Chương 211
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 211
Chương 211
Chương 211: Hình Người Vân Thú
“Tần tiền bối cẩn thận,” vị tu sĩ họ Ninh cảnh giác nhìn quanh, truyền âm nhắc nhở Tần Tang, “Nơi này không chỉ có ác quỷ, mà còn có một con hình người Vân Thú. Thực lực của nó có thể so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, luôn núp trong bóng tối, tùy thời đánh lén. Sài đạo hữu suýt chút nữa trọng thương cũng là vì bị nó đánh lén đấy.”
Nghe vậy, Tần Tang lúc này mới chợt hiểu. Chỉ dựa vào mấy con ác quỷ thì còn chưa đủ để khiến hai người Ninh Sài bó tay chịu trói. Hóa ra là vì phải ứng phó con hình người Vân Thú kia nên bọn họ không thể kịp thời đào tẩu, dẫn đến ác quỷ kéo đến càng lúc càng đông, bị vây c·hết ở chỗ này.
Hình người Vân Thú vốn không phổ biến, chúng là những tu sĩ bị Vân Thú tinh phách ô nhiễm, rồi diễn biến thành Vân Thú. Có khi là t·hi t·hể biến hóa, nhưng cũng có lúc tu sĩ còn chưa c·hết, mà chỉ là trong thời khắc hấp hối thì bị Vân Thú tinh phách chiếm tổ chim khách. Những con hình người Vân Thú này, không con nào là dễ đối phó cả. Thực lực của chúng so với tu sĩ khi còn sống cũng không kém bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn. Có vài con Vân Thú còn có thể sử dụng pháp khí của tu sĩ khi còn sống nữa.
Thần thức bị hạn chế, không cách nào dò xét bốn phía, mà Thập Phương Diêm La Trận cũng không hề có tung tích của hình người Vân Thú, xem ra kẻ này ẩn nấp thật kỹ.
“Hai vị đạo hữu ra ngoài trước điều trị vết thương, rồi mau chóng đi giúp Vân Quỳnh đạo hữu,” Tần Tang liếc mắt ra hiệu với hai người, rồi làm như không hề phòng bị mà xoay người, hộ tống họ rời đi.
Vừa đi được hai bước, đột nhiên một đạo kình phong âm lãnh đánh tới từ phía sau, tốc độ kinh người, nhắm thẳng vào hậu tâm của Tần Tang.
Trong lòng Tần Tang cười lạnh, âm thầm thúc động Ô Mộc Kiếm, bất ngờ đâm ngược ra sau. Kiếm khí trong nháy mắt bộc phát, cao đến vài trượng, bao trùm toàn bộ đạo hắc ảnh kia.
‘Ầm!’
Bóng đen không kịp trốn tránh, bị Ô Mộc Kiếm đâm trúng, trực tiếp bị lực lượng khổng lồ đánh cho lộn nhào, đập vào vách đá.
‘Hưu!’
Ô Mộc Kiếm theo sát mà tới, giữa không trung kiếm quang lóe lên, chia ra hai luồng kiếm khí, hóa thành kiếm trận. Lúc này bóng đen mới từ trên mặt đất trở mình đứng dậy, đang định trốn vào chỗ tối lần nữa thì bị kiếm trận vừa vặn chặn lại.
“Đi mau!”
Nghe Tần Tang thúc giục, hai người Ninh Sài không dám chần chờ, biết rằng ở lại đây chỉ vướng chân Tần Tang nên không quay đầu lại, phi độn ra phía ngoài. Chờ hai người họ rời đi, Tần Tang triệu hồi Sát Thi đang ẩn nấp trong bóng tối.
Thiên Cơ Kiếm Trận phối hợp với Sát Thi, vây khốn con hình người Vân Thú. Tần Tang cảm ứng tình hình Thập Phương Diêm La Trận, thấy ác quỷ không gây ra sóng gió gì, lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ càng con hình người Vân Thú này.
Thoạt nhìn nó có hình dáng con người, nhưng chỉ có vậy thôi. Nó giống như một cái xác người bị phơi khô, chỉ còn lại một lớp da dính sát vào khung xương, nói đúng hơn thì là một bộ xương khô được phủ lên một lớp da.
Tần Tang dời tầm mắt, nhìn vào cánh tay của Vân Thú.
Cổ tay nó đeo một chiếc vòng tay kim loại màu xám trắng, đây hẳn là một kiện pháp khí, có lẽ là đồ vật mà người này đã dùng khi còn sống. Vòng tay đã hư hao, trên đó có mấy cái lỗ thủng rất lớn, chỗ lỗ hổng chỉ còn lại một chút liên kết, trông như chỉ cần khẽ chạm vào là chiếc vòng tay sẽ đứt ra ngay.
Nhìn thấy chiếc vòng tay, Tần Tang cảm thấy tim mình khẽ động. Hắn chớp liên tục, lướt đến bên cạnh Thập Phương Diêm La Trận, túm lấy một con ác quỷ, cẩn thận cảm ứng một phen, phát hiện giữa ác quỷ và vòng tay quả nhiên có một mối liên hệ chặt chẽ.
“Ma khí luyện hồn loại hư hao?”
Tần Tang lẩm bẩm một tiếng, thì thào trách không được.
Thì ra Thập Phương Diêm La Phiên có thể dễ dàng thôn phệ ác quỷ mà không bị phản phệ là vì ma khí đã hư hao, lực khống chế đối với ác quỷ yếu đi rất nhiều. Vả lại, Vân Thú dù sao cũng chỉ là Vân Thú, linh trí của nó không thể so sánh với tu sĩ khi còn sống. Khi ác quỷ bị thôn phệ, nó căn bản không biết cách thao túng ma khí để phản phệ.
Thấy cảnh này, Tần Tang đã có tính toán trong lòng. Ác quỷ không đáng lo, nhưng món ma khí vòng tay kia lại là một thứ tốt đối với hắn. Chỉ cần để Thập Phương Diêm La Phiên thôn phệ hết đám ác quỷ trong vòng tay, uy lực của nó chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.
Việc này cũng chỉ cho Tần Tang một con đường sáng.
Không biết những ma khí khác có đặc tính này không. Nếu Thập Phương Diêm La Phiên có thể trực tiếp thôn phệ ma khí để tăng uy lực, vậy thì không cần phải g·iết người luyện hồn một cách nghiêm ngặt nữa, chỉ cần thôn phệ ma khí luyện hồn loại của những ma tu khác là đủ.
Ma khí hoàn hảo chắc chắn vô cùng đắt đỏ, khó mà tìm được. Thu thập ma khí hư hao có lẽ sẽ dễ dàng hơn, dù sao hắn chỉ cần ác quỷ và ma đầu bên trong ma khí thôi.
Nghĩ đến đây, Tần Tang không khỏi lộ vẻ vui mừng. Hắn lập tức toàn lực thúc động Ô Mộc Kiếm, nhanh chóng t·ấn c·ông hình người Vân Thú. Kiếm khí tăng vọt, linh hoạt dị thường, liên tục chém vào cổ tay của hình người Vân Thú, cuối cùng cũng chặt đứt được cánh tay kia.
Hình người Vân Thú gầm thét liên hồi.
‘Leng keng!’
Vòng tay rơi xuống đất, lăn ra xa. Hình người Vân Thú định nhào tới tranh đoạt thì bị Sát Thi dùng trọng quyền ép trở về. Tần Tang dùng linh lực hóa thành một bàn tay lớn, bắt lấy chiếc vòng tay đưa tới trước mặt.
Cầm chiếc vòng tay trong tay, Tần Tang cẩn thận tra xét một phen, phát hiện nó vẫn chưa hoàn toàn hỏng, vẫn còn lại một phần uy năng. Hắn ngưng tụ thần thức, thô bạo xông vào bên trong vòng tay, xóa sạch ấn ký của chủ nhân cũ, cưỡng ép thu nó về sử dụng.
“Thu!”
Tần Tang vung tay lên, vòng tay bay lên giữa không trung, xoay tròn với tốc độ cực nhanh, rồi từng đạo khí màu xám trắng từ trong vòng tay trút xuống. Những con ác quỷ đang du đãng bên ngoài phát ra tiếng kêu không cam lòng, rồi lần lượt bị thu vào vòng tay.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân hỗn loạn, rồi sau đó liền nghe thấy giọng của tu sĩ họ Ninh: “Mục tiền bối, Vân Quỳnh tiền bối, Tần tiền bối ở ngay phía trước…”
“Nghe thấy rồi!”
Mục Nhất Phong cất giọng hô to: “Tần sư đệ, đừng để con hình người Vân Thú kia chạy thoát, ta đến giúp ngươi!”
Tần Tang khẽ nhíu mày, điên cuồng quán thâu linh lực vào trong vòng tay, toàn lực thúc động ma khí, thu hồi toàn bộ ác quỷ, sau đó vẫy tay, thu Thập Phương Diêm La Phiên vào Túi Giới Tử.
Chần chờ một lát, Tần Tang không thu hồi Sát Thi mà ra lệnh cho nó tiếp tục thâm nhập sâu vào phía trước, tự do trong phạm vi hắn có thể cảm nhận được.
Mục Nhất Phong chớp mắt đã tới, không biết thúc giục loại pháp chú gì mà thân ảnh tựa như một đoàn liệt hỏa đỏ thẫm, ngăn cản ma khí ăn mòn.
Thấy Tần Tang đang thúc động kiếm khí, dễ dàng chế trụ hình người Vân Thú, chỉ là vấn đề thời gian là có thể chiến thắng, Mục Nhất Phong yên lòng, vội vàng thúc động Thần Phong để giúp Tần Tang, “Ta còn lo Tần sư đệ bắt không được những thứ quỷ quái kia, xem ra là ta đã quá lo lắng.”
“Để Mục sư huynh phải quan tâm rồi.”
Đang nói chuyện thì Vân Quỳnh Tán Nhân và những người khác theo sát phía sau mà tới. Tần Tang nhìn lướt qua, phát hiện chỉ có sáu người, thiếu một tu sĩ tên Khuông Lập. Hắn không khỏi nhìn Mục Nhất Phong.
Mục Nhất Phong thở dài nói: “Khuông Lập đạo hữu cũng gặp phải một con hình người Vân Thú, không may bị độc thủ, ta cứu không kịp…”
Tần Tang khẽ gật đầu. Đừng thấy hắn đối phó với hình người Vân Thú dễ dàng, nhưng đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, đó tuyệt đối là một địch thủ vô cùng đáng sợ. Hai người Ninh Sài có thể bảo toàn được mạng sống đã là vô cùng may mắn rồi.
Cũng may chỉ tổn thất một người, bọn họ đã tề tựu đủ tám người. Cho dù Ân Hành Ca bất hạnh g·ặp n·ạn, cũng không cần lo lắng bị vây c·hết ở chỗ này.
“Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều hình người Vân Thú như vậy?”
Tần Tang cau mày nói: “Có tin tức gì về Ân đạo hữu không?”
“Không có!”
Mục Nhất Phong lắc đầu, đột nhiên truyền âm nói với Tần Tang: “Hiện tại nhân thủ đã đủ để thôi động Tinh Bàn rồi. Không biết Tần sư đệ nghĩ thế nào, cứu hay là đi?”