Chương 2219
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 2219
Chương 2219: Linh Hoàn
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
Thiên kiếp ba động khuếch tán, thu hút sự chú ý của đám người.
Xung quanh Lưu Ly động phủ đã biến thành một vùng vụ hải, nồng vụ che khuất bầu trời, ngăn cản ánh mắt dò xét của ngoại nhân.
Nồng vụ do linh trận chi lực biến thành. Tần Tang tự tay bố trí trận kỳ, uy lực linh trận không tầm thường, người bên ngoài dù vận chuyển linh nhãn thần thông, trong thời gian ngắn cũng khó có thể khám phá hư thực bên trong.
Tần Tang bản tôn ẩn thân trong trận, phát giác từng chùm ánh mắt nhìn sang, trong lòng cũng âm thầm hồi hộp.
Theo lẽ thường, mọi người đều vội vàng tranh đoạt ghế trên Thần Sơn, sẽ không để ý đến một tu sĩ Hóa Thần Kỳ. Dù sao, coi như Lưu Ly thành công độ kiếp, đối với thế cục cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chỉ sợ có kẻ lòng dạ khó lường, cố ý gây sự, muốn lợi dụng chuyện này để giở trò.
Lưu tinh lần lượt rơi xuống đất, pháp thân của hắn vẫn không xuất thủ, chính là để phòng bị bất trắc.
Cũng may mọi chuyện diễn ra đúng như hắn dự liệu, tuyệt đại đa số ánh mắt rất nhanh liền thu về. Dù có người hiếu kỳ về thân phận người độ kiếp, nhưng đang vào thời điểm then chốt tranh đoạt thứ tự chỗ ngồi trên Thần Sơn, cũng không muốn phức tạp.
“Xem ra Lưu Ly tiên tử đã xông phá cảnh quan, không uổng công Ninh chân nhân cùng ngươi một phen khổ tâm,” nguyên Tượng tộc tộc trưởng chúc mừng.
“Thiên kiếp chưa dứt, biến số vẫn còn!”
Tần Tang không dám quá mức lạc quan, ngửa mặt ngắm trăng, truyền âm đáp lời: “Nơi đây Huyễn Vực sắp sinh biến, đạo hữu chú ý thiên tượng biến hóa, khi tranh đấu có thể biến nó thành cơ hội tốt để chiến thắng…”
Nói đoạn, hắn đem những hiểu biết của mình về Huyễn Vực nói hết cho nguyên Tượng tộc tộc trưởng.
Ánh trăng lên cao, báo hiệu Huyễn Vực đang lặng lẽ biến hóa. Theo lực lượng bên trong Huyễn Vực hiện lên, tâm thần của những người ở trong Huyễn Vực sẽ bị huyễn cảnh ảnh hưởng, thậm chí mê thất trong đó.
Tu sĩ ở đây không thiếu cường giả đỉnh cao, sẽ không dễ dàng rơi vào huyễn cảnh. Nhưng cho dù họ có thể chống cự lực lượng Huyễn Vực, trong lúc tranh đấu thế tất vẫn bị ảnh hưởng. Đối thủ chỉ cần nắm bắt thời cơ, trong nháy mắt liền có thể phân định thắng bại.
Tần Tang chờ đợi cũng là thời cơ này. Hắn biết mình thế đơn lực bạc, lại không muốn tùy tiện chọn một món bảo vật cho qua loa, là bởi vì hắn hiểu rõ Huyễn Vực, hữu tâm tính vô tâm, đối mặt với đối thủ cường đại cũng có cơ hội chuyển bại thành thắng.
“A? Ánh trăng lại có huyền cơ như vậy! Đã vậy, lão phu có thể tranh một chỗ ngồi cao hơn!”
Nguyên Tượng tộc tộc trưởng mắt lộ tinh quang.
Lúc này, cũng có một số người chú ý tới vầng trăng khuyết trên trời, có điều vẫn chưa phát hiện trăng khuyết có ảnh hưởng gì đến Huyễn Vực, chỉ coi là thiên tượng bình thường.
…
‘Ầm ầm…’
Ngọn núi có Lưu Ly động phủ bỗng nhiên nứt ra, giống như bị người dùng một kiếm chém thành hai khúc, từ đỉnh núi xuyên thẳng xuống lòng núi, để lộ ra Lưu Ly động phủ.
Nàng tĩnh tọa trên đá, áo trắng như tuyết, khí chất xuất trần.
Lúc này, trên người Lưu Ly tản ra hàn khí lạnh thấu xương, từ trong cơ thể nàng tiêu tán ra vô số gió tuyết, đông kết cả động phủ.
Theo ngọn núi nứt ra, hàn ý khuếch tán, núi đá thổ địa tràn ngập một tầng sương lạnh mắt thường có thể thấy được, cấp tốc lan tràn ra phía ngoài.
‘Phốc phốc phốc…’
Tuyết trắng bay đầy trời, bông tuyết bay tán loạn.
Bông tuyết ban đầu nhỏ như lông ngỗng, cuối cùng biến thành to bằng chậu rửa mặt nhỏ, nặng trĩu vô cùng, không ngừng đánh xuống mặt đất, khiến cho chung quanh dãy núi rất nhanh đã phủ lên một tầng tuyết thảm. Cỏ cây trên núi đều bị đông cứng thành tảng băng trong sương lạnh, lại bị bạo tuyết bao phủ, sinh cơ diệt tuyệt.
Lưu Ly tựa hồ không hề hay biết đến mọi việc bên ngoài, nàng nhắm chặt hai mắt, khí tức trong người dị thường hỗn loạn, giống như đang kịch liệt giao phong. Có điều Tần Tang có thể nhìn ra một chút mánh khóe, trong cái loạn kia kì thực có thứ tự, Lưu Ly dần dần nắm giữ chủ động.
Đúng lúc này, Tần Tang tâm niệm vừa động, Thiên Quân Giới linh quang lóe lên, bay ra một ngọn đồng thau cổ đăng, chính là Không Nhiễm Tâm Đăng mà Giận đại sư trước khi đi đã lưu lại.
Cổ đăng tản ra huyết quang, đế đèn tràn đầy máu tươi, chính là tinh huyết của Giận đại sư.
Tần Tang mật thiết chú ý biến hóa của Lưu Ly và ánh trăng trên trời, tùy thời chuẩn bị nhóm lửa Không Nhiễm Tâm Đăng.
Huyễn Vực không chỉ có thể thẩm thấu vào tâm ma kiếp của Lưu Ly, mà còn có thể sinh ra quấy nhiễu khi nàng độ tam tai, mà việc này hiển nhiên bất lợi cho nàng. Không Nhiễm Tâm Đăng thì có thể giúp nàng chống cự ảnh hưởng từ bên ngoài.
…
Trên Thần Sơn.
Xác định không ai muốn phá hoại Lưu Ly độ kiếp, Tần Tang yên lòng, chuyên tâm cân nhắc xem mình nên mưu đồ tòa bệ đá nào.
“Tần chân nhân có vật nào nhắm trúng chưa?” Nguyên Tượng tộc tộc trưởng truyền tin hỏi.
Tần Tang biết, nguyên Tượng tộc tộc trưởng chậm chạp không có động tác, một là còn chưa xác định mục tiêu, hai là đang chờ hắn.
Trong mắt ngoại nhân, hắn và nguyên Tượng tộc tộc trưởng là một phe. Nếu hắn hành động trước nguyên Tượng tộc tộc trưởng, ngoại nhân có thể sẽ cố kỵ thực lực của Chu Yếm tộc, mà không dám cùng hắn tranh đoạt.
Tần Tang lĩnh hội được thiện ý của nguyên Tượng tộc tộc trưởng, truyền âm cảm tạ, tiếp đó pháp thân đằng không mà lên, bay về phía Thần Sơn.
Lúc này, trên trời đang có mấy viên lưu tinh đồng thời rơi xuống, vị trí rơi cao thấp khác nhau.
Ánh mắt Tần Tang khóa chặt vào một viên trong số đó. Hắn cân nhắc hồi lâu, cuối cùng chọn món bảo vật này.
Bên trong lưu tinh bao bọc một chiếc chìa khóa, hình dạng cổ sơ, đúc bằng thanh đồng, không có linh quang bắt mắt. Phần đuôi chìa khóa treo một viên ngọc tròn nhỏ, một mặt khắc chữ ‘Linh’, mặt kia khắc chữ ‘Hoàn’.
Dị nhân tộc gọi nó là Linh Hoàn Bảo Chìa, là chìa khóa mở ra Linh Hoàn Ngọc Cảnh.
Tương truyền Linh Hoàn Ngọc Cảnh là bảo địa do một vị tiên hiền của dị nhân tộc khai mở, là một thánh địa tu hành. Tu hành trong ngọc cảnh, có hiệu quả gấp bội.
Tần Tang càng nghĩ càng thấy, hắn bây giờ không thiếu công pháp truyền thừa, thậm chí còn có Hậu Thiên Linh Bảo, thứ thiếu sót nhất lại là tu vi. Hắn đã lĩnh ngộ được sự huyền diệu của công pháp, nhưng vẫn chưa có đủ thời gian tu luyện.
Có điều, Linh Hoàn Ngọc Cảnh thật ra là lựa chọn thứ hai.
Ánh mắt pháp thân Tần Tang đảo qua vài tòa bệ đá gần đỉnh núi, thu hết vào trong mắt mấy món chí bảo, bao gồm cả Phi Linh thác nước.
Hắn thật sự không có cảm xúc gì với Phi Linh thác nước. Dạo Chơi Kiếm đã lột xác thành Hậu Thiên Linh Bảo, Tiểu Ngũ thiếu khuyết không phải là linh tính. Phi Linh thác nước chỉ có thể dùng để tăng lên cho tro oanh kiếm và các linh bảo khác. Với hắn, những linh bảo này không quan trọng, sau này gặp được thứ tốt hơn thì đổi lại là được.
Thứ khiến hắn động tâm nhất là một món khác, ở trên một tòa bệ đá, trong ngọn lửa xích hồng lộ ra một chút tử mang, lưu tinh bao vây một cái bình ngọc tử sắc, bên trong có ba viên Tử Vận Thiên Liên Đan!
Giá trị của Tử Vận Thiên Liên Đan không hề thua kém Phi Linh thác nước, là một trong những bảo vật cấp cao nhất trong phần thưởng thí luyện.
Loại linh đan này nổi danh lừng lẫy trong dị nhân tộc. Ăn vào có thể trực tiếp tăng cao tu vi!
Trong số tu sĩ ở đây, người tu luyện đến hậu kỳ đỉnh phong, chạm đến cảnh quan, chỉ là số ít. Khoảng cách này có vẻ như chỉ cách một bước, nhưng lại phải bỏ ra hàng trăm hàng ngàn năm khổ tu. Luyện hóa Tử Vận Thiên Liên Đan liền có thể bước đến ngưỡng cửa cảnh giới, chuyên tâm chuẩn bị xung kích thánh cảnh, chỉ riêng điều này thôi, cũng đủ để khiến chúng tu tranh nhau như vịt, huống hồ Tử Vận Thiên Liên Đan còn có những diệu dụng khác!
Tiến vào Linh Hoàn Ngọc Cảnh, vẫn cần phải khổ tu. Hơn nữa, Linh Hoàn Ngọc Cảnh còn có một tệ nạn, mỗi người có thể ở lại Linh Hoàn Ngọc Cảnh bao lâu, tùy thuộc vào từng người. Có người có thể kiên trì mấy chục, cả trăm năm, thu hoạch kha khá. Có người chỉ nghỉ ngơi ba, năm năm liền không thể kiên trì, thu hoạch không tương xứng với cái giá phải trả.
Nghe nói là do nội bộ Linh Hoàn Ngọc Cảnh bất ổn. Đây có lẽ là khảo nghiệm mà vị tiền bối kia cố ý lưu lại, thời gian dừng lại càng lâu, áp lực tiếp nhận càng lớn, cuối cùng không thể an tâm tu luyện.
Điều này khiến giá trị của Linh Hoàn Ngọc Cảnh không bằng Tử Vận Thiên Liên Đan và các chí bảo khác, nhưng cũng có thể xếp vào hàng thứ hai.
Tần Tang không rõ tệ nạn kia rốt cuộc là gì, cũng chỉ có mấy loại. Nếu là ngoại địch quấy nhiễu, hắn có Lôi Thú chiến vệ hộ pháp; nếu là nhằm vào nguyên thần tâm ma, hắn càng không sợ.
Đương nhiên, so với Linh Hoàn Ngọc Cảnh, Tần Tang muốn Tử Vận Thiên Liên Đan hơn. Đáng tiếc thế cục không cho phép hắn làm vậy.
Vị trí của Tử Vận Thiên Liên Đan quá cao, bị những cường tộc đến từ vụ hải kia dòm ngó. Các đệ tử lão tổ lúc này chia thành nhiều nhóm, tập hợp một chỗ, hiển nhiên là muốn tập trung lực lượng, tranh đoạt vài tòa bệ đá cao nhất.
Coi như lợi dụng lực lượng của Huyễn Vực, Tần Tang cũng khó lòng chống lại bọn họ. Lựa chọn Linh Hoàn Bảo Chìa, có lẽ sẽ có cơ hội.
Vị trí bệ đá của Linh Hoàn Bảo Chìa kỳ thật cũng rất gần đỉnh núi. Tần Tang khẽ động, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Đến vị trí này, đã tiến vào lĩnh vực cạnh tranh của những cường tộc kia. Một tu sĩ nhân tộc, cũng dám mơ tưởng Linh Hoàn Bảo Chìa!
Ngay khi Tần Tang khởi hành, nguyên Tượng tộc tộc trưởng cũng đã có mục tiêu. Hắn nhắm trúng một đoàn tinh tia rơi xuống trên tòa bệ đá kia, tên là Tinh Kim Tinh, có thể tinh tiến thiên phú thần thông của dị nhân tộc.
Trong số những phần thưởng này, phần lớn có tác dụng tương tự như Tinh Kim Tinh, tu sĩ dị nhân tộc coi là trân bảo, với ngoại tộc lại là gân gà. Bởi vậy, lựa chọn khác của Tần Tang không lớn.
Động tác của pháp thân Tần Tang dẫn phát những ngờ vực vô căn cứ. Hắn vẫn luôn cùng Chu Yếm tộc, từ lâu đã bị ngoại nhân coi là cùng một trận doanh. Cử động lần này rốt cuộc có âm mưu gì?
Nhìn lại nguyên Nhuế bọn người, ai nấy đều nhìn chằm chằm, vận sức chờ phát động, khiến đám người càng thêm ngờ vực. Nếu có người muốn nhằm vào Chu Yếm nhất tộc, lại bị Tần Tang phân tán lực lượng, Chu Yếm tộc sẽ gặp bất lợi.
Thế nhưng là, nếu mặc kệ Tần Tang, chẳng lẽ lại ngồi nhìn một tu sĩ nhân tộc đạt được bảo vật?
Lúc này, nguyên Tượng tộc tộc trưởng hét dài một tiếng, thả người bay về phía Tinh Kim Tinh, càng làm đám người kinh nghi bất định.
“Là ngươi!”
Bỗng nhiên, một tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ dưới núi. Tiếng kêu run rẩy, mang theo một tia sợ hãi.
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, người kêu sợ hãi đúng là một đệ tử lão tổ.
“Ngu Chẩn đạo hữu, ngươi sao lại kinh hoàng như vậy? Người này rốt cuộc là ai?” Người bên cạnh kinh ngạc hỏi.
Ngu Chẩn mắt điếc tai ngơ, lách mình bay đến trước mặt một tu sĩ áo bào đen, gấp giọng hỏi: “Kỳ huynh, có phải các ngươi cùng Ti đạo hữu và Đường Khôn huynh trước đó đã vây giết một tu sĩ nhân tộc, Ti đạo hữu và Đường Khôn huynh lại song song vẫn lạc, có phải là hắn không?”
Tu sĩ áo bào đen chính là Kỳ họ tu sĩ, người đã tham gia vây giết Tần Tang.
Bị Ngu Chẩn túm lấy ống tay áo, hắn bỗng cảm thấy mê mang và khó hiểu.
Tiên Đồng hai người bặt vô âm tín, lành ít dữ nhiều, hắn đã sớm đem tình hình thực tế báo cho Ngu Chẩn, Ngu Chẩn có vẻ như vừa mới biết chuyện?
“Cái gì? Ti đạo hữu và Đường Khôn huynh đã vẫn lạc, mà lại chết trong tay người này?”
“Kỳ huynh cũng có mặt? Ba người vây giết một người, lại bị phản sát, chuyện này là thật sao?”
“Không chỉ đâu, khoảng thời gian đó, Bình Phong tiên tử và Ngôn tiên tử cũng cùng Kỳ huynh…”
…
Những người trước đó không biết nội tình nghe được việc này, lập tức chấn kinh vạn phần, nhìn Tần Tang với ánh mắt mang theo vài phần hãi nhiên.
Trong số đệ tử lão tổ ở đây, không thiếu người là thân bằng hảo hữu của Tiên Đồng, cho dù trước đó có giao tình, cũng không đến mức vì bọn họ báo thù.
Ngược lại, chiến tích của Tần Tang quá mức kinh người, dẫn đến bạo động.
Vô số ánh mắt chứng thực tập trung tới, đối mặt với nghi vấn của đám người, trước mặt Ngu Chẩn, Kỳ họ tu sĩ không thể thề thốt phủ nhận, mặt âm trầm nói: “Ti lão đệ và Đường đạo hữu xác thực tung tích không rõ, nhưng với thực lực của bọn họ, sẽ không dễ dàng vẫn lạc như vậy, có lẽ bị vây ở nơi nào đó trong bí cảnh. Hơn nữa, người này…”
Hắn nghẹn lại, vốn muốn nói Tần Tang có giúp đỡ, nhưng lại sợ nếu để mọi người biết người giúp đỡ chỉ có tu vi Luyện Hư sơ kỳ, chẳng phải là cổ vũ khí diễm của Tần Tang?
Đám người hai mặt nhìn nhau, Kỳ họ tu sĩ không phủ nhận, nói cách khác, việc vây giết là thật!
Vô luận hai người kia sống hay chết, việc vây giết thất bại là không thể nghi ngờ. Bọn họ xác thực đã mất tích, mà hung thủ ngay trước mặt, Kỳ họ tu sĩ nửa câu không đề cập tới chuyện báo thù.
Thực lực của vị Tần chân nhân này…
“Tê!”
Có người hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Tần Tang với ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Một số người vốn còn có ý thăm dò, hiện tại cũng từ bỏ ý định.
Phía vụ hải, sau khi hỏi rõ ngọn ngành, cũng nhao nhao lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Giao nhân tộc nữ vương và vũ nhân tộc vương tử âm thầm trao đổi một ánh mắt, thầm nghĩ trách không được Hồng Thiên coi trọng một tu sĩ ngoại tộc đến vậy.
Chỉ có Trạm Diên bọn người biết Tần Tang và Ngu Chẩn sớm đã có liên hệ.
Trạm Diên trong lòng khinh thường, nhưng cũng âm thầm kinh hãi. Vô luận như thế nào, chiến tích của Tần Tang rất có thể là thật. Hắn nhéo nhéo ngọc giản trong tay, không vạch trần ngay trước mặt.
Tần Tang trước đó đã dùng Chương Ngạn để trao đổi với bọn họ, để bọn họ không gây khó dễ cho hắn. Giải cứu Chương Ngạn, sau khi trở về sư môn Chương Ngạn chắc chắn sẽ hậu tạ, điều này có lợi cho Trạm Diên bọn họ.
‘Bạch!’
Tần Tang leo lên bệ đá, nhìn thấy hành động của Ngu Chẩn, cũng dở khóc dở cười.
Trên thực tế, hắn cũng không sai sử Ngu Chẩn làm như vậy, hoàn toàn là Ngu Chẩn tự làm chủ trương, nhưng không thể không thừa nhận hiệu quả cực tốt. Đôi khi cao điệu một chút cũng không có gì xấu.
Đứng trên bệ đá, Tần Tang quan sát dưới núi, chờ đợi người đến cạnh tranh, trong nhất thời lại không tìm thấy đối thủ.
Tần Tang lực chiến năm vị cường giả, phản sát hai người, còn có thể toàn thân trở ra. Để đối phó hắn, ít nhất phải xuất động sáu vị cường giả, huống hồ Tần Tang cũng không phải là người cô đơn, chưa kể đến Chu Yếm tộc, Hồng Nhạc bên cạnh hắn cũng có thể đại diện cho ý chí của một đại năng thánh cảnh.
Các đệ tử lão tổ bị chiến tích của Tần Tang chấn nhiếp, các tộc ở vụ hải sợ ném chuột vỡ bình.
Tần Tang chắp tay về phía dưới núi, nói một tiếng ‘đã nhường’, lập tức khoanh chân vào chỗ, luyện hóa bệ đá.
Trước mắt bao người, lại không một ai tiến lên!
Mọi người trơ mắt nhìn bệ đá dưới thân Tần Tang chuyển hóa thành ngọc đài. Từ khi bắt đầu tranh đấu đến nay, Tần Tang có thể nói là thoải mái nhất, hơn nữa số ghế cực cao.
Thực tế lại diễn ra ngay trước mắt, Tần Tang biết, điều này cũng liên quan đến lựa chọn của hắn. Nếu hắn chọn Tử Vận Thiên Liên Đan, những tu sĩ dị nhân tộc kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tần Tang giơ tay lên, chụp vào lưu tinh, bàn tay thuận lợi xuyên qua ánh lửa, bắt lấy Linh Hoàn Bảo Chìa.
“Bắt được rồi! Hắn bắt được rồi!”
“Cái gì? Hắn là người ngoại tộc mà cũng có thể thu hoạch được tư cách, vì sao chúng ta lại không?”
…
Việc Tần Tang có được Linh Hoàn Bảo Chìa lại dẫn đến một trận nghị luận, các đệ tử lão tổ đều oán giận không thôi.
Đáng tiếc, ván đã đóng thuyền, bọn họ không thể làm gì.
Không cần đến sự trợ giúp của lực lượng Huyễn Vực mà vẫn đạt được mục đích, Tần Tang cũng không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy. Đây tự nhiên là chuyện tốt, hắn có thể chuyên tâm giúp Lưu Ly độ kiếp.
Hắn bí mật truyền âm cho Ngu Chẩn, nói lời cảm tạ, chợt thao túng pháp thân thu hồi Linh Hoàn Bảo Chìa, bay ra Thần Sơn.
Tầm mắt của mọi người di chuyển theo pháp thân, bất quá tranh đấu vẫn đang tiếp tục, bọn họ không thể mãi chú ý đến Tần Tang. Thấy Tần Tang ẩn nấp thân hình, đành phải thu hồi tạp niệm.
(tấu chương xong)