn hơn so với những kẻ đến sau.
Cân nhắc lợi hại, việc có thể là nhóm người đầu tiên tiến vào bí cảnh tuyệt đối là một kỳ ngộ lớn lao, tự nhiên là chuyện tốt mà ai cũng tranh giành. Tần Tang và ba người họ được xem là công thần phát hiện bí cảnh, cho nên mới có thể không cần tốn nhiều sức mà có được một danh ngạch.
Từ chỗ Mục Nhất Phong biết rõ mục đích thật sự của nhiệm vụ lần này, Tần Tang tự nhiên không chút do dự đáp ứng. Hỏi Vân Du Tử thì quả nhiên, hắn cũng sẽ đồng hành cùng bọn họ.
Sau đó, họ liền kiên trì đợi ở Thiên Tinh bí cảnh. Càng về sau, người tụ tập đến càng lúc càng đông, trong đó có một người mà Tần Tang không ngờ tới: Vu Đại Nhạc.
“Vu sư huynh? Chúng ta đã hơn 20 năm không gặp rồi nhỉ!”
Nghe tin Vu Đại Nhạc đến, Tần Tang lập tức dừng tu luyện, đi ra khỏi động phủ nghênh đón, thân thiết chào hỏi Vu Đại Nhạc.
Bọn họ từng cùng nhau tiến vào Cổ Tiên chiến trường, Vu Đại Nhạc mời hắn đồng hành nhưng bị Tần Tang từ chối. Tần Tang làm Ảnh Vệ, còn Vu Đại Nhạc vì tìm kiếm cơ duyên đột phá mà cam tâm làm tán tu. Hiện tại, hắn lại gia nhập Ảnh Vệ.
Có điều, Tần Tang phát hiện khí tức của Vu Đại Nhạc mạnh hơn so với 20 năm trước một chút, nhưng vẫn chưa đột phá Trúc Cơ trung kỳ. Có thể thấy, những năm gần đây hắn không được như ý nguyện, vẫn luôn bị vây ở bình cảnh.
Hai mươi năm trước, thực lực của Vu Đại Nhạc còn mạnh hơn Mục Nhất Phong, hiện tại Mục Nhất Phong đã đột phá Trúc Cơ trung kỳ, còn hắn lại tụt lại phía sau rất xa.
Tần Tang chú ý tới giữa hai hàng lông mày của Vu Đại Nhạc có vài phần u ám, sắc mặt cũng không tốt như trước. Hắn âm thầm cảm khái, không biết tâm khí của Vu sư huynh đã bị thời gian 20 năm bào mòn đi bao nhiêu.
Hắn đương nhiên sẽ không “bới lông tìm vết”, làm như không chú ý tới tu vi của Vu Đại Nhạc, nửa câu cũng không hỏi về chuyện tu luyện.
Nhìn thấy Tần Tang, Vu Đại Nhạc thu liễm vẻ phiền muộn trên mặt, gượng cười nói: “Hai mươi năm không gặp, tu vi của Tần sư đệ so với trước kia thâm hậu hơn nhiều, không bao lâu nữa là có thể đuổi kịp vi huynh. Sau này Kết Đan có hy vọng, thật đáng mừng. Vi huynh lại 20 năm không thể tiến thêm, sợ là cả đời này đều vô vọng đột phá Trúc Cơ trung kỳ.”
Dứt lời, Vu Đại Nhạc khẽ thở dài, ngữ khí khó nén vẻ suy sụp tinh thần.
Tần Tang an ủi: “Vu sư huynh tuyệt đối đừng nản chí. Cơ duyên là chuyện ai có thể nói trước được? Lần này đi cổ tu di phủ, nghe nói bên trong không thiếu cổ tu di bảo, nói không chừng cơ duyên của Vu sư huynh đã tới, nhận được một hai kiện, có lẽ ngay sau đó sẽ đột phá.”
“Không giấu gì Tần sư đệ, ta tranh thủ cơ hội lần này là vì trong lòng vẫn còn chờ mong, chỉ có điều… Hy vọng xa vời thôi!”
Vu Đại Nhạc cười khổ, chắp tay, “Hi vọng có thể mượn lời chúc tốt đẹp của Tần sư đệ.”
Sau khi Vu Đại Nhạc đuổi tới, họ lại đợi thêm hai ngày.
Tính cả Tần Tang, lúc này Thiên Tinh bí cảnh đã hội tụ 27 Ảnh Vệ. Ngoài tam đại tông môn ra, các tông khác của Huyền Lô Quan cũng đều phái đệ tử tham gia, mỗi một người đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trong đó cũng có cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ.
Sau khi 27 người đến đông đủ thì không có ai đến nữa.
Lại đợi thêm một ngày, mãi đến chạng vạng tối, mọi người đang tu luyện trong động phủ gần như đồng thời cảm giác được một trận tâm chi ý, tiếp đó, Thiên Tinh bí cảnh xuất hiện một cỗ ba động cường đại, khẽ quét qua bí cảnh.
Mọi người lần lượt từ trong nhập định tỉnh lại, vội vã rời khỏi động phủ.
Chỉ trong chớp mắt, 27 người đều bay lên đỉnh núi, lơ lửng giữa không trung, nhìn nhau, sau đó ngưng mắt nhìn chằm chằm vào cửa vào Thiên Tinh bí cảnh, âm thầm đề phòng.
Chỉ chốc lát sau, trên bầu trời lối vào đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Từ trong vòng xoáy truyền đến tiếng gầm đinh tai nhức óc, dường như ở đối diện vòng xoáy có một đầu yêu thú hung hãn.
Tiếp đó, vòng xoáy càng lúc càng lớn, một cái đầu thuồng luồng cực lớn ló ra, tinh Hồng Xà thư không ngừng phụt ra hút vào, một đôi thụ đồng mang theo ánh mắt tà dị, nhòm ngó Thiên Tinh bí cảnh.
“Đệ tử Đằng Nam, bái kiến sư thúc!”
Đằng Nam, người thủ vệ tại cửa vào bí cảnh, nhìn thấy đầu thuồng luồng thì thân ảnh run lên, lập tức cúi người bái lạy.
Ánh mắt của đầu thuồng luồng dừng lại ở vị trí của mọi người.
Bị ác giao nhìn chằm chằm, Tần Tang chỉ cảm thấy một cổ hàn ý từ đáy lòng dâng lên. Đầu ác giao này thoạt nhìn như là một đại yêu, không biết vì sao lại cho Tần Tang một cảm giác có chút kỳ quái. Nghe Đằng Nam xưng hô, chẳng lẽ đây là tọa kỵ của vị Kim Đan Thượng Nhân Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung?
Lúc này, ác giao đã mở miệng nói chuyện, thanh âm như lôi đình, chấn động khiến Thiên Tinh bí cảnh rung động không ngừng: “Mọi người đã đến đông đủ chưa?”
Thanh âm này có chút cứng nhắc, nghe có chút quen thuộc. Tần Tang âm thầm kinh nghi, quay đầu nhìn Vu Đại Nhạc, thấy hắn cũng có biểu lộ như vậy.
Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung Huyền Vũ đạo trưởng!
Tần Tang lập tức nhớ tới người này. Nghe nói lần này Kim Đan Thượng Nhân đóng giữ Huyền Lô Quan xuất động vài vị, xem ra Huyền Vũ đạo trưởng là một trong số đó, không biết Xa Ngọc Đào có đồng hành hay không?
Một vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đứng ra, trầm giọng nói: “Hồi bẩm sư thúc, 27 người đã đến đủ.”
“Tốt!”
Ác giao gật cái đầu cực lớn, thu mình vào vòng xoáy, “Ra hết đây đi, thời gian không còn nhiều, bần đạo dùng Tam Giao Long Xa mang các ngươi đi.”
Tu sĩ kia quay người nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Chư vị đạo hữu, có thể lên đường rồi.”
‘Vù vù…’
Lần lượt từng thân ảnh phá không mà đi. Tần Tang lướt đến cửa vào, hướng về Đằng Nam gật đầu tạm biệt, rồi tiến vào vòng xoáy.