Chương 2028
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 2028
Chương 2028: Tu di giới tử
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
Bùi cung phụng cuối cùng vẫn quyết định cùng Tân thiếu chủ đi tuần săn Ngọc Linh, nhưng gã đã lưu lại một đầu Linh thú Hóa Thần kỳ cùng một tu sĩ Tân gia, lấy danh nghĩa là hộ pháp cho Tần Tang.
Linh thú này tên là Hoa Lê Báo, cũng không phải Thần thú dị chủng gì. Theo lý thuyết, nó sớm đã có thể hóa hình, không biết trải qua dị biến gì mà vẫn khinh thường việc biến ảo hình dáng, vẫn như cũ lấy hình thú gặp người. Ngoại hình của nó là một con báo đốm to lớn gấp mấy lần báo thường.
Tần Tang hiểu rõ dụng ý của Bùi cung phụng khi lưu lại Hoa Lê Báo, hắn rất hiếu kỳ không biết Bùi cung phụng lấy đâu ra tự tin mà muốn để một đầu Linh thú Hóa Thần kỳ giám thị mình.
Đợi Bùi cung phụng và những người khác rời đi, Tần Tang lập tức hạ lệnh, sai Hoa Lê Báo và tu sĩ Tân gia canh giữ hai đầu hẻm núi, một trước một sau.
Hoa Lê Báo nhảy đến cửa hẻm núi, tuần tra lãnh địa như một con dã thú, nó bồi hồi ở cửa cốc, thỉnh thoảng liếc nhìn vào trong hẻm núi, liền thấy Tần Tang đang dạo bước bên suối, vòng quanh rừng cây một vòng, nghiêm túc kiểm tra linh thụ.
Ngay sau đó, Tần Tang bỗng nhiên vung tay áo bào, mấy đạo lưu quang bay ra, hóa thành linh kỳ cắm ở bốn phía rừng cây, hình thành một tòa cờ trận. Trong trận, sương mù tràn ngập, bên trong càng trở nên mơ hồ.
Hoa Lê Báo trừng mắt nhìn, vội vàng nhảy đến bên rừng, úng thanh nói: “Tần trưởng lão, ngài bày trận làm gì vậy?”
“Hả?”
Tần Tang dời mắt tới, ánh mắt sắc bén, không hề nể nang, nghiêm nghị quát: “Lão phu là do Tân gia mời đến, muốn làm gì còn phải báo cáo với loại súc sinh như ngươi sao?”
Đáy mắt Hoa Lê Báo hiện lên vẻ tức giận, nhưng nó không dám lộ ra chút nào, vội vàng cúi đầu nói: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân gánh vác trách nhiệm hộ pháp cho Tần trưởng lão, lo lắng Tần trưởng lão gặp nguy hiểm, không kịp xuất thủ.”
“Lão phu luyện khí trong cốc, thì có nguy hiểm gì?”
Tần Tang nheo mắt lại, hàn mang lóe lên: “Lão phu muốn vận dụng độc môn bí thuật luyện chế những linh mộc này, khi luyện khí không thể bị quấy rầy. Chẳng lẽ ngươi muốn đánh cắp bí thuật của lão phu?”
Hoa Lê Báo nghe vậy thì lập tức dựng lông tơ, vô cùng kinh hoảng, miệng liên tục nói không dám, vội vàng lui đến cửa cốc, nhìn hẻm núi đã bị sương mù phong bế, thở dài bất đắc dĩ.
Trong sương mù, Tần Tang nhìn chằm chằm vào linh thụ trước mặt, lâm vào trầm tư.
Linh thụ xác thực đang khô héo, nhưng tình huống không nghiêm trọng như Tần Tang nói. Hắn cố ý khuếch đại là để tạo cơ hội riêng cho mình, không ngờ dễ dàng điều được Tân thiếu chủ và Bùi cung phụng đi.
Tần Tang dễ như trở bàn tay có thể che mắt hai tên tu sĩ Hóa Thần bên ngoài, lặng yên rời đi. Tân thiếu chủ chắc chắn không ngờ rằng, hắn ở đây đã thu hoạch được chỉ dẫn khác, không cần mượn nhờ đò ngang cũng có thể đi qua trong trận.
“Có nên đi ngay bây giờ không?”
Tần Tang ngưng thần cảm giác Thiên Quân Giới, càng lúc càng rõ ràng, nơi Thiên Quân Giới sinh ra cảm ứng hình như không xa lắm.
Hắn tính toán thời gian trong lòng, liệu mình có thể đến đó, và trở về hẻm núi trước khi Tân thiếu chủ và những người khác trở về, để luyện chế đò ngang.
Sở dĩ hắn không định đi thẳng một mạch, thứ nhất là vì có hứa hẹn với Tân gia, thứ hai là vì không rõ phía trước có gì. Thiên Quân Giới liên quan có lẽ chỉ là một phần bí mật ở đây, Tân thiếu chủ chắc chắn nắm giữ những thông tin mà hắn không biết, có lẽ sau này vẫn cần mượn nhờ lực lượng của Tân gia.
“Có cơ hội!”
Sau một hồi tính toán kín đáo, Tần Tang cho rằng mình có thể thực hiện được, ít nhất là thời gian để đi qua nhìn một chút thì có, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.
Đưa ra quyết định, Tần Tang thi triển bí thuật Trọng Huyền Môn lên linh thụ, làm chậm lại tốc độ khô héo của nó, rồi biến mất thân hình, lặng yên không một tiếng động lao ra khỏi mê vụ. Hắn đi qua bên cạnh tên tu sĩ Tân gia kia mà người này không hề hay biết.
Rời khỏi hẻm núi, Tần Tang giơ Thiên Quân Giới lên trước mặt nhìn kỹ, chỉ thấy mặt ngoài nhẫn lưu động ô quang. Thiên Quân Giới đã đi theo hắn vượt qua ngàn năm, trước đây chưa bao giờ thấy cảnh tượng này.
Thiên Quân Giới hiện tại trông rất lạ lẫm, tựa như một món đồ cổ chôn sâu trong đất, trải qua tuế nguyệt phủ bụi, cuối cùng được người khai quật, rồi lại hiện ra dưới ánh mặt trời, sắp thể hiện ra tia sáng chói mắt vốn thuộc về nó.
“Tử Vi Cung rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối a…”
Tần Tang cảm thán, lại tiếc hận, vì Sát Kiếm mà không thể không bỏ qua Tử Vi Cung.
Sau khi mở ra phong ấn, Thiên Quân Giới thông qua chấn động để chỉ dẫn phương hướng cho Tần Tang, theo một lộ tuyến vô cùng gập ghềnh uốn lượn, đi qua giữa từng tòa đảo núi. Tần Tang đang lao vun vút bỗng nhiên dừng lại, vì cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
Lại một con Ngọc Linh!
Đã gặp được thì thuận tay lấy đi thôi. Tần Tang ngự kiếm lăng không chém về phía hư không, một kiếm liền bức Ngọc Linh hiện ra.
Kiếm khí tung hoành, Ngọc Linh không thể trốn đi đâu được, cuối cùng tiêu tán, lưu lại một khối ngọc phiến, lớn hơn khối trước một chút.
Tần Tang cầm ngọc phiến trong tay, vừa dò xét ngọc phiến vừa tiếp tục đi đường.
Có lẽ vì đò ngang chưa thành hoặc ngọc phiến quá ít, hắn vẫn chưa phát hiện ra chỉ dẫn gì, bèn thu nó vào.
Càng ngày càng gần mục tiêu, hắn vẫn còn ở trong trận, nhưng cảnh tượng chung quanh đã biến đổi một cách vô tri vô giác.
Đảo núi trở nên thưa thớt, bốn phía dần dần trống trải ra, bóng tối bao trùm nơi này, Tần Tang cảm giác mình đang hướng về ‘vực sâu’ trong hư không mà xuất phát. Trong thoáng chốc, tựa hồ ngay cả cái gọi là trên dưới trái phải cũng không tồn tại.
Lại vượt qua một tòa đảo núi, phía trước là hư không trống rỗng, bay ra không bao xa thì phía trước lại xuất hiện một đoàn bóng tối.
Tần Tang khẽ động lòng, bóng tối trước mặt không phải một tòa đảo, mà giống như một vết nứt trong hư không, nằm ngang trên mặt biển. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, khiến Tần Tang không khỏi nghĩ đến những mảnh vỡ tiểu thiên thế giới trong cửa ngọc phong tự.
Đi tới gần ‘vết nứt’, Thiên Quân Giới mãnh liệt rung lên, Tần Tang có thể xác định, thứ sinh ra liên hệ với Thiên Quân Giới chính là ở đây!
Trong vết nứt tràn ngập sương xám, Tần Tang vận chuyển linh nhãn, chăm chú nhìn lại, ánh mắt phảng phất xuyên qua khe hở hư không, loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Đó cũng là một tòa đảo, một khối lục địa phiêu phù giữa không trung.
Khác với ngoại giới, cây xanh trên đảo như đệm, hoa cỏ tươi tốt, thanh tuyền róc rách, trừ việc không có chim thú cá trùng, thì đây là một cảnh tượng sinh cơ bừng bừng, vạn vật đua nhau phát triển.
Toà đảo này rộng chừng mấy chục dặm, trên đảo có mấy ngọn núi chập chùng, thế núi không hiểm trở, nhưng thắng ở cảnh núi non linh tú.
Lúc này, con ngươi Tần Tang hơi co rụt lại, hắn đã thấy một vài kiến trúc nhân tạo trên ngọn núi cao nhất. Trên đỉnh núi có xây một tòa cao đàn, bên cạnh có vài chỗ lầu các cung điện, đều đóng kín cửa.
Tạo hình của cao đàn không giống như thủ bút của nhân tộc, cũng không hoàn toàn giống tế đàn của Vu tộc bên ngoài, mà cổ phác và thần dị.
Trong núi không người, cả tòa đảo đều không có dấu vết sinh linh hoạt động, và đã yên lặng vô số năm.
“Chẳng lẽ thứ hấp dẫn Thiên Quân Giới ở trong cao đàn, hay là trong một tòa điện các nào đó?”
Tần Tang trầm tư chốc lát, xác nhận chung quanh không có nguy hiểm, thử thăm dò tiến vào sương xám, xuyên qua vết nứt, nhẹ nhàng rơi xuống trên đảo.
Tro Oanh Kiếm treo ngược trên đỉnh đầu Tần Tang, kiếm mang phừng phực, một khi gặp nguy hiểm tới gần, tùy thời có thể chém ra một kiếm.
Bốn phía phi thường yên tĩnh, Tần Tang hít sâu một hơi, nếu đây cũng là một mảnh vỡ tiểu thiên thế giới, thì linh khí của tiểu thiên thế giới này chắc chắn phi thường dồi dào.
Liếc mắt qua bốn phía, đúng lúc Tần Tang định đi về phía ngọn núi cao nhất kia, thì Thiên Quân Giới đột nhiên chấn động, thoát khỏi tay Tần Tang.
Những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của Tần Tang, đến tâm chí kiên định như Tần Tang cũng cảm thấy vô cùng rung động, khó có thể tin, không khỏi trừng lớn hai mắt!
Thiên Quân Giới từ từ dâng lên, hóa thành một đoàn ô quang, cao hơn đỉnh núi cao nhất. Khi ô quang lơ lửng, Tần Tang chợt cảm thấy thần hồn ấn ký mình lưu lại trong Thiên Quân Giới rung chuyển dữ dội, muốn bị xé rách.
Ngay sau đó, một cái hình tượng bắn ra từ trong ô quang.
Trong hình tượng là một không gian không lớn, trưng bày đủ loại đồ vật, chính là vật phẩm Tần Tang cất giữ trong Thiên Quân Giới.
Trong này nhiều nhất là linh thạch.
Một đống thượng phẩm linh thạch bị tùy ý chồng chất ở một góc như hòn đá bình thường, còn trung phẩm và hạ phẩm linh thạch thì Tần Tang đã sớm thanh lý ra ngoài vì ghét chiếm không gian.
Thiên tài địa bảo, ngọc giản cổ tịch, bảo hạp đan bình, pháp bảo linh bảo…
Từng món đủ để khiến tu sĩ Hóa Thần khí tức gấp gáp, được phân loại và bày ra chỉnh tề.
Hư không tựa như một chiếc gương, chiếu rọi những bảo vật này ra.
Không đúng!
Không chỉ là chiếu rọi!
Vùng không gian kia dường như muốn hiện ra từ trong Thiên Quân Giới.
Sắc mặt Tần Tang đại biến, không kịp nghĩ nhiều, ngón tay gảy liên tục, vội vàng lấy những vật phẩm kia ra.
Dị biến đến cực nhanh, Tần Tang vừa mới lấy vật phẩm đi, mảnh không gian này thật sự hiển hiện ra, cùng lúc đó, Tần Tang cảm giác đại địa dưới chân, thậm chí toàn bộ hư không đều rung chuyển.
Giữa trời hiển hiện, ô quang tràn ngập, bản thể Thiên Quân Giới càng lúc càng hư ảo, như ẩn như hiện.
Một cỗ ba động vô hình phát ra, khuếch tán trong hư không, và hư không đáp lại bằng một ba động giống hệt, cả hai phảng phất đồng nguyên, lại phảng phất vốn là một thể, bây giờ rốt cục trùng phùng, một lần nữa hợp nhất.
Mơ hồ, Tần Tang dường như minh bạch ra điều gì đó, nhưng lại không dám khẳng định, nếu như phỏng đoán của hắn là thật, thì điều này quá rung động, vượt qua nhận biết của hắn.
Tần Tang kinh nghi bất định trong lòng, cảm giác ba động chung quanh càng lúc càng mãnh liệt, hư không muốn xé rách, lo lắng có nguy hiểm, hắn liếc nhìn Thiên Quân Giới, rồi bay ngược theo đường cũ.
Rời khỏi vết nứt, đứng ở bên ngoài vết nứt, mắt Tần Tang vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong, chỉ thấy ô quang không ngừng tràn ngập, che khuất sơn phong, cao đàn và điện các, cuối cùng ngay cả vết nứt cũng bị phong bế.
Lúc này đã không còn nhìn thấy Thiên Quân Giới.
Đúng lúc Tần Tang do dự không biết có nên thi triển thủ đoạn gì hay không, thì bỗng nhiên cảm nhận được một chấn động vô cùng mãnh liệt, giật mình trong lòng, chợt trong tầm mắt chỉ còn lại một mảnh ô quang.
‘Bạch!’
Ô quang từ vết nứt phun ra, nồng đậm đến cực điểm.
Nhưng xuyên thấu qua ô quang, Tần Tang mơ hồ thấy một cảnh tượng không giống bình thường. Đó là một cảnh tượng vô cùng vặn vẹo, vẫn là vùng đất hư không mà hắn đã thấy trước đó, nhưng lúc này đại địa hư không phảng phất hòa tan thành nước.
Thượng Thiện Nhược Thủy, nhân thế liền hình, mặc kệ có vặn vẹo biến hình đến đâu cũng sẽ không bị hủy diệt.
Có lẽ đại địa hư không vẫn chưa bị bóp méo, hết thảy chỉ là giả tượng, bởi vì trải qua biến hóa mà người khác không biết, nên trước mắt Tần Tang mới thể hiện ra cảnh tượng này. Còn về những điều khác, đã vượt quá phạm trù lý giải của hắn, tầm mắt bị giới hạn, cho nên ‘không nhìn thấy’.
Hắn thấy ô quang như nước, điên cuồng trào ra ngoài, trong chốc lát khuếch trương đến cực hạn, rồi lại như gặp phải một loại trói buộc chi lực cường đại nào đó, ô quang bỗng nhiên hạ xuống. Khi ô quang dao động, hư không đại địa bên trong cũng theo đó khuếch trương, co vào.
Biến hóa quá nhanh, quá kịch liệt, đến thị lực của Tần Tang cũng không thấy rõ tất cả chi tiết.
‘Ong ong…’
Thiên Quân Giới lại hiện thân, chiếc nhẫn run rẩy, chỉ thấy ô quang cuối cùng co vào đến cực hạn, hóa thành một dòng nhỏ, cắm vào thân nhẫn.
Sau một khắc, vết nứt, đại địa và không gian của bản thân Thiên Quân Giới đều biến mất khỏi trước mặt Tần Tang, trên mặt biển chỉ còn lại một chiếc nhẫn huyền thiết.
Ngoại hình của Thiên Quân Giới không thay đổi, chỉ là có thêm một phần thần vận khác biệt, rung động mấy lần rồi yên tĩnh lại, chợt bảo quang thu vào, rơi xuống mặt biển.
Tần Tang vội vàng vớt được, phân ra một sợi thần thức, thử bao phủ Thiên Quân Giới, phát hiện thần hồn ấn ký mình lưu lại trên đó gần như bị ma diệt hầu như không còn, cũng may ấn ký vẫn còn, hắn dễ dàng khôi phục nó.
Sau đó, thần thức dò vào Thiên Quân Giới, ‘nhìn’ thấy một không gian rộng lớn hơn ban đầu vô số lần.
Đại địa, sơn phong, điện các, đài cao, cỏ cây, suối chảy…
Chính là vùng đất hư không bên trong vết nứt, lại bị Thiên Quân Giới ‘hút’ vào, không còn thấy không gian ban đầu của Thiên Quân Giới, nó đã dung hợp với hư không rộng lớn này.
Giờ khắc này, bên trong Thiên Quân Giới phảng phất là một thế giới chân thật.
Không đúng, đây chính là một thế giới chân thật!
Tần Tang vừa động tâm niệm, liền hiện thân bên trong không gian. Linh khí vờn quanh, hương thơm của cỏ cây quanh quẩn chóp mũi, không hề giả tạo!
Tiểu thiên thế giới, một cái tiểu thiên thế giới, hoặc cũng có thể là một mảnh vỡ của tiểu thiên thế giới, được luyện chế thành một kiện pháp khí loại giới tử, hoặc là đem đạo tiêu của một tiểu thiên thế giới luyện chế thành pháp khí, mang theo trên người!
Không biết vì sao, mảnh tiểu thiên thế giới này về sau lại phân liệt, hiện tại một lần nữa quy nhất.
Nạp một giới vào giới tử!
Dù cho chỉ là một mảnh vỡ tiểu thiên thế giới, đó cũng là đại thần thông mà Tần Tang không cách nào ước đoán.
Tần Tang vốn cho rằng, Đạo Đình dựa vào Thần Đình cắt đứt đại thiên, tự thành một giới, đã đủ rung động, hiện tại xem ra, lẽ nào tu sĩ Đại Thừa đều có thể coi tiểu thiên thế giới là đồ chơi, tùy ý nắm giữ?
Đây là thần thông bực nào!
Hợp Thể?
Đại Thừa?
Tu sĩ Hợp Thể chưởng khống Pháp Vực, nhưng một vực và một giới chỉ sợ lại là hai khái niệm khác nhau. Khoảng cách giữa hắn và cường giả đỉnh cao trước đây còn lớn hơn tưởng tượng, cường đại đến mức hắn không thể nào hiểu được, cho dù hắn đã tiếp xúc qua da lông của Kiếm Vực!
Trong Thiên Quân Giới có một tiểu thiên thế giới, cho nên nó có uy năng mà những pháp khí giới tử khác không có, có thể dung nạp Xương Địch.
Thiên Quân Giới chính là đạo tiêu chi môn của tiểu thiên thế giới này, mang theo Thiên Quân Giới cũng tương đương với mang theo đạo tiêu chi môn trên người, tùy thời ra vào. Bây giờ, hắn là chủ nhân của Thiên Quân Giới, chính là chủ nhân của tiểu thiên thế giới này.
Mặc dù Tần Tang vẫn chưa rõ điều này có ý nghĩa gì với mình, nhưng chắc chắn đây là một cơ duyên to lớn!
Tần Tang hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, đang định tra xét rõ ràng thế giới này, thì chợt thấy toàn thân xiết chặt, hư không phát sinh chấn động bất thường.
‘Ầm ầm!’
Thiên địa nghịch loạn, hủy diệt hiện ra!
“Không được!”
Tần Tang giật mình, vội vàng lui ra ngoài, mặt đầy vẻ kinh hãi, phát hiện Thiên Quân Giới lại dần dần khôi phục ổn định sau khi hắn rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hẳn là phân liệt quá lâu, vừa mới trở về nên không gian bất ổn. Dù ta là chủ nhân của Thiên Quân Giới, cũng không thể tùy ý ra vào, người khác chắc chắn càng không được. Không biết giới hạn của Thiên Quân Giới ở đâu, có liên quan đến tu vi của ta hay không, xem ra muốn lợi dụng thế giới này cũng không dễ dàng…”
Lực chú ý của Tần Tang đều bị Thiên Quân Giới hấp dẫn, đang suy nghĩ thì thần sắc khẽ nhúc nhích, hậu tri hậu giác nhận ra chấn động vẫn chưa dừng lại, đồng thời truyền đến ngoại giới.
(tấu chương xong)