Chương 2109
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 2109
Chương 2109: Đột Phá
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
Sau khi Nguyên Mâu rời đi, Dân Thuật cùng đám trưởng lão tộc nhìn nhau, vẻ mặt khó xử.
Để mặc sứ giả của Chu Yếm tộc phơi nắng bên ngoài suốt mười ngày, trước kia bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nguyên Mâu giận dữ bỏ đi, đối với một tiểu tộc mà nói, không khác nào trời long đất lở.
Từ khi Dân Trác đột phá, uy vọng trong tộc của hắn không ai sánh bằng, không ai dám chất vấn. Hơn nữa, Dân Trác trước đó đã tiết lộ ý định với những người thân cận rằng phía sau bọn họ có thế lực thần bí duy trì.
Bọn họ chỉ là không muốn tiếp nhận sự điều đình của thượng tộc, chứ không phải trực tiếp đối nghịch, vẫn còn đường cứu vãn.
Sự việc đã đến nước này, bọn họ không còn đường lui, chỉ có thể tin tưởng tộc trưởng, dùng những lý do này để an ủi bản thân.
Một lúc lâu sau, đám người lo lắng trở về Thánh Hồ.
Dân Thuật một mình đi tới Tổ Điện giữa hồ, cung kính nói vọng vào trong điện: “Phụ thân, trưởng thượng bên trên đã đi rồi.”
Trong điện tĩnh mịch, Dân Thuật chờ một lúc lâu mà không thấy ai đáp lời. Hắn muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đành nói: “Tôn sứ chỉ để lại một câu, bảo chúng ta tự giải quyết cho tốt.”
Trong Tổ Điện.
Dân Trác không tu luyện mà đang khoanh chân ngồi dưới bài vị tiên tổ, ánh nến yếu ớt hắt lên nửa khuôn mặt gầy gò của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào bài vị tiên tổ, đối với hắn và toàn bộ Trường Xỉ tộc, đây là một lựa chọn vô cùng quan trọng. Một khi thua, Trường Xỉ tộc có thể mấy ngàn, mấy vạn năm không thể ngóc đầu lên được. Dù hương hỏa không bị đoạn tuyệt thì bản thân hắn cũng khó có kết cục tốt đẹp.
Đây là một canh bạc, không biết tiên tổ có linh thiêng thì có ý kiến gì về lựa chọn lần này.
Khi đưa ra lựa chọn này, có cả sự thúc đẩy từ bản tâm hắn. Nhưng quyết tuyệt như vậy không phải là ước nguyện của hắn, đáng tiếc là đã lên thuyền giặc thì rất khó xuống.
Khoảng thời gian trước, vị tồn tại thần bí kia lại truyền tới một vài mệnh lệnh. Sau khi biết được một phần nội tình, Dân Trác hiểu rõ mình triệt để không thể thoát thân, lập tức dẹp bỏ những ý đồ khác, đồng thời cũng có thêm dũng khí chống đối Chu Yếm tộc.
Tiếng của Dân Thuật truyền vào, Dân Trác làm như điếc không nghe thấy.
Trong đại điện tĩnh mịch, cái bóng dưới ánh nến nhẹ nhàng lay động như lục bình không rễ.
…
Nguyên Mâu rời khỏi Thánh Mộc Nguyên, trực tiếp trở về Viêm Đảo.
Thấy Nguyên Mâu một mình trở về, Tần Tang và Nghĩ Lục liền đoán ra được vài phần, vội tiến ra đón: “Không biết Dân Trác tộc trưởng có thái độ thế nào?”
“Hừ!”
Sắc mặt Nguyên Mâu không vui: “Lão phu còn không được gặp hắn!”
Tần Tang và Nghĩ Lục đều kinh ngạc vô cùng, Nguyên Mâu lại bị Dân Trác cự tuyệt ở ngoài cửa, chẳng lẽ có ẩn tình gì?
Nguyên Mâu vẫn còn giận: “Thôi đi, nói hiểu lầm gì chứ! Tên Dân Trác kia rõ ràng là không muốn tiếp nhận sự điều đình của lão phu. Chỉ cần ở trước mặt phân trần rõ ràng, lão phu cũng sẽ không cưỡng ép hắn, hết lần này tới lần khác dùng loại thủ đoạn này, thật khiến người nổi nóng!”
Nghĩ Lục trấn an: “Có lẽ Dân Trác cho rằng, bác bỏ đạo hữu trước mặt thì khó coi, không bằng dứt khoát tìm lý do, tránh mặt cho xong. Hắn đã xem thường lòng dạ của đạo hữu rồi.”
Nguyên Mâu thở dài: “Xem ra mối thù giữa các ngươi không thể hóa giải được rồi. Trường Xỉ tộc khư khư cố chấp, nhưng có thượng cổ minh ước ở phía trước, lão phu lại không thể thật sự buông tay mặc kệ, kẻo xảy ra thảm kịch diệt tộc…”
Tần Tang cười khổ: “Trận chiến này e rằng không phải Tần mỗ có thể chi phối. Bên ta cao thủ vẻn vẹn có vài người, bên ngoài không ai giúp đỡ, còn Dân Trác thì có vô số kẻ trợ giúp, lực lượng mười phần, tạo thành thế địch công ta thủ. Tần mỗ chỉ cầu tự vệ.”
“Đạo hữu trước đó chắc hẳn còn có giữ lại. Với thực lực của đạo hữu, người có thể thắng được đạo hữu đều là cường giả đỉnh cao, bọn họ thâm cư bất xuất, phần lớn đang bế quan, trù bị cho chuyến đi Viên Kiệu Hải Thị. Trường Xỉ tộc hẳn là còn chưa mời được bọn họ. Bất quá, lão phu không ngờ Dân Trác tộc trưởng lại có thể mời được nhiều người giúp đỡ như vậy, giao du rộng rãi như vậy…”
Nguyên Mâu nhíu mày, hiểu rõ ở đây chỉ có một mình Tần Tang, có nói cũng vô ích.
Nghĩ một lúc, Nguyên Mâu chào từ biệt: “Lão phu muốn đi Ung Cùng tộc một chuyến, gặp gỡ Làm Thị Thật tộc trưởng. Hai vị sau này còn gặp lại.”
“Đạo hữu đi thong thả.”
Tần Tang và Nghĩ Lục chắp tay tiễn đưa.
Nguyên Mâu bôn ba khắp nơi, chưa hẳn có thể thu được kết quả tốt, nhưng việc hắn khuấy động vũng nước đục cũng có thể trì hoãn thời gian, đó là điều Tần Tang vui thấy.
Sau khi tiễn Nguyên Mâu, Tần Tang lâm vào trầm tư.
Thái độ của Dân Trác rất đáng nghiền ngẫm.
Trong thời gian giằng co ở Thương Lãng Hải, những lời Dân Trác nói trước khi rời đi rõ ràng có ý giảng hòa, bây giờ lại thay đổi thái độ lớn như vậy, thật quyết tuyệt.
Nguyên nhân của sự thay đổi này là gì? Trường Xỉ tộc đã xảy ra biến cố gì trong khoảng thời gian này?
Biến cố không gì ngoài hai loại: đến từ bên ngoài và bên trong.
Nếu là bên ngoài, có thể Dân Trác đã tìm được thế lực giúp đỡ mạnh hơn, cũng có thể là bị người khác bức bách, hoặc có thế lực khác đang dòm ngó Phong Bạo Giới!
Tần Tang suy nghĩ, từ khi tiến vào Vụ Hải, hắn luôn cẩn thận chặt chẽ, chưa từng làm điều gì khác thường, biến số bên cạnh hắn chỉ có Nghĩ Lục.
Theo lẽ thường, thân phận của Nghĩ Lục hẳn là sẽ không nhanh chóng bị tiết lộ như vậy.
Hai đầu bạn thú từng lộ diện trước đó, đầu Xích Vũ Yêu Điểu kia tên là Vũ Liệt Điểu. Bởi vì loại bạn thú này có độn thuật không tầm thường mà chiến lực lại không yếu, vô cùng toàn năng nên rất được hoan nghênh ở Ti U tộc.
Vũ Liệt Điểu có cơ hội lột xác thành Vũ Liệt Vương Điểu, sự khác biệt là vương hầu Ti U có thể có được tinh huyết Vũ Liệt Điểu tinh khiết hơn, còn tinh huyết mà bình dân có được thì tạp nham, thực lực bạn thú yếu hơn và cơ hội thuế biến cũng nhỏ hơn.
Bạch Chồn tên là Không Linh Chồn, là một loại bạn thú cực kỳ trân quý, nhưng lại rất giống một loại bạn thú phổ biến là Sương Chồn, thậm chí phần lớn thần thông đều tương thông.
Vũ Liệt Điểu và Sương Chồn là một trong những tổ hợp bạn thú tầm thường nhất của Ti U tộc, coi như bị người khác nhìn thấy cũng sẽ không trực tiếp liên hệ tới Nghĩ Lục.
Trừ phi Ti U tộc sớm đã chôn gián điệp ở Chu Yếm tộc. Lúc này xuất hiện một vị cao thủ Ti U tộc lai lịch không rõ, chắc chắn sẽ gây nên sự cảnh giác của đối phương.
Bởi vì bên cạnh Nghĩ Lục có mình, một yêu tộc hộ vệ xa lạ, lại thêm Thường Thị tung tích không rõ, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế là âm thầm thúc đẩy Trường Xỉ tộc tiến hành thăm dò, điều này rất hợp lý.
Nhưng kỳ quái là, nếu chỉ vì thăm dò, đối phương vì sao không phái một cao thủ tới đây? Với thực lực của Dân Trác hay Làm Thị Thật thì có thể thăm dò ra được nội tình gì?
Sự thật chứng minh, bọn họ ngay cả pháp thân của mình cũng chưa thấy đã vội vàng rút đi.
Tần Tang cảm thấy có chút không thông, vậy thì từ Dân Trác mà tìm nguyên nhân vậy.
Có lẽ, Dân Trác căn bản không nghĩ tới giảng hòa. Lần trước thấy thực lực một phương mình mạnh mẽ, tự giác không có phần thắng nên những lời kia chỉ là để ổn định mình mà thôi.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu Tần Tang là Dân Trác, là cường giả Nhị Trọng Cảnh duy nhất trong bộ tộc, cách làm tốt nhất hiện tại là án binh bất động.
Vừa liên hệ với Phong Bạo Giới, vừa củng cố tu vi, tu luyện thần thông, âm thầm lớn mạnh bộ tộc, đồng thời hợp tung liên hoành, đợi đến Viên Kiệu Hải Thị mở ra, thánh địa xuất hiện thì tiến vào thánh địa tìm kiếm cơ duyên.
Người Phong Bạo Giới đều là ngoại tộc, không có duyên tiến vào thánh địa, bên này lên bên kia xuống, ưu thế của Trường Xỉ tộc sẽ càng lúc càng lớn.
Cùng lắm thì chia đều thanh linh chi khí, tạm thời trấn an Phong Bạo Giới, dù sao trước đó mỗi lần tranh đoạt, Trường Xỉ tộc đều không thể độc chiếm.
Đã đánh nhau với Phong Bạo Giới gần ngàn năm, chẳng lẽ sự kiên nhẫn của Dân Trác đã cạn sạch, một khắc cũng không muốn đợi thêm?
Còn nữa, Dân Trác có thể một hơi mời được nhiều cường giả tới trợ chiến như vậy. Trước đó, chỉ cần tùy tiện mời một vị thôi thì đã có thể dễ dàng phá hủy Phong Bạo Giới, hắn lại tình nguyện để trong tộc trả giá những thương vong thảm liệt, đánh lâu không xong cũng không mời giúp đỡ.
Chẳng lẽ chỉ vì không muốn thanh linh chi khí bị bại lộ sao?
Tần Tang cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Sự tình khác thường ắt có yêu, những hành động liên tiếp không đúng lẽ thường của Trường Xỉ tộc khiến trong lòng Tần Tang sinh ra trùng điệp lo nghĩ.
Phong Bạo Giới có bảo vật gì mà Dân Trác không tiếc hết thảy cũng phải có được?
Tần Tang nghĩ tới hai loại. Một loại là chí bảo xuất từ Tử Vi Cung, một loại khác chính là cơ duyên lớn nhất sau khi Phong Bạo Giới phi thăng – thanh linh chi khí!
Vậy đầu nguồn của thanh linh chi khí đến tột cùng là cái gì?
Tần Tang đã thử qua, vào thời điểm thủy triều, nơi đó khiến hắn cũng cảm thấy nguy hiểm. Sau khi đột phá Luyện Hư trung kỳ, hắn lại trở về một lần, cảm thụ càng thêm rõ ràng, mà nguy hiểm không chỉ đến từ đầu nguồn của thanh linh chi khí, còn có uy hiếp ẩn ẩn truyền đến từ nơi sâu nhất của ô trọc chi địa.
Ô trọc chi địa chính là Nghiệt Hà.
Tần Tang biết rõ trong Nghiệt Hà không chỉ tồn tại hung thú Hợp Thể kỳ mà còn ẩn giấu vô số nguy hiểm. Ở nơi đó khuấy động phong ba có thể sẽ kinh động đến những tồn tại đáng sợ trong Nghiệt Hà, không khác nào tự tìm đường chết.
Chỉ khi nào thủy triều xuống mới có cơ hội đi vào.
Trước kia, khi ô trọc chi khí thủy triều xuống, chiến lực cao nhất của Phong Bạo Giới bất quá chỉ là Hóa Thần kỳ, Trường Xỉ tộc có thể ngăn cản bọn họ ở bên ngoài. Lần này thì khác, Phong Bạo Giới có vài vị cường giả Luyện Hư, Trường Xỉ tộc đã không ngăn được nữa.
Đây mới là nguyên nhân Dân Trác được ăn cả ngã về không sao?
Tần Tang khép hờ hai mắt, ẩn ẩn bắt được một vài mạch lạc, nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực, còn phải đề phòng những phương diện khác nữa.
Nhất định phải toàn lực đúc đàn. Lôi Đàn đại thành, hắn liền có sức mạnh mặc cho ai đông tây nam bắc, ta vẫn cứ lù lù bất động!
Trong lúc Tần Tang suy tư, Nghĩ Lục lẳng lặng đứng ở một bên, không hề quấy rầy.
Lấy lại tinh thần, Tần Tang nói với Nghĩ Lục: “Làm phiền đạo hữu lại tới Thương Lãng Hải, tọa trấn phân đàn ở đó, nhắc nhở bọn họ mau chóng xây dựng đàn.”
“Được!”
Nghĩ Lục cưỡi lên độn quang, thẳng đến Thương Lãng Hải mà đi.
Tần Tang trở lại Thanh Dương Quan, làm một vài sắp xếp, tiếp tục để pháp thân tọa trấn chủ đàn, bản tôn cùng pháp tướng đi về phía tây, đích thân tọa trấn một tòa phân đàn khác.
Tòa phân đàn này là vì Chu Tước chuẩn bị, chờ Chu Tước đột phá liền do nó ngự sử.
Chu Tước lại bế quan, gần đây một mực không có tin tức gì, nhưng Tần Tang tin tưởng, chờ Chu Tước xuất quan lần sau, hẳn là thời điểm xung kích Luyện Hư!
Tây Thổ phân đàn nằm ở địa giới giao nhau giữa Tây Thổ và lãnh địa yêu tộc Yêu Hải trước kia.
Yêu tộc Yêu Hải cùng Tứ Thánh Cung cũng không rút đi toàn bộ thế lực, có vài bộ tộc cùng môn phái lựa chọn ở lại, Tần Tang phân tán họ khắp nơi, phụ trách xây đàn.
Vị trí của tòa hạch tâm phân đàn này vốn là cấm địa của Tứ Thánh Cung, nằm giữa một vùng đầm lầy.
Tần Tang phi không mà tới, trông thấy sóng nước phía dưới lấp lánh, từng tòa hồ nước chi chít khắp nơi. Nhìn lâu một hồi liền phát hiện những hồ nước này dường như có thể di động, biến ảo khó lường.
Đại trận ở nơi đây đã được Tần Tang tế luyện lại. Hắn lóe thân một cái rồi tiến vào trong trận, rơi xuống một tòa hồ.
Trên hồ, thủy tinh lang kiều bay đỡ, điểm xuyết vài tòa đình đài lầu các, tất cả đều tinh xảo trang nhã.
“A? Tần…”
Bảo Vui từ một tòa lầu các đi tới, vừa bắt gặp Tần Tang, vô ý thức muốn gọi ‘đạo hữu’, vội vàng nghiêm mặt thi lễ: “Bảo Vui tham kiến Đại Chân Nhân!”
“Đạo hữu cần gì phải đa lễ, tự dưng xa lạ quá,” Tần Tang mỉm cười nói.
Thấy Tần Tang vẫn giống như trước kia, vẻ mặt Bảo Vui không khỏi buông lỏng, nói: “Mang Ẩn đại sư trông coi Tây Thổ, còn phải phòng bị địch đến từ phương tây, khó mà chiếu cố. Gia huynh cố ý mệnh ta ở lại, chờ đạo hữu phân công.”
Hai người thương nghị một chút công việc, Bảo Vui nhớ tới điều gì đó, vẫy vẫy tay về phía sau lưng.
“Sương Nhi, Lộ Nhi, còn không mau tới bái kiến Đại Chân Nhân.”
Từ trong lầu các đi ra hai thiếu nữ song sinh, dung nhan xinh đẹp, e lệ xấu hổ.
Các nàng có vẻ là thị nữ của Bảo Vui, nhưng lại không trang điểm như thị nữ. Các nàng cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hồi hộp, bước nhỏ đi đến trước mặt Tần Tang, vạn phúc thi lễ, giọng nói giòn tan.
“Vãn bối bái kiến Đại Chân Nhân.”
Bảo Vui lại cười nói: “Nói đến, Sương Nhi, Lộ Nhi cùng đạo hữu có chút nguồn gốc. Các nàng đến từ Lăng Xuân Đảo, thiên phú siêu quần bạt tụy. Ta thấy vui vẻ, liền cùng sư phụ các nàng thương lượng, đưa các nàng giữ ở bên người giúp ta.”
Lăng Xuân Đảo…
Tần Tang nhìn đôi thiếu nữ song sinh này, không khỏi có chút hoảng hốt.
Lộ Nhi là muội muội, có vẻ hoạt bát hơn một chút. Không nghe thấy ai đáp lời, nàng nhịn không được ngẩng đầu, vụng trộm nhìn Tần Tang một cái rồi lại vội vàng rũ xuống, trái tim khẩn trương đập thình thịch.
Một lát sau, các nàng rốt cục nghe thấy Đại Chân Nhân hỏi.
“Các ngươi tu luyện công pháp gì?”
“Khởi bẩm Đại Chân Nhân, tỷ muội chúng ta tu luyện đều là 《 Tố Tâm Kinh 》 chân truyền của sư môn,” Sương Nhi cung kính trả lời.
Tần Tang ừ một tiếng: “Đem công pháp lấy ra, bần đạo xem qua.”
“Cái này…”
Sương Nhi chần chờ, nhìn về phía Bảo Vui.
“Đồ ngốc, Đại Chân Nhân sẽ thèm công pháp của các ngươi chắc? Còn do dự nữa thì cơ duyên to lớn sẽ vuột mất đấy,” Bảo Vui mắng.
Khuôn mặt Sương Nhi đỏ lên, Lộ Nhi sớm đã không kịp chờ đợi, lấy ra ngọc giản, cung kính trình lên, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Tần Tang thô sơ giản lược đảo qua, thấy môn công pháp này coi như tinh diệu, nhưng tối cao chỉ tới Nguyên Anh hậu kỳ, mà cảnh giới này còn không hoàn mỹ.
Bảo Vui nói: “Ta và gia huynh đều từng thử giúp các nàng thôi diễn mấy lần, nhưng thiên tư có hạn, chỗ nào có lỗ hổng thì mong đạo hữu chỉ ra.”
Tần Tang không khách sáo, trầm tư một lát rồi đem thần thức dò vào ngọc giản.
Lần này hắn vô cùng dụng tâm, bắt đầu từ Luyện Khí kỳ, từng chút một cải biến công pháp. Tam nữ nhìn thấy thế thì vô cùng kinh ngạc. Rất mau, hắn đã thôi diễn công pháp đến Nguyên Anh kỳ đại viên mãn.
Sương Nhi và Lộ Nhi há hốc mồm nhìn trân trối. Đây vẫn là công pháp các nàng quen thuộc, nhưng rất nhiều chi tiết đã hoàn toàn khác biệt so với trong trí nhớ. Mà những thay đổi này vừa vặn lại là những chỗ khúc chiết gian nan nhất khi lĩnh hội ngày xưa.
Chưa bắt đầu tu luyện, hai nữ đã có thể xác định, bộ công pháp kia đã tăng lên không chỉ một cấp độ.
“Pháp này đã đủ cho các ngươi tu hành. Chờ có rảnh, bần đạo sẽ tiếp tục thôi diễn, phái người đưa tới sư môn của các ngươi.”
Tần Tang thu hồi thần thức, đem ngọc giản trả lại cho hai nữ.
…
Đáy hồ.
Tần Tang khoanh chân ngồi trên hạch tâm phân đàn, vắng lặng bất động.
Hạch tâm phân đàn chưa đại thành, nhưng đã thiết lập được liên hệ với chủ đàn, hơn nữa có thể cảm ứng được mỗi một tia biến hóa của các phân đàn, hiểu rõ tiến độ xây đàn của các tông phái.
Xây đàn không phải là chuyện dễ. Dù Thanh Dương Quan có hạ phát linh tài thì tâm lực của người xây đàn cũng là một khảo nghiệm rất lớn. Thời gian dài, khó tránh khỏi xuất hiện lười biếng.
Nếu là vào thời điểm bình thường thì sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng bây giờ thì lại là điều Tần Tang không thể khoan dung. Hắn ra lệnh cho Bảo Vui tổ chức nhân thủ tuần tra thiên hạ, truyền dụ tứ phương.
Dưới sự đốc thúc sát sao của hắn, từng tòa pháp đàn mọc lên như nấm sau mưa.
Nguyên Mâu chưa trở về, Trường Xỉ tộc án binh bất động. Đây là một khoảng thời gian yên lặng hiếm hoi.
Ngay khi Phong Bạo Giới khua chiêng gõ trống chuẩn bị chiến đấu, bản tôn Tần Tang bỗng nhiên cảm thấy một tia xúc động, trợn mắt nhìn khí hải của mình, cảm ứng được ý niệm truyền đến từ Thiên Mục Điệp, khóe miệng hơi cong lên.
“Cuối cùng cũng muốn đột phá rồi…”