Chương 2114
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 2114
Chương 2114: Nguyên Tượng
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
Rất nhiều người từ khi bước chân vào con đường tu hành, liền bị nhồi nhét vào đầu cái lý niệm “Phong Bạo Giới nguy như trứng chồng”, coi Dị Nhân tộc là đại địch, thân mình xông pha chiến trường chém giết với chúng. Đối với đệ tử Thanh Dương Quan, thậm chí toàn bộ người tu hành ở Phong Bạo Giới mà nói, khoảng thời gian hòa bình này gần như là chưa từng có.
Chỉ có Tần Tang cùng rải rác vài người biết rõ thế cục nguy hiểm và gấp gáp đến mức nào. May mắn thay, đại quân Lô Nha vẫn chưa xuất hiện, Dị Nhân tộc cũng không có động tĩnh gì khác.
Thời gian trôi qua, thế cục từng chút một nghiêng về hướng mà Tần Tang mong muốn.
Sau khi Chu Tước đột phá, như nước chảy thành sông, rất nhanh đã vững chắc tu vi, đến Tây Thổ tọa trấn phân đàn.
Tần Tang có thể tạm thời rút lui, nhưng hắn không trở lại Thanh Dương Quan, hành tung phiêu hốt, thỉnh thoảng xuất hiện ở các ngóc ngách của Phong Bạo Giới, âm thầm bố trí gì đó.
…
Mưa gió sắp đến.
Hiện tại, mọi thứ càng giống như sự bình tĩnh trước cơn bão.
***
Biên cảnh Tây Thổ, gió biển nhẹ nhàng đẩy những con sóng lên bờ, tung bọt trắng xóa, nhấp nhô không ngừng.
Một đàn chim biển lướt đi trên bầu trời, vẽ nên những đường vòng cung tuyệt đẹp, rồi khuất sau tầng mây.
Khi bầy chim bay qua, từ không trung không biết từ đâu bay tới hai đạo lưu quang, lặng yên không một tiếng động, nhưng tốc độ lại cực nhanh, chớp mắt đã bay đến phía trên Tây Thổ.
Trong lưu quang, mơ hồ có thể thấy hai bóng người. Một người chính là Nguyên Mâu, người còn lại là một lão giả tóc trắng, thấp hơn Nguyên Mâu một cái đầu, bụng lớn tròn vo, râu dài gần như chạm đất, hai mắt vẩn đục, trông như đang say khướt.
Trong tay lão chống một cây quải trượng, lại là một cây gậy gỗ vàng óng ánh bóng loáng, không biết được làm từ loại vật liệu gì. Trên đỉnh gậy cột một cái hồ lô màu đỏ, theo gió nhẹ nhàng lắc lư.
Vừa tiến vào địa giới Tây Thổ, môi Nguyên Mâu khẽ nhúc nhích, định giới thiệu đôi chút thì thấy lão giả bên cạnh đã thẳng hướng Đại Bi Thiền Tự mà đi, cứ như thể hết sức quen thuộc nơi này, hắn liền ngậm miệng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nguyên Mâu nén sự hiếu kỳ, lặng lẽ đi theo lão giả tóc trắng xuyên qua sa mạc.
Trên đường đi, Nguyên Mâu để ý thấy trong sa mạc ngày càng có nhiều phật tự và pháp đàn được xây dựng, xem ra quy mô của đàn trận còn lớn hơn hắn dự đoán.
Trước đó, hắn cho rằng Tần Tang đã quá lo xa, Dị Nhân tộc khó mà mời được viện binh có thể đối đầu với Tần Tang, khó mà lật được sóng gió gì.
Bây giờ mới biết, cẩn thận là có lý. Vị Khuất Lân đạo hữu của Tiêu tộc kia, trên người lại có nhiều liên lụy đến vậy.
Lão giả hiển nhiên cũng chú ý tới pháp đàn, dừng lại trên không một tòa phật tự, nhưng không cưỡng ép xâm nhập, hứng thú nhìn một lúc lâu rồi rời đi.
Trong chùa, tăng nhân hoàn toàn không biết có người đang dò xét phía trên. Nhưng lúc này, Chu Tước đang tọa trấn ở phân đàn Tây Thổ, toàn thân lông tơ đều muốn dựng đứng cả lên!
Khi Nguyên Mâu và lão giả tóc trắng tiến vào Tây Thổ, cả hai đều không hề ẩn tàng khí tức.
Theo đàn trận ngày càng hoàn thiện, người trấn đàn có thể dựa vào liên hệ giữa các pháp đàn để cảm nhận được khí cơ biến hóa của các pháp đàn và khu vực lân cận.
Thời điểm Nguyên Mâu và lão giả tóc trắng đi ngang qua pháp đàn, Chu Tước liền cảm nhận được hai đạo khí tức cường đại, đang hướng vào sâu bên trong Phong Bạo Giới mà tới.
Đối phương quả thực không kiêng nể gì cả, hơn nữa một trong hai đạo khí tức kia lại vô cùng hùng hậu, ngay cả pháp thân của Tần Tang cũng không bì kịp, cảnh giới không cần nói cũng biết.
Một vị cường giả đỉnh cao xâm nhập Phong Bạo Giới vào lúc này, chỉ sợ không phải là điềm tốt lành gì.
Chu Tước cũng không rõ, đàn trận bây giờ có thể phát động hay không, có mấy thành uy năng, nhưng để nó tự mình ra ngoài ngăn cản đối phương thì tuyệt đối không thể nào!
Nó lập tức thôi động cấm chế, dẫn động pháp đàn, đem việc này báo cho pháp thân của Tần Tang đang tọa trấn ở chủ đàn.
Nguyên Mâu và lão giả tóc trắng hoàn toàn không biết, có một con yêu chim bị bọn họ dọa cho phát khiếp.
Rời khỏi phật tự, cả hai tiếp tục đi về phía đông.
Gần đến Đại Bi Thiền Tự, lão giả thần sắc khẽ động, bỗng nhiên dừng lại, mắt nhìn phương xa, chợt bắn lên độn pháp, tốc độ tăng vọt, xé gió mà đi, bỏ lại một câu:
“Khỉ con nhi, ta đi chiếu cố hắn trước, ngươi từ từ theo tới.”
Da mặt Nguyên Mâu giật giật, trong lòng gào thét: “Lão tổ tông, ta lớn rồi!”
“Khỉ con nhi” là nhũ danh của hắn, bởi vì khi mới sinh ra hắn trông rất giống khỉ. Một vị lão tổ tông nào đó “miệng vàng lời ngọc”, đã đặt cho hắn cái “tên thân mật” này.
Bất quá, từ khi hắn tiến vào Không Cảnh, gần như không ai dám gọi cái tên này nữa.
Nhưng là vị này, vị này…
Nguyên Mâu không khỏi nhụt chí.
***
Biên giới sa mạc.
Tần Tang đang ngự không mà đi.
Trong tay hắn có một vật, chính là một tòa tiểu tháp ba tầng, như được điêu khắc từ thủy tinh, linh lung tinh xảo.
Đây chính là bảo vật mà hắn định tế luyện, tên là Đoạn Không Linh Tháp, có thể hạn chế Hỗn Chuyển chi thuật của Tiêu tộc. Nhưng muốn phát huy ra uy năng thực sự của bảo vật này, lưu lại đối thủ, cần phải nắm bắt thời cơ một cách cực kỳ chuẩn xác, vận dụng cũng không hề dễ dàng.
Tần Tang đang lĩnh hội bảo vật này, hy vọng có thể thu hoạch được chút chỉ dẫn, để vận dụng nó vào trong Lôi Đàn.
Vừa vuốt ve Đoạn Không Linh Tháp trong tay, Tần Tang chau mày. Vừa nãy hắn đang tuần tra trên đất liền thì nhận được tin tức, lập tức chạy đến đây.
Căn cứ theo miêu tả của Chu Tước, người đến có hai vị, trong đó một vị hẳn là Nguyên Mâu. Nguyên Mâu không trả lời thư của hắn, lần này không nói một lời mà tới, lại còn mang theo một vị cao thủ thần bí, không biết có ý đồ gì.
Tần Tang tin rằng Nguyên Mâu sẽ không vô duyên vô cớ gây bất lợi cho hắn, vả lại có Hư Huyền Thần Quang của Thiên Mục Điệp hộ giá hộ tống, bản tôn đích thân đến đây, để tránh sơ suất.
Đang phi độn, Tần Tang cảm nhận được một đạo khí tức xa lạ đang tới gần, cảm thấy rùng mình, lập tức thu Đoạn Không Linh Tháp vào Thiên Quân Giới, hạ thấp độn quang, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Một lát sau, Tần Tang đột nhiên quay đầu, nhìn về phía một khu rừng, đồng thời nghe thấy có người hỏi:
“Ngươi tu Phật môn thần thông, xây dựng đạo gia pháp đàn, không biết rốt cuộc là Phật môn tử đệ hay là đạo môn truyền nhân?”
Chỉ thấy trong rừng có một gốc cổ thụ, trên tán cây, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vị lão giả tóc trắng, ngồi vắt chéo chân trên chạc cây, chòm râu dài rủ xuống giữa hai chân.
Hắn cầm lấy hồ lô màu đỏ, mở nút rượu, lập tức một cỗ mùi rượu nồng nặc bốc lên.
Mùi rượu trong nháy mắt lan tỏa khắp khu rừng, cỏ cây trong rừng nhấp nhổm muốn động, chim thú cá trùng đều phảng phất như say rượu, mặt mày ửng hồng, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng nằm ra ngủ khò khò.
Lão giả đắc ý uống một ngụm rượu, có chút hăng hái nhìn Tần Tang.
Tần Tang khẽ nhúc nhích mũi, thầm nghĩ đây tuyệt đối không phải là rượu phàm, sinh linh trong núi ngửi được mùi rượu, không biết bao nhiêu kẻ có thể nhờ vậy mà khai ngộ, nghịch thiên cải mệnh.
“Bần đạo Tần Tang, xin hỏi đạo hữu tôn hiệu!”
Tần Tang cũng đáp xuống một cây cổ thụ, chắp tay từ xa, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti.
Trong lòng hắn nổi lên sóng lớn.
Trước đó, cả Nghĩ Lục và Nguyên Mâu đều không nhìn ra lai lịch của Lôi Đàn, vậy mà lại bị người này nói toạc ra chỉ bằng một câu, người này hiển nhiên hết sức quen thuộc nhân tộc, không biết có nguồn gốc gì với nhân tộc.
“Quả nhiên là đạo môn truyền nhân…”
Lão giả gật gật đầu, “Lão phu Nguyên Tượng.”
Nguyên Tượng!
Tộc trưởng Chu Yếm tộc!
Trong lòng Tần Tang kinh dị, vượt ngoài dự liệu của hắn, vậy mà lại dẫn vị này tới đây.
Tiêu tộc đã phái mật thám tới, sớm muộn gì cũng sẽ động thủ. Chu Yếm tộc phát hiện Nguyên Mâu không nắm chắc được thế cục, phái tới một nhân vật có địa vị cao hơn, cũng là điều bình thường.
Không ngờ lại trực tiếp kinh động đến tộc trưởng!
Không tính đến Thánh Cảnh và Tổ Cảnh cường giả trong thánh địa, các tộc trưởng của những đại tộc đều là những nhân vật cao cấp nhất của Dị Nhân tộc, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mục tiêu của những người này hẳn là xung kích Thánh Cảnh, Nguyên Tượng tộc trưởng sớm đã không hỏi thế sự, thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Đi cùng Nguyên Mâu, thân phận của Nguyên Tượng tộc trưởng là không thể nghi ngờ, bực này cường giả cũng khinh thường việc giả mạo thân phận người khác.
Sắc mặt Tần Tang nghiêm lại, cất giọng nói: “Không biết là tộc trưởng giá lâm, bần đạo lễ nghi không chu toàn, có chỗ tiếp đón không được chu đáo, mong tộc trưởng rộng lòng tha thứ!”
“Đạo môn tiền bối ăn gió uống sương, tiêu dao tự tại, không câu nệ tục lễ, thoải mái tự nhiên, lão phu xưa nay trong lòng mong mỏi.”
Nguyên Tượng lau khóe miệng, lơ đễnh khoát tay.
Tần Tang thầm nghĩ ngài đang nói tới Đan Đỉnh phái của đạo môn thì phải. Theo hắn biết, quy củ và lễ tiết của Phù Lục phái rườm rà vô cùng.
Bất quá, qua đây có thể thấy, Nguyên Tượng hết sức quen thuộc với nhân tộc, có lẽ đã từng rời khỏi Vụ Hải, du lịch qua Đại Chu.
Một cái Phong Bạo Giới nhỏ bé, lại có thể kinh động tới Nguyên Tượng tộc trưởng, là điều Tần Tang không ngờ tới. Tình huống bất thường này cũng khiến Tần Tang sinh ra rất nhiều lo lắng, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm, phía sau Phong Bạo Giới có lẽ không hề đơn giản như vậy.
Theo lẽ thường, việc Phong Bạo Giới nâng giới phi thăng, tiến vào cương thổ của Chu Yếm tộc, không thể nào giấu được bọn họ.
Trước đó, Tần Tang vẫn luôn cân nhắc làm sao để chung sống với Chu Yếm tộc.
Sau khi trở lại Phong Bạo Giới, điều tra ra đủ loại tình hình, ví dụ như việc có dị bảo như Thanh Linh Chi Khí tồn tại, Dị Nhân tộc có lý do để che giấu; ví dụ như Chu Yếm tộc đối xử với Ngự tộc phi thường khoan dung độ lượng; ví dụ như việc Nguyên Mâu hoàn toàn không biết gì về chuyện này, khiến Tần Tang không thể không tin vào sự thật này.
Sự xuất hiện đột ngột của Nguyên Tượng tộc trưởng khiến Tần Tang ý thức được, những điều này có lẽ chỉ là bề nổi.
Biến số đột ngột xuất hiện không biết là tốt hay xấu. Tần Tang suy nghĩ bách chuyển, chỉ nghe Nguyên Tượng hỏi tiếp: “Đã ngươi cũng là đạo môn truyền nhân, có phải sư phụ của Lưu Ly tiên tử phái ngươi tới?”
Dứt lời, Nguyên Tượng âm thầm lẩm bẩm: “Bây giờ hẳn là thành sư đồ rồi ấy nhỉ.”
Lời vừa nói ra, trong mắt Tần Tang tinh quang lóe lên, trong lòng đột khởi gợn sóng.
Hết thảy quả nhiên chỉ là bề nổi, Phong Bạo Giới có thể bình yên vô sự gần ngàn năm trong Vụ Hải, phía sau còn có ẩn tình khác!
Sư phụ Lưu Ly mà Nguyên Tượng nhắc tới, hiển nhiên không phải Băng Xá, các nàng trước kia vốn là sư đồ, sao lại nói là ‘thành sư đồ’?
Di tích Tử Vi Cung cũng cho thấy, Băng Xá lành ít dữ nhiều.
Sư phụ mới của Lưu Ly rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao cả Đồng Linh Ngọc, Lý Ngọc Búa, thậm chí Sư Tuyết đều không biết, toàn bộ Phong Bạo Giới hoàn toàn không hay biết!
Lần này Lưu Ly ra ngoài, rất có thể là đi bái kiến vị sư phụ kia.
Khi Nguyên Tượng nhắc đến người này, thần thái dị thường trang trọng, có thể thấy tu vi và địa vị của sư phụ Lưu Ly tất nhiên cực cao.
Có thể hay không là vị tiền bối nào đó đã phi thăng?
Hay là một vị đại năng nhân tộc nào đó du lịch tới đây?
Bất quá, giờ phút này Tần Tang liên tưởng đến những bí ẩn của Phong Bạo Giới, trừ Tử Vi Cung, còn có sự tồn tại khiến Đệ Nhất Kiếm Hầu kiêng kỵ, liệu việc nâng giới phi thăng có ẩn tình khác?
Chẳng lẽ mình rốt cục có thể nhìn thấy một góc của tảng băng trôi rồi sao?
“Bần đạo không biết tộc trưởng nói là vị nào, nhưng chắc hẳn không phải đạo hữu mà bần đạo từng quen biết,” Tần Tang nghĩ ngợi rồi trả lời.
“Quả là thế! Xem ra ngươi là từ hạ giới phi thăng lên Đại Thiên, về sau biết được việc này, tự mình chạy tới, không phải bị người chỉ điểm. Đại Thiên mênh mông, vô biên vô hạn, ngươi có thể tìm tới nơi này, quả thực không dễ.”
Nguyên Tượng lại đưa rượu vào miệng, thở dài một tiếng: “Không ngờ, lại là trời xui đất khiến, dẫn phát nhiều hiểu lầm đến vậy.”
Giờ phút này, Tần Tang đã có thể ẩn ẩn đoán ra đôi chút, truy vấn: “Không biết hiểu lầm mà tộc trưởng nói là chỉ cái gì?”
“Ngươi đã không biết vị kia, lão phu cũng không tiện tiết lộ thân phận của vị kia…”
Nguyên Tượng lộ vẻ do dự, như đang suy tư điều gì có thể nói, điều gì không thể nói.
“Năm đó, vị kia tìm tới cửa, để lão phu trông nom một hai, chớ để các ngươi diệt vong. Nhưng các ngươi và Dị Nhân tộc thù hận đã sâu, lão phu thân là Thượng tộc, nhưng cũng không thể thiên vị ngoại tộc, cưỡng ép ngăn cản Dị Nhân tộc báo thù. Liền cùng vị kia ước định, lão phu sẽ không ngăn cản các ngươi và Dị Nhân tộc tranh đấu. Sau này chỉ cần không phải các ngươi chủ động kết thù với người khác, thì sẽ không có ai đối phó các ngươi, lại càng không có ai lấy lớn hiếp nhỏ, vị kia đã đáp ứng. Nhiều năm nay, vị kia lại không hề xuất hiện, lão phu cũng chưa từng can thiệp. Lần này các ngươi đầu nhập Tiêu tộc, dẫn tới đại phiền toái, lão phu cũng không tiện nhúng tay.”
Nghe Nguyên Tượng nói những lời này, Tần Tang thoáng chốc rộng mở trong sáng, những nghi hoặc trước đó đều được giải thích.
Phong Bạo Giới có thể sinh tồn trong địa giới của Dị Nhân tộc, quả nhiên có người trông nom, chỉ bất quá toàn bộ Phong Bạo Giới chỉ có Lưu Ly là biết được.
Tần Tang càng thêm hiếu kỳ về thân phận sư phụ của Lưu Ly.
Không biết vì nguyên nhân nào, vị kia từ đầu đến cuối không hề hiện thân, chỉ là nhờ Nguyên Tượng tộc trưởng âm thầm coi chừng.
Là vị kia không tiện ra tay, hay là coi như một loại ma luyện đối với Lưu Ly?
Đại phiền toái mà Nguyên Tượng nói tới, nhất định là chỉ việc Tiêu tộc chuẩn bị hưng binh đến đánh. Theo như vậy, cái đại phiền toái này lại là do mình dẫn tới trong tình huống không biết rõ sự tình.
Bất quá, nếu như mình không trở về, Dân Trác đột phá, tình cảnh của Phong Bạo Giới vẫn vô cùng nguy hiểm, không biết Nguyên Tượng tộc trưởng có thể ra mặt hay không.
“Đại phiền toái mà tộc trưởng nói, là chỉ Lô Nha của Tiêu tộc?” Tần Tang biết rõ còn cố hỏi.
“Không chỉ đơn giản là Lô Nha của Hàn Hà, còn có Hoàng tộc. Tuyên bố kẻ mà các ngươi đầu nhập là phản đồ của Nghĩ Gia ở Yển Sơn, đến lúc đó còn sẽ có cao thủ Hoàng tộc cùng nhau thảo phạt. Các ngươi đã trở thành Ngự tộc của Nghĩ Gia ở Yển Sơn, đây chính là chuyện nội bộ trong Tiêu tộc, lão phu xuất thủ danh bất chính, ngôn bất thuận, nhiều nhất chỉ có thể đưa ra một vài hạn chế với bọn họ, và kéo dài một đoạn thời gian. Có thể vượt qua kiếp nạn này hay không, chỉ có thể dựa vào chính các ngươi!”
Nguyên Tượng vừa dứt lời, thấy Tần Tang không hề thất kinh, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu rồi nói: “Lão phu thấy ngươi cũng không bối rối, xem ra sớm đã có thượng sách.”
“Bần đạo đã sớm tìm được một nơi an toàn, đưa qua một ít vãn bối, kết quả xấu nhất cũng có thể lưu lại chút hương hỏa.”
Tần Tang trầm giọng nói.
Hết thảy đều nằm trong dự liệu của bọn họ, thậm chí còn tốt hơn dự đoán.
Nơi này là địa bàn của Chu Yếm tộc trưởng, Tiêu tộc không có khả năng dốc toàn lực. Chỉ cần Nguyên Tượng tộc trưởng nguyện ý, hoàn toàn có thể đưa ra yêu cầu hợp lý, hạn chế cao thủ của Tiêu tộc tới đây. Nguyên Tượng tộc trưởng phối hợp kéo dài thời gian, chờ Lôi Đàn xây xong, ai thắng ai thua còn chưa biết!
Đương nhiên, Tần Tang sẽ không đem tâm sự của mình biểu lộ ra ngoài, cứ việc Nguyên Tượng tộc trưởng thoạt nhìn là bạn không phải thù.
Hắn bức thiết truy vấn: “Nguyên Tượng tộc trưởng có thể liên lạc tới sư phụ của Lưu Ly tiên tử, hoặc là nói cho bần đạo đạo tràng của vị kia ở đâu, bần đạo nguyện tự mình tới bái phỏng?”
“Tử Vân Sơn, ngươi có biết không?” Nguyên Tượng hỏi ngược lại.
Tần Tang nghĩ một hồi, khẽ lắc đầu.
Tục truyền, bên ngoài Khảm Châu, trong Đông Hải, có rất nhiều thế lực ẩn thế và cao nhân của nhân tộc. Tần Tang từng nghe qua một vài truyền thuyết, nhưng chưa từng nghe nói về Tử Vân Sơn.
“Chính là vậy.”
Nguyên Tượng nói: “Vị kia một mực tu hành ở Tử Vân Sơn, nhưng lão phu chỉ biết Tử Vân Sơn ở gần Vụ Hải, không biết Tử Vân Sơn ở đâu, cũng không có cách nào gửi tin qua đó, cho tới bây giờ đều là Tử Vân Sơn liên lạc với tộc ta.”