Chương 2037
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 2037
Chương 2037: Bóng Lưng
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
“Cái này mai ban chỉ của ngươi không tệ, nhưng nhiều nhất chỉ có thể giấu giếm được một chút ít tu sĩ Hợp Thể kỳ bình thường thôi.”
Tử Vi Đồng Tử rốt cục lên tiếng.
Tần Tang đang khẩn trương, nghe vậy tâm tình khựng lại một chút, “Tiền bối có biện pháp nào không?”
Hắn cũng hiểu rõ không thể dựa vào Thiên Quân Giới để vượt qua kiếp nạn này. Động thiên bất ổn, hắn trốn không được bao lâu sẽ bị ép ra ngoài.
Số lượng cường giả bị hấp dẫn đến sẽ chỉ ngày càng nhiều, khác nhau chỉ là bị một người bắt, hay là bị đám người vây xem mà thôi.
Tần Tang luôn chú ý trên trời, trơ mắt nhìn cái tay kia không ngừng ép xuống. Đại trận Tiên cung tựa hồ không chịu nổi gánh nặng.
Không cần chờ đến khi đại trận bị phá, chỉ cần oanh mở một cái khe, thậm chí chỉ là đại trận chi lực trở nên mỏng manh, người bên ngoài có thể thăm dò vào bên trong, đem hắn khóa chặt, hắn sẽ chắp cánh khó thoát.
Tử Vi Đồng Tử không đáp lời, Sát Kiếm hơi rung động một chút, chém ra một đạo kiếm khí nhỏ bé, nhưng kiếm ý không hề tiết ra ngoài.
Trong chốc lát, kiếm khí xuất hiện tại Tử Phủ của Tần Tang, rồi hướng Lục Đàn chém tới, chính xác hơn là chém vào Hộ Đàn Thần Tướng trong Lục Đàn – Lôi Tổ!
Lôi Tổ chỉ là một cái bóng mờ. Từ khi Tần Tang củng cố Lục Đàn, Lôi Tổ luôn an tọa ở đây.
Kiếm khí nhập đàn.
Hư ảnh Lôi Tổ bỗng nhiên lấp lánh lôi quang, mắt trợn trừng, vô tận uy nghiêm gia tăng trên thân, khí tức thần bí, hùng vĩ tràn ngập ra từ người Tần Tang.
Đây là khí tức của Lôi Tổ, Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, vị thần đứng đầu Lôi Bộ của Đạo Đình!
Cao cư cửu thiên, thống ngự vạn lôi!
Lôi Tổ khí tức bộc phát, cái tay kia bỗng nhiên dừng lại, ngưng kết giữa không trung. Chủ nhân bàn tay hiển nhiên bị khí tức Lôi Tổ chấn kinh, đang do dự không quyết.
Dù sao, đây không đơn thuần là một đạo khí tức Lôi Tổ, mà còn đại biểu cho Đạo Đình.
Đạo Đình trở về Đại Thiên, một mực giấu tài, đạo tràng hiếm ai biết. Lôi Bộ cao thủ đột nhiên xuất hiện ở đây, phía sau ẩn ý như thế nào?
Cơ hội tốt!
Tần Tang hô to trong lòng, không biết Lôi Tổ hào nhoáng bên ngoài có thể chấn nhiếp đối phương bao lâu, chỉ cần hắn có thể trở lại Na Di Trận là đủ.
Nhanh chân leo lên bậc thang, Tần Tang một khắc không ngừng, dọc theo hành lang bạch ngọc lao vùn vụt, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất đều đang rung chuyển, khắp nơi là cường địch.
“Không biết Trời Vượt Lên Người thế nào rồi?”
Lúc này Tần Tang còn có tâm tình suy nghĩ chuyện khác.
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, hắn từ một nơi bí mật gần đó, Trời Vượt Lên Người cư chỗ sáng, chắc chắn hấp dẫn càng nhiều ánh mắt. Một tay nắm liền kém chút nữa khiến hắn vạn kiếp bất phục, tình cảnh của Trời Vượt Lên Người khẳng định càng thêm hung hiểm.
Vượt qua một trận kinh tâm động phách, Tần Tang rốt cục xuyên qua hành lang bạch ngọc, hữu kinh vô hiểm trở lại Na Di Trận.
Hắn lập tức đạp lên Na Di Trận, trước khi bị sóng ánh sáng nuốt chửng, còn kịp nhìn thấy phía trên thanh quang có lôi đình điện thiểm, có sóng nước liễm diễm, có đao quang kiếm ảnh.
Từng đạo lực lượng kinh khủng không ngừng oanh kích đại trận Tiên cung, ngay cả bầu trời cũng có thể xé rách.
‘Oanh!’
Một khắc cuối cùng, đại trận vẫn đang chấn động mãnh liệt, không biết có phải đại trận Tiên cung đã bị oanh phá hay không.
Ánh sáng tối sầm lại, Tần Tang trở lại cổ điện Kiếm Đường, lập tức phá hủy trận pháp, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó đã xóa sạch sát phù do Thanh Trúc tiền bối khắc, hắn lại xóa đi khí tức lưu lại bên trong, thoát ra khỏi cổ điện. Đáng tiếc, cổ điện Kiếm Đường là một bộ phận của đại trận Kiếm Phong, Tần Tang không thể tách rời trong thời gian ngắn, mà mang cả tòa đại trận Kiếm Phong vào, vượt qua cực hạn chịu đựng của động thiên.
Trên trời không có thanh quang, Tử Vi Cung hẳn là không ở phụ cận, nhưng chờ những cường giả kia phá hủy đại trận Tiên cung, chưa chắc không thể lần theo vết tích tìm tới nơi này.
Toàn bộ Phong Tự Ngọc Môn đều không an toàn, sự dụ hoặc của Tử Vi Cung quá lớn, rất có thể sẽ dẫn phát một trận tuyệt thế đại chiến.
Lần này cứ việc bại lộ Lôi Tổ, chí ít hắn vẫn giấu mình trong bóng tối, đối phương sẽ chỉ cho rằng bị cao thủ Đạo Đình nhanh chân đến trước, tạm thời không thể liên hệ với Đế Kiếm. Chắc chắn phải điều tra Đạo Đình trước, phỏng đoán quan hệ giữa Đạo Đình và Kiếm Các, không thể hoài nghi đến một tiểu nhân vật như hắn.
Đạo Đình thoát ra thế ngoại, nghỉ ngơi lấy lại sức, muốn điều tra rõ quan hệ cũng không dễ dàng như vậy.
“Bất quá, Nhân tộc cũng không nên ở lâu, mau chóng đi hướng Đông Hải, đến Dị Nhân Tộc tránh đầu sóng ngọn gió…”
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Tần Tang, hắn bay ra Kiếm Phong Chi Lâm, không quay đầu lại hướng ngoại phi độn.
Tạm thời thì ba con đường lui đã chuẩn bị cũng không dùng đến. Tần Tang chuẩn bị trở về bí cảnh, cùng Tân gia rời khỏi Phong Tự Ngọc Môn.
‘Cờ-rắc!’
Một đạo thiểm điện xé mở hư không, xuyên qua Phong Tự Ngọc Môn, trực chỉ chỗ sâu nhất, không biết vị cường giả nào giáng lâm.
Tần Tang kinh hồn bạt vía. Mặc dù không nhìn thấy thanh quang của đại trận Tiên cung, nhưng lại cảm nhận được từng đợt thiên diêu địa động. Những thần thông huyễn cảnh đều trở nên bất ổn. Dư ba của cuộc đấu pháp đang khuếch tán, tác động đến cả tòa cổ tiên chiến trường!
“Tử Vi Đồng Tử tiền bối?”
Tần Tang kêu gọi vài tiếng, không có ai trả lời, trong lòng thở dài, Tử Vi Đồng Tử có lẽ lại ngủ say rồi.
Đạo kiếm khí kia nhìn như yếu ớt, nhưng lại muốn dẫn động khí tức Lôi Tổ để chấn nhiếp địch nhân, không thể có sơ hở mảy may, mà lại không thể tiết lộ kiếm ý. Với trạng thái hiện tại của Tử Vi Đồng Tử, làm được điều này cũng không dễ dàng.
…
Bên ngoài Phong Tự Ngọc Môn.
Một đám tu sĩ đang muốn tiến vào cổ chiến trường, giờ phút này đang ngơ ngác nhìn lên trời, thấy phương đông hỏa hồng một mảnh, phảng phất thiên hỏa hàng thế.
Biển lửa Phần Thiên đốt thủng cả trời.
Lưu Viêm xẹt qua trời cao, tùy tiện một đạo hỏa diễm bên trong cũng có thể đốt bọn họ thành tro bụi. Muốn chạy trốn cũng không kịp nữa, bọn họ hoảng sợ nhìn Lưu Viêm từ đỉnh đầu bay qua, dẫn lửa đốt phong bạo trong chiến trường cổ.
Những phong bạo mà bọn họ sợ như sợ cọp, trước mặt Lưu Viêm lại không chịu nổi một kích, dễ dàng bị đốt xuyên, ẩn ẩn có một thân ảnh hỏa hồng đạp lửa mà vào.
Đến khi Lưu Viêm cắm vào cổ chiến trường, những người kia mới hồi phục tinh thần, sinh ra cảm giác sống sót sau tai nạn.
Người đứng đầu nuốt nước bọt, thanh âm khô khốc: “Đi! Mau trở về!”
…
Bên trong Phong Tự Ngọc Môn, một mảnh hư không vô định.
Sóng nước cuồn cuộn, tựa như biển cả trút ngược tiến vào. Một nam tử cẩm bào chắp tay đứng ở đỉnh sóng, ngự sóng mà đi.
Phía trước, vô luận là tiểu thiên thế giới hay thần thông huyễn cảnh, đều không thể ngăn cản sóng nước tiến lên.
Lũ lụt tràn qua, thần thông huyễn cảnh bị đồng hóa.
Trong mảnh vỡ tiểu thiên thế giới, núi đá thổ địa cũng vỡ vụn, biến thành dòng nước, hòa tan vào.
Nơi dòng nước đi qua, vạn sự vạn vật đều hóa thành nước.
Lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một tu sĩ. Người có thể đi đến vị trí này, ít nhất phải có tu vi Luyện Hư kỳ.
Tên tu sĩ này cảm giác được biến cố ở chỗ sâu trong Phong Tự Ngọc Môn, đang chuẩn bị rời đi, đối diện gặp được người ngự thủy, sắc mặt đại biến, vội vàng trốn sang một bên. Dù hắn kiệt lực phi độn cũng không kịp, cuối cùng bị một cơn sóng đánh trúng.
Hắn bỗng nhiên đứng thẳng bất động tại chỗ, một thanh trường kích vờn quanh bên người, với tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên trong suốt. Trường kích vốn dùng linh kim chế tạo lại biến thành một thanh băng kích, người này cũng biến thành một Thủy Binh.
Đưa tay nắm lấy băng kích, hắn như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, quên hết thảy quá khứ, đâm đầu xuống nước, dung nhập vào đội ngũ Thủy Binh, đi theo người ngự thủy, vung kích lộng triều.
Dòng nước càng lúc càng mạnh, khí thế của người ngự thủy cũng từng bước tăng lên.
…
Tần Tang may mắn không gặp phải những người này, thuận lợi trở về bí cảnh.
Lúc này, các tu sĩ Tân gia trong bí cảnh cũng cảm thấy chấn động, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Vẫn còn mấy người chưa luyện hóa Thiên Sương Phù Ngân.
Tân Sênh để lại mấy người canh giữ xung quanh cờ trận, dẫn người đến bên ngoài bí cảnh, cảm nhận được từng lớp chấn động truyền đến từ chỗ sâu trong Phong Tự Ngọc Môn, đại mi nhíu chặt.
Tất cả mọi người có chút tâm thần bất định.
“Thiếu chủ, có nên đánh thức Tần trưởng lão không?” Lạc quản gia thấp giọng hỏi.
Tân Sênh lắc đầu.
Đám người Tân gia càng thêm bất an, nhưng Tần trưởng lão đã nghiêm khắc dặn dò trước khi bày trận, lúc này quấy rầy, chỉ sợ sẽ chọc giận Tần trưởng lão.
“Đại trưởng lão, nếu như Tần trưởng lão mãi không xuất quan, ngươi hãy dẫn người rời khỏi Phong Tự Ngọc Môn trước,” Tân Sênh hạ lệnh.
Đại trưởng lão vội vàng nói: “Thiếu chủ không nên thân mình mạo hiểm! Để lão phu ở lại đây đi.”
“Đây là mệnh lệnh!”
Tân Sênh trầm giọng quát.
Đại trưởng lão thần sắc trì trệ, không dám chống lại, chỉ có thể tuân mệnh.
Tân Sênh trở lại trước trận, khoanh chân ngồi xuống. Không bao lâu, thần sắc nàng bỗng nhiên khẽ động, tiếp đó trong trận truyền ra tiếng quát hỏi của Tần Tang, “Bên ngoài có chuyện gì xảy ra?”
“Tần trưởng lão tỉnh rồi!”
Đám người đại hỉ, lập tức nói rõ tình hình.
“Chấn động là từ chỗ sâu nhất truyền đến?”
Tần Tang nghe vậy sắc mặt trầm xuống, “Chỉ sợ xảy ra đại sự rồi, nơi đây không thể ở lâu, mau rời đi!”
“Thế nhưng nơi này…” Một tu sĩ Tân gia liếc mắt nhìn vào sâu trong bí cảnh, có chút lưu luyến không rời.
Tần Tang nói: “Trước giữ được tính mạng rồi tính sau. Sau khi rời khỏi đây, các ngươi luyện chế ngọc trụ mới, chờ phong ba qua đi lại bổ khuyết tiến đến, điều kiện tiên quyết là nơi này có thể tránh thoát kiếp nạn này.”
Đám người không dám chần chờ, phong bế bí cảnh, theo Tần Tang rời đi. Một đám người tận khả năng che giấu khí tức, bọn họ còn muốn đi cùng các tu sĩ Tân gia còn lại hội hợp.
Trên đường gặp mấy tu tiên giả, tất cả đều đang hướng ra bên ngoài trốn, toàn bộ cổ chiến trường đều loạn cả lên.
Đến địa điểm đã hẹn, không chỉ có tu sĩ Tân gia, mà đám người Hằng Sa Hội phụng mệnh dò đường cũng thấy thời cơ bất ổn, đều chạy về.
“Tham kiến Tần trưởng lão!”
Đám người tâm thần có chút bất định, nhìn thấy Tần Tang giống như tìm được chủ tâm cốt. Vị Luyện Hư tu sĩ Bùi Cung Phụng không thấy tăm hơi, nhưng không ai ngốc đến mức hỏi thăm chuyện này.
Ra lệnh cho tất cả mọi người lên Long Phượng Bảo Liễn, Tần Tang hiệp trợ Tân Thiếu Chủ, thúc đẩy bảo liễn đến cực hạn, hướng ra ngoài lao vùn vụt.
Trên bảo liễn.
Đám người Hằng Sa Hội tập hợp một chỗ, Mương Chân Thật thần tình biến ảo chập chờn, một mình đi đến bên cạnh Tần Tang, “Tần trưởng lão, trận biến cố này có phải liên quan đến Tử Vi Cung không?”
“Ngươi cảm thấy, trừ Tử Vi Cung ra còn có thể là nguyên nhân gì?”
Tần Tang hỏi lại.
Mương Chân Thật mất đi chút may mắn cuối cùng, cắn răng, khom người nói: “Khởi bẩm Tần trưởng lão, chúng ta còn có một chuyện chưa kịp bẩm báo tiền bối. Không lâu trước đây, vãn bối phát hiện một mảnh vỡ Tử Vi Cung hư hư thực thực, mà lại có thể khẳng định là chưa ai tiến vào. Bên trong có Tiên Điện thần bí, vạn đạo bảo quang, nhất định có dị bảo. Chúng ta thực lực không đủ, sau nhiều lần thử đều bị cổ cấm bức lui, đang định bẩm báo tiền bối, không biết tiền bối…”
“Ngươi muốn lão phu mạo hiểm tính mạng, cho các ngươi tầm bảo?” Tần Tang lạnh lùng nhìn chằm chằm Mương Chân Thật.
Mương Chân Thật trong lòng xiết chặt, liên tục nói không dám.
Đại trưởng lão Tân gia nói: “Con đường bạn cũng là hào kiệt, lần này lại tính toán sai rồi. Lúc đến trên đường, chúng ta đã cảm thấy một cỗ khí tức vô cùng cường đại, lướt qua chúng ta, rất có thể là cường giả Hợp Thể kỳ, thậm chí Đại Thừa kỳ. Lần này cường giả bị hấp dẫn đến không biết có bao nhiêu, đông đảo cường giả tề tụ Phong Tự Ngọc Môn, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, con đường bạn chẳng lẽ không nghĩ ra sao? Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, chớ để bị bảo quang làm mờ mắt!”
Đạo lý này, Mương Chân Thật sao có thể không rõ.
Thế nhưng, mảnh vỡ Tử Vi Cung kia rõ ràng cất giấu trọng bảo, có thể là cơ duyên lớn nhất trong đời bọn họ. Vì chuyện này, Hằng Sa Hội đã trù tính nhiều năm, vô cùng cẩn thận, tiếp xúc mấy vị tu sĩ Luyện Hư đều không yên lòng.
Bây giờ cường giả tề tựu, lại thêm địa phương ẩn nấp nào cũng muốn bị đào bới, bảo vật từ nay về sau vô duyên với bọn họ.
Mương Chân Thật ủ rũ trở về.
Thế sự chính là như thế, cơ duyên chỉ thoáng qua, nắm chắc thì có hy vọng nghịch thiên cải mệnh. Chỉ cần bỏ lỡ, vậy là vĩnh viễn bỏ lỡ.
Tần Tang vẫn chưa đem việc này để trong lòng, hết sức chăm chú cảm ứng chấn động phía trước, phát giác chút không thích hợp nào, đều lập tức ra lệnh cho Tân Thiếu Chủ thay đổi phương hướng.
Rốt cục, bọn họ bình yên đến bên ngoài cùng chiến trường, xuyên qua phong bạo, bão cát nhào tới trước mặt.
“Đó là cái gì?”
Vừa rời khỏi Phong Tự Ngọc Môn, một tu sĩ Tân gia chỉ vào hướng đông nam, thất thanh la lên.
Chân trời mờ mịt, cát vàng bị cuốn lên, hình thành một con Thương Long khổng lồ, đuôi rồng rủ xuống đất, đầu rồng thẳng lên trời cao, mắt không thể thấy.
Sau một khắc, trên trời vang lên kinh lôi, nương theo tiếng gầm giận dữ, bầu trời bị nhuộm thành huyết sắc.
‘Xoạt!’
Mưa máu từ trên trời giáng xuống, giống như thương thiên huyết lệ, có thể ăn mòn thế gian hết thảy.
Thương Long giận dữ vung đuôi, toàn bộ khu vực cát vàng đều rung chuyển, đại địa nghiêng ngả, một khối lục địa lớn bị đuôi rồng lật tung, hất lên trời cao.
Tần Tang thoắt thân ra ngoài bảo liễn, ngưng mắt nhìn lại, chỉ có thể thấy hình ảnh mơ hồ. Hiển nhiên là đại năng đang đấu pháp, có người nóng lòng đi Tử Vi Cung đoạt bảo, có người gặp túc địch trên đường, liền giao thủ.
“Kia là hướng Ngọc Môn Quan, Ngọc Môn Quan chẳng lẽ sẽ bị hủy đi?” Có người kinh ngạc nói.
Đại chiến còn chưa bắt đầu, đã kinh tâm động phách như vậy. Cường giả tuyệt thế không hề cố kỵ xuất thủ, Ngọc Môn Quan có lẽ thật sự sẽ bị xóa khỏi thế gian.
Ngọc Môn Quan cách Phong Tự Ngọc Môn quá gần, dù thế nào, khẳng định không thể đến đó được nữa.
Đám người Hằng Sa Hội nhất thời cũng không biết nên đi đâu. Cơ nghiệp của Hằng Sa Hội đều ở Ngọc Môn Quan.
“Nếu các ngươi không có chỗ đi, thì cùng Tân gia một đạo, lão phu qua một thời gian ngắn cũng sẽ đến Tân gia, thuận tiện cho các ngươi tế luyện pháp bảo,” Tần Tang nói.
Đây là thù lao đã hứa trước đó.
“Tần trưởng lão không tiếp tục đồng hành cùng chúng ta sao?” Tân Sênh vội vàng xuống bảo liễn, khẩn trương nói.
Tần Tang gật đầu, “Lão phu còn muốn xử lý mấy việc vặt.”
“Tần trưởng lão bảo trọng, vậy chúng ta xin phép rời đi trước,” Tân Sênh thần sắc hơi chậm, không hỏi nhiều.
Tần Tang gật đầu, nhìn Tân Sênh leo lên bảo liễn, phá không bay về hướng bắc.
Trong tĩnh thất.
Tân Sênh ngồi xếp bằng xuống, trong mắt lộ ra một tia không nỡ, nhưng không quay đầu lại, kiên định nhìn về phía con đường phía trước.
Ống tay áo bỗng nhiên giật giật. Nàng cúi đầu xuống, mở bàn tay, lòng bàn tay hiển hiện bạch quang yếu ớt. Bạch quang như kén, bên trong có một con tằm, vặn vẹo thân mập mạp, muốn phá kén mà ra.
Nghiêng tai lắng nghe một lát, Tân Sênh ôn nhu nói: “Ngươi hỏi ta chờ đợi Tần đại ca lâu như vậy, vì sao gặp nhau lại không quen biết nhau, cũng không xin Tần đại ca giúp đỡ?”
Tằm ảnh lắc đầu vẫy đuôi, có chút vội vàng.
Tân Sênh lộ ra nụ cười ôn nhu, yếu ớt nói: “Tần đại ca so với chúng ta tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều. Cũng may chúng ta còn có thể giúp Tần đại ca một tay. Nhân quả của thân thể này đã xong, tiếp theo chúng ta nên khởi hành đến Vu Tộc. Tần đại ca là người Nhân Tộc, không giúp được chúng ta bao nhiêu, sẽ chỉ làm hắn lo lắng. Mà lại, ngươi quên sao, ta đã từng nói…”
Tân Sênh hơi tựa lưng vào vách tường ở phía sau. Tần Tang ngày càng xa.
Nàng nhìn lên hoa trướng trên đỉnh tĩnh thất, ánh mắt xa xăm, những hồi ức ngày xưa hiện lên trước mắt.
Những ký ức thuộc về nàng không nhiều, nhưng mỗi đoạn đều khắc cốt ghi tâm, khi ngủ say từng lần hồi tưởng, chính những ký ức này chống đỡ nàng đi ra khỏi bóng tối. Dù cho ngàn năm sau, cũng nhớ rõ mỗi chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất.
Hốc mắt của nàng dần ướt át, hít sâu một hơi.
“Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy bóng lưng Tần đại ca!”
(Quyển thứ bảy: Hết!)
——
——
1. Cảm giác quyển thứ bảy nên gọi 《Đại Thừa》 thì thích hợp hơn.
2. Quyển 8: 《Thái Thượng》, kính thỉnh chờ mong.
3. Nhân dịp nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, phần cuối quyển truyện theo thường lệ nghỉ ngơi năm ngày.
Hôm qua lỡ hứa rồi, không trả nợ thì không có ý tứ mà nghỉ ngơi O_O.
Bất quá, viết sách quả thực liên lụy quá nhiều tinh lực trong cuộc sống. Lần trước trong công việc suýt chút nữa bỏ lỡ một cơ hội tốt, về sau kết hôn đoán chừng càng khó phân thân hơn.
Sách đương nhiên phải kiên trì viết đến khi hoàn thành. Vốn định mỗi tháng cố định nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng bây giờ vẫn có thể kiên trì, để sau này bàn lại vậy.
Chúc mọi người ngày nghỉ vui vẻ, chơi thật vui.
(tấu chương xong)