Chương 2218
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 2218
Chương 2218: Phi Linh Thác Nước
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
Trong lúc nữ tu kia thu lấy Thiên Phong Cây, hai bệ đá bên cạnh cũng đồng thời có lưu tinh giáng xuống.
Bệ đá bên trái rơi xuống một thanh trường kiếm, kiếm không vỏ, khí tức mỏng manh tỏa ra, đúng là một kiện linh bảo, nhưng uy lực ra sao thì chưa rõ.
Còn bệ đá bên phải lại xuất hiện một quyển trúc thư, phần lộ ra bên ngoài khắc bốn chữ vàng: Lam Nguyệt Sương Hoa.
Chúng tu ở đây không thiếu linh bảo, nên phần lớn đều dồn ánh mắt về phía quyển trúc thư. Khi thấy rõ những chữ trên đó, vài người lộ vẻ động tâm.
《Lam Nguyệt Sương Hoa》 là một môn bí thuật, từng thịnh hành trong Thủy tộc. Điều khó nhất là rất nhiều bộ tộc đều có thể sửa đổi môn bí thuật này, dung nhập vào bản mệnh thần thông của mình.
Tương truyền, người sáng tạo ra môn bí thuật này sau này đã trở thành một vị đại năng Thánh cảnh. Môn bí thuật này chính là tâm huyết của người đó trước khi đột phá Thánh cảnh. Nó không đơn thuần là một môn công phạt bí thuật, mà nếu có thể hiểu thấu đáo huyền diệu trong đó, có lẽ còn lĩnh ngộ được tâm cảnh của vị đại năng kia khi xưa.
Có điều, môn bí thuật này về sau đã mai danh ẩn tích, người đời chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy qua.
“Vèo!”
Từ trong hàng ngũ đệ tử các lão tổ bay ra một đạo bạch hồng, giữa không trung hóa thành một dải lụa trắng, từ từ trải dài về phía bệ đá.
Một thiếu niên môi hồng răng trắng phiêu nhiên đáp xuống dải lụa trắng, khoan thai bước đi. Tay áo hắn bồng bềnh, phong thái cực kỳ xuất chúng. Hắn dùng lụa trắng làm thềm, nhẹ nhàng leo lên bệ đá, hướng người trên đài thi lễ:
“Tại hạ Bạch Bác, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”
“Thương Hao!”
Người trên bệ đá kia cũng là một thiếu niên, nhưng hai má lại có mang mang cá, dung mạo đơn thuần, so với đối phương kém xa một bậc.
Người này đến từ Vụ Hải.
Hai bên đã lập quy củ, không có hạn chế nào khác, ai muốn thì cứ việc đứng ra chọn lựa bệ đá.
“Tại hạ từ nhiều năm trước đã nghe danh môn bí thuật này, vẫn luôn muốn tìm đến lĩnh hội, đáng tiếc mãi chưa có duyên diện kiến. Nay được thấy thì lòng vui khôn xiết, xin mạn phép!” Bạch Bác chắp tay nói.
Thương Hao nhíu mày: “Tiên dân cũng có tư cách tham gia thí luyện sao?”
“Cứ thử rồi sẽ biết.”
Bạch Bác ngước nhìn lên trời một cái, rồi đột nhiên chỉ tay ra ngoài núi: “Nơi đây chật hẹp, chúng ta ra ngoài giao đấu!”
“Ba!”
Dải lụa trắng vỡ vụn theo tiếng, mảnh vỡ văng tung tóe, hư không bên trong chợt xuất hiện biến hóa kỳ dị.
“Ầm ầm…”
Tiếng sóng không ngớt bên tai, lụa trắng biến cả hư không thành một vùng đầm nước bao la, thủy sắc u lam thâm thúy.
Bạch Bác và Thương Hao vừa bay ra khỏi bệ đá, sóng nước liền lan tràn tới, bao phủ lấy bọn hắn.
Thương Hao không hề đối kháng, nhưng trước khi tiến vào trong nước, hắn há miệng gầm lên. Thanh âm của hắn có thể so với phong lôi, lập tức khiến đầm nước rung chuyển không ngừng.
“Xoạt!”
Bọn hắn vừa trốn vào đầm nước không lâu, mặt nước đột nhiên nổi lên sóng lớn, một con độc giác cự kình nổi lên mặt nước, chỉ riêng phần đầu đã to như ngọn núi nhỏ.
Cự kình nhảy nửa thân lên khỏi mặt nước, rồi chợt đáp xuống.
“Oanh!”
Chúng tu bên ngoài chiến trường đều có thể cảm nhận được xung kích khủng bố mà cự kình mang lại. Nếu bị chiếc sừng dài kia đâm trúng, e rằng ít ai có thể toàn thây.
Ngay sau đó, mặt nước đột nhiên xoay tròn nhanh chóng, trong khoảnh khắc đã hình thành một cái vòng xoáy, gần như bao trùm toàn bộ đầm nước.
Dòng nước chuyển động cực nhanh, thân ảnh độc giác cự kình xuất hiện ở trung tâm vòng xoáy, tựa như bị mắc kẹt bên trong.
Bạch Bác dùng bảo vật của mình diễn hóa ra đầm nước, ngược lại bị đối thủ lợi dụng.
Độc giác cự kình và vòng xoáy va chạm, thanh thế kinh thiên động địa.
“Phốc!”
Sau một hồi giằng co, sừng dài của độc giác cự kình hung hăng đâm vào trung tâm vòng xoáy. Vòng xoáy bỗng nhiên đình trệ, rồi “Oanh” một tiếng, vỡ tan tành, dòng nước một lần nữa biến trở về mảnh vỡ lụa trắng.
Cùng lúc đó, Thương Hao từ trong mảnh vỡ ngã ra, bị sừng dài của cự kình chỉ thẳng vào, suýt chút nữa đâm trúng ngực.
Thương Hao liên tiếp lùi về phía sau, hô lớn: “Đạo hữu cao tay hơn một bậc, ta nhận thua!”
Độc giác cự kình từ bỏ truy kích, thân thể do nước tạo thành của nó co rút lại vào bên trong, Bạch Bác hiện thân, nói một tiếng đã nhường với Thương Hao, rồi đưa tay triệu hồi mảnh vỡ lụa trắng.
Mảnh vỡ lụa trắng trở về trước mặt chủ nhân, nhưng lại chậm chạp không thể khôi phục thành dải lụa trắng hoàn chỉnh. Bạch Bác nhíu mày, dứt khoát thu hết vào trong tay áo, rồi lách mình trở lại bệ đá.
Hắn nhìn ra ngoài núi, thấy không có ai khác lên tranh đoạt, liền học theo nữ tu kia, luyện hóa bệ đá trước, rồi lập tức thôi động linh lực đại thủ chụp vào quyển trúc thư.
Một màn ngoài dự liệu xuất hiện, linh lực đại thủ vừa tới gần trúc thư, liền bị một cỗ lực lượng cường đại chấn vỡ. Tiếp đó, trúc thư rung động, đột nhiên bắn về phía chân trời.
Trong nháy mắt, trúc thư biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Bao gồm cả Bạch Bác, tất cả đệ tử các lão tổ đều biến sắc mặt. Rõ ràng là những đại năng Thánh cảnh phía sau kia cố ý loại bọn hắn ra ngoài.
Ngược lại, tu sĩ Vụ Hải đứng lên bệ đá liền có thể nhận được ban thưởng, nên tính tích cực cao hơn hẳn.
Trên bệ đá của nữ tu kia, tên đệ tử lão tổ kia nhìn thanh bảo kiếm trước mặt, cảm ứng được khí tức đang tới gần từ ngoài núi, lập tức cảm thấy đau đầu.
Hai bên vừa liên hệ tên họ, liền giao chiến thành một đoàn.
Ngay lúc hai người kịch chiến, trên trời không ngừng có lưu tinh rơi xuống, rất nhanh Thần Sơn đã được ánh lửa chiếu sáng rực rỡ.
“Mau nhìn, đó là đan dược gì vậy?”
“A? Cây đoạn thương kia, tựa như là Viêm Hoàng Thần Thương trong truyền thuyết, một vị tiền bối từng dùng nó để đại sát tứ phương!”
“Nhìn kia kìa, đúng là vỏ ốc Ngục Xoắn Ốc! Ngục Xoắn Ốc nhất tộc sớm đã mai danh ẩn tích ở Đại Thiên Thế Giới, truyền thuyết vỏ ốc của chúng có uy năng kỳ lạ, khiến Nhân tộc thèm muốn, dẫn đến diệt tuyệt…”
…
Lưu tinh mang đến từng kiện kỳ trân dị bảo, gây nên những tràng kinh hô liên tiếp.
Đan dược, linh bảo, bảo tài, công pháp bí thuật… cái gì cần có đều có, mà mỗi một kiện đều có giá trị không nhỏ.
Rõ ràng những bảo vật này là do người thao túng, điểm rơi thấp nhất cũng sẽ không thấp hơn giữa sườn núi, mà bảo vật ở vị trí càng cao thì giá trị càng lớn.
“Xem ra Hồng Thiên bọn hắn muốn dồn những đệ tử lão tổ kia xuống chân núi. Không biết trên đỉnh Thần Sơn rốt cuộc có bí mật gì…”
Tần Tang thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, trên trời lại rơi xuống một viên sao băng, khiến đám người kinh ngạc thán phục, bởi vì điểm rơi của lưu tinh này ngay tại một bệ đá cạnh đỉnh núi.
Theo quy luật, giá trị của món bảo vật này phải hơn hẳn tất cả những bảo vật trước đó.
Và khi Tần Tang thấy rõ bảo vật bên trong lưu tinh, hắn thầm nghĩ quả nhiên, rõ ràng là một trong những bảo vật mà hắn đã nhắm trúng từ trước.
Lưu tinh mang đến một viên ngọc bội. Nói chính xác thì, bản thân ngọc bội không phải là chí bảo, mà là đại diện cho một loại tư cách. Ai có được ngọc bội liền có thể tiến vào một bảo địa tên là Phi Linh Thác Nước.
Nghe nói, đem linh bảo bỏ vào Phi Linh Thác Nước cọ rửa một thời gian, có thể tăng lên đáng kể linh tính của linh bảo, tương lai có hi vọng sinh ra khí linh, lột xác thành Hậu Thiên Linh Bảo. Bất kỳ tu sĩ nào cũng không thể cự tuyệt loại dụ hoặc này.
Mỗi một món bảo vật mà Tần Tang nhắm trúng đều có giá trị không nhỏ, đoán chừng vị trí điểm rơi cũng đều xấp xỉ nhau.
Thế cục có chút khác với những gì hắn lường trước. Muốn cạnh tranh vị trí cao, chỉ dựa vào thực lực cá nhân vẫn là không đủ.
Tần Tang bí mật quan sát tu sĩ xung quanh, rất nhiều người nhìn chằm chằm ngọc bội trong lưu tinh, hai mắt tỏa sáng. Trong đó có cả vương tử Vũ tộc!
Nếu điểm rơi của viên lưu tinh này ở ngay trên đỉnh núi, đoán chừng hắn đã không chút do dự xông lên rồi. Bản thân vương tử Vũ tộc tu vi cực cao, lại còn có cao thủ Vũ tộc duy trì, chỉ có nữ vương Giao tộc và rải rác vài người khác mới có thể tranh chấp với hắn.
Dù loại trừ vương tử Vũ tộc, thực lực của những người cạnh tranh khác cũng không thể khinh thường, phía sau đều có thế lực lớn chống lưng.
Nếu muốn tham dự tranh đoạt chí bảo bực này, trừ phi Tần Tang thuyết phục tộc trưởng Nguyên Tượng tộc giúp hắn, nếu không hắn nhất định phải đơn thương độc mã khiêu chiến với vô số cao thủ đối phương.
“Phong Ma Đồng!”
Nguyên Nhu Đãi đột nhiên nhìn thấy một kiện bảo vật, mắt sáng rực lên, nhào lộn một vòng rồi định nhảy lên Thần Sơn.
Tần Tang ngước mắt nhìn lại, thấy thứ mà Nguyên Nhu Đãi để mắt tới là một khối thỏi đồng to bằng cái thớt, tính chất như đồng thau, mặt ngoài có những đường vân màu đen giống như gió, chính là bảo tài Phong Ma Đồng.
Một khối Phong Ma Đồng lớn như vậy, giá trị cực cao, nhưng dù số lượng có nhiều đến đâu thì cũng chỉ là bảo tài mà thôi, không thể so sánh với Phi Linh Thác Nước.
Thông qua điểm rơi của Phong Ma Đồng cũng có thể phán đoán giá trị cao thấp. Nó còn cách đỉnh núi một đoạn, vậy mà đã khiến Nguyên Nhu Đãi động tâm.
“Trở về!”
Tộc trưởng Nguyên Tượng tộc mắt nhanh tay lẹ, nhấc đại thủ đầy lông lá lên, tóm chặt gáy Nguyên Nhu Đãi, hung hăng dập xuống đất.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều bị sự hung hãn mà tộc trưởng Nguyên Tượng tộc bộc lộ ra làm cho kinh hãi.
“Đại huynh…”
Nguyên Nhu Đãi không hề bị tổn hại gì, từ dưới đất bò dậy, mặt đầy mê mang.
“Đầu óc ngươi hồ đồ rồi!” Tộc trưởng Nguyên Tượng tộc mặt âm trầm răn dạy: “Trong tộc không lẽ không có Phong Ma Đồng, nhất định phải cái khối này?”
“Thế nhưng, ta chỉ cần Phong Ma Đồng, khối kia trong tộc chỉ to bằng nắm đấm…”
Nguyên Nhu Đãi ấm ức nói, không cảm thấy mình sai, những bảo vật khác dù tốt đến đâu, không phải thứ hắn cần thì hắn cũng không lấy.
Tộc trưởng Nguyên Tượng tộc thầm than, tâm cảnh của Nguyên Nhu Đãi rất đáng quý, nhưng vào lúc không thích hợp thì lại khiến người ta đau đầu.
“Không có mệnh lệnh của ta, không cho ngươi động đậy!” Tộc trưởng Nguyên Tượng tộc quát lớn.
“A,” Nguyên Nhu Đãi xoa xoa đầu, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Lúc này, đã có không ít tu sĩ xông lên Thần Sơn, mở ra chiến trường khắp nơi bên trong và ngoài ngọn Thần Sơn, triển khai kịch chiến.
Đa phần những người này đều là thế đơn lực bạc, còn những Thượng tộc, cường tộc vẫn đang quan sát.
Mấy người của một Thượng tộc tiến đến bên tai tộc trưởng Nguyên Tượng tộc, nói thầm mấy câu.
Tộc trưởng Nguyên Tượng tộc nhíu mày, sau một lát, quay người hướng Tần Tang đi tới:
“Tần chân nhân…”
Tần Tang đoán ra tộc trưởng Nguyên Tượng tộc muốn nói gì, liếc nhìn Hồng Nhạc bên cạnh.
Hồng Nhạc bất vi sở động, không nói một lời.
Tộc trưởng Nguyên Tượng tộc và Tần Tang đều thở dài trong lòng, xem ra Hồng Thiên không có ý chiêu nạp tộc trưởng Nguyên Tượng tộc. Như vậy, tộc trưởng Nguyên Tượng tộc chỉ còn một lựa chọn, tranh thủ sự ưu ái của tộc trưởng Tiêu Diêu tộc.
Bọn họ đầu nhập vào những đại năng Thánh cảnh khác nhau, dù quan hệ tốt đến đâu, khi đối mặt với cục diện này, cũng khó mà liên thủ.
Đúng lúc này, Tần Tang nghe thấy Hồng Nhạc truyền âm: “Tần chân nhân, ta sẽ giúp ngươi tranh đoạt một vị trí…”
Dừng một chút, Hồng Nhạc lại bổ sung: “Chân nhân cứ liệu sức mà làm!”
Tần Tang cảm thấy đã hiểu, Chư Mang tộc chỉ là ngự tộc của Vũ tộc, không thể so sánh với những Thượng tộc kia. Hồng Nhạc là sự duy trì duy nhất mà Hồng Thiên dành cho hắn, cũng may Hồng Thiên không đặt kỳ vọng viển vông vào hắn.
Tình cảnh của các đệ tử lão tổ kia trở nên vô cùng bị động. Một bên Vụ Hải tranh vị đồng thời có thể nhận ban thưởng, từng người đầy nhiệt tình. Trái lại, phe mình chỉ có thể nhìn bảo vật mà thèm, mà còn là năm bè bảy mảng. Cứ theo đà này, làm sao tranh với đối phương?
Cứ theo đà này, e rằng phần lớn mọi người đều sẽ bị dồn xuống chân núi, đừng mơ tưởng đến những vị trí gần đỉnh núi!
Không ít người có ý thức như Hề Duệ đã đau xót vạch trần sự lợi hại, hô hào mọi người liên hợp lại, có bỏ mới có được, và cũng có chút hiệu quả.
Đúng lúc này, một nữ tu cung trang bên cạnh Hề Duệ bay về phía Thần Sơn. Nàng chọn một bệ đá ngay gần đỉnh núi!
Nữ vương Giao tộc và vương tử Vũ tộc đều nhìn về phía sau lưng nàng.
Ngay sau đó, một nam tử áo xanh bay ra từ trong đám người, cười sang sảng nói: “Tại hạ vừa hay có chút động tâm với cái bình linh hoán cát này. Nếu đạo hữu thức thời, hãy lui ra ngay đi.”
Nữ tu cung trang hừ lạnh: “Kẻ nên lui ra chính là ngươi!”
Lời vừa dứt, mấy đạo nhân ảnh xông ra từ trong đám người, bay đến sau lưng nữ tu cung trang, trừng mắt nhìn nam tử áo xanh, bộc phát uy áp mạnh mẽ.
Người thắng chỉ có một, những người này chọn duy trì nữ tu cung trang. Dù thành hay bại, bọn hắn nhất định sẽ biến thành kẻ bại, nhưng nữ tu cung trang đã hứa sẽ bồi thường cho bọn họ.
Nam tử áo xanh kia xuất thân từ một Thượng tộc của Thủy tộc, tên là Chu Nậu. Đối mặt cường địch, hắn không hề sợ hãi, ra lệnh một tiếng, cao thủ của bản tộc và ngự tộc liên tiếp bay lên không trung.
Hai bên đối chọi gay gắt, khí tức va chạm trên không trung.
Cảm nhận được dao động ở đây, những người đang giao chiến khác không hẹn mà cùng chọn né tránh, nhường chiến trường cho bọn hắn.
Theo Chu Nậu nhất tộc xuất thủ, cuộc tranh đấu giữa các thế lực hàng đầu từ từ mở màn.
Lưu tinh liên tục rơi xuống, pháp thân Tần Tang vẫn không hề động đậy, nhìn chằm chằm lên trời, chờ đợi lưu tinh mới.
Cùng lúc đó, bản tôn Tần Tang chậm rãi đứng dậy, nhìn động phủ lưu ly đang mở ra, sắc mặt ngưng trọng.
Hắn cảm ứng được sự biến hóa của khí cơ, Lưu Ly bắt đầu xung kích bình cảnh!
Không bao lâu sau, mặt đất đột nhiên chấn động, nguyên khí bốn phía động phủ xuất hiện dị động.
Tần Tang vung tay, nồng vụ bốc lên, che lấp dao động ở nơi này.
Nhưng theo thời gian trôi qua, dao động càng thêm kịch liệt, việc che lấp cũng càng thêm khó khăn. Đây thực ra là một điềm tốt, cho thấy tiến triển của Lưu Ly vô cùng thuận lợi.
Tâm tình Tần Tang vừa vui vừa buồn. Vui là vì Ninh chân nhân không hề khuếch đại, cứ theo tình thế này, Lưu Ly có lẽ có thể nhất cử phá quan.
Lo là vì thế cục đã hoàn toàn đi chệch hướng dự tính của bọn họ. Thần Sơn đã thu hút tất cả cường giả dị nhân tộc, không biết sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với bản thân Huyễn Vực, đối với việc Lưu Ly độ kiếp!
Nghĩ đến đây, Tần Tang nhìn chăm chú vào sâu trong Huyễn Vực.
Mọi người xung quanh Thần Sơn đều bị chiến trường và từng viên lưu tinh thu hút, chưa ai chú ý tới một vầng Trăng Non cong cong đang dâng lên trên chân trời.
“Ánh trăng hiển hiện, thời cơ vừa đúng…”
Tần Tang ám đạo, ánh trăng là một loại tiêu chí, mang ý nghĩa thời cơ mà bọn họ chờ đợi sắp xuất hiện.
Cuồng phong gào thét, phong lôi đan xen.
Việc Lưu Ly đột phá dẫn phát thiên tượng kinh người, không chỉ có vậy, Tần Tang còn ẩn ẩn cảm nhận được sự áp chế của thiên uy, thiên đạo đã chú ý tới!
Tần Tang thoáng cái, rời khỏi ngọn núi này, để tránh bị tai bay vạ gió.
Hắn rời xa động phủ của Lưu Ly, đứng trên một ngọn núi khác, tĩnh quan thiên tượng, không làm gì thừa thãi, bởi vì thiên uy rất khó che lấp.
“A? Cỗ dao động này, tựa như là thiên uy?”
“Thiên kiếp! Ai đang độ kiếp!”
“Làm sao có thể, nơi này sao lại có người độ kiếp?”
…
Dao động của thiên uy truyền đến Thần Sơn phụ cận, những người cảm ứng được đều kinh hãi.
Đây rõ ràng là khí tức của ba tai chi kiếp, chẳng lẽ có người muốn lâm trận đột phá Thánh cảnh? Ai gan to bằng trời, dám đột phá ở chỗ này?
Nhưng rất nhanh, đám người đã phát giác ra điều không thích hợp, bởi vì cỗ thiên uy này quá yếu, khiến họ nhớ tới thời điểm mình đột phá Không cảnh nhị trọng.
Nhưng điều này cũng không hợp lẽ thường, người này tu vi Không cảnh nhất trọng, làm sao tiến vào được Thánh địa?
Tộc trưởng Nguyên Tượng tộc nhìn Tần Tang một cái, trừ Tần Tang ra, chỉ có hắn biết được nội tình.