Chương 2024
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 2024
Chương 2024: Mộ phần
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
Tân thiếu chủ bước xuống khỏi loan xa, vẫy tay, loan xa hóa thành một đạo bạch quang rồi chui vào tay áo.
Dù không rõ Tân gia chủ có mưu đồ gì, nhưng khi tu sĩ Tân gia lần lượt lùi lại phía sau, ánh mắt của bọn hắn biến hóa đều bị Tần Tang thu vào trong mắt. Tần Tang còn để ý đến vẻ cười lạnh ẩn hiện của Bùi cung phụng, nên cũng đoán được tám, chín phần.
Tu sĩ Tân gia liên tiếp bị ép lui, người còn lại càng lúc càng ít, gần như không thể chống đỡ được trận pháp cường đại. Không có linh trận phù hộ, trong mắt Tần Tang và Bùi cung phụng, nhân số dù nhiều cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Tần Tang rất hiếu kỳ, không biết vị Tân thiếu chủ này sẽ hóa giải tình thế nguy hiểm ra sao, hoặc nàng chuẩn bị thuyết phục mình thế nào, để kiềm chế Bùi cung phụng.
Tân thiếu chủ nom có vẻ trấn định, vẫn chưa mở miệng cầu xin giúp đỡ. Mệnh Lạc quản sự tiến lên mở đường, nàng tự mình chỉ huy ở giữa, muốn dựa vào lực lượng của Tân gia để xông phá mảnh quang vực này.
Nàng xòe tay phải, đốt lên một đoàn phù hỏa. Bên ngoài ngọn lửa có màu đỏ, trung tâm thì bày ra một màu lục nhạt. Quang vực chỗ sâu tựa hồ tồn tại một loại chỉ dẫn nào đó, phù hỏa chập chờn, Tân thiếu chủ không ngừng thay đổi phương hướng tiến lên, xuyên qua trong quang vực rộng lớn.
Dị quang ở khắp mọi nơi, chịu ảnh hưởng này, có lẽ có người sẽ có ảo giác như đang đi vòng quanh tại chỗ, nhưng Tần Tang và Bùi cung phụng đều cảm thấy được, chung quanh không lúc nào không phát sinh biến hóa. Mắt thường nhìn lại, những dị quang này tựa như giống nhau, kỳ thực đã khác biệt một trời một vực so với bên ngoài.
Trong hỗn loạn dị quang, phảng phất ẩn giấu một tầng bình chướng vô hình. Nếu không có người chỉ đường, có thể sẽ lạc lối trong quang vực, hoặc là trực tiếp xuyên qua mà không hề phát hiện ra gì, cũng không thấy được mảy may dị dạng.
Đây là một loại thủ đoạn ẩn giấu phi thường tuyệt diệu, phần lớn là một loại linh trận hoặc cổ cấm nào đó, Tần Tang cũng không dám khẳng định. Hắn kiên nhẫn quan sát chung quanh, mơ hồ cảm thấy một tia ba động, nhưng luôn thoáng qua rồi biến mất, bắt không được đầu nguồn ba động.
Tân thiếu chủ chính là muốn dẫn bọn hắn xuyên qua đạo bình chướng vô hình này.
Cuối cùng, tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều rút lui, gần nửa tu sĩ Hóa Thần trọng thương. Tân gia trả một cái giá thê thảm, rốt cục xuyên qua vô hình bình chướng, phảng phất tiến vào một không gian khác.
Phía trước là một vùng tăm tối.
Khi vừa tiến vào, dị quang chung quanh phi tốc rời xa, vô hình dị quang nguy hiểm nhất cũng biến mất, bỗng nhiên từ sáng ngời tiến vào hắc ám.
Đám người quay đầu nhìn về phía sau lưng, phát hiện dị quang còn vờn quanh bên cạnh họ trước đó, đã thối lui đến phần cuối của hắc ám.
Không chỉ vậy, mảnh không gian này mang đến cho bọn hắn cảm thụ cũng khác biệt rất lớn so với bên ngoài.
Tĩnh mịch, âm lãnh…
Không khỏi, tất cả mọi người bắt đầu sinh ra ý tưởng giống nhau, tựa như tiến vào một mảnh quỷ vực tràn ngập âm khí, nhưng chung quanh rõ ràng không có chút âm khí nào.
Tần Tang và Bùi cung phụng nhìn chăm chú vào sâu trong bóng tối, tựa hồ thấy được cái gì đó, sắc mặt dần dần ngưng trọng.
“Chư vị điều tức khôi phục trước đi.”
Tân thiếu chủ hét lớn một tiếng, chung quanh tạm thời là an toàn.
Tần Tang và Bùi cung phụng liếc nhau, vẫn chưa nói gì, kiên nhẫn chờ tu sĩ Tân gia điều tức xong, rồi bay về phía sâu trong bóng tối.
Dần dần, tu sĩ Tân gia cũng cảm thấy dị dạng. Nơi này tràn ngập một loại lực lượng không biết, có thể che đậy cảm giác của bọn hắn, chỉ có ánh mắt không bị ảnh hưởng.
Khi bọn họ bay ra một khoảng cách, một sự vật rốt cục xuất hiện trong hư không trống trải, nhưng khi thấy rõ vật phía trước, đám người không khỏi dừng lại, kinh nghi bất định.
“Cái này… Tựa như một ngôi mộ!”
Một tu sĩ Tân gia kinh dị nói.
Trong hư không nổi lơ lửng một cái bóng tối, rõ ràng là một đài cao do người xây dựng, bao la hùng vĩ, còn cao lớn hơn cả núi. Tứ phía đều có bậc thang thông lên phía trên, chính diện có một con đường bộ thật dài.
Đường đi bộ được kiến tạo bằng một loại đá trắng mà đám người chưa từng thấy qua. Kỳ lạ là, trên đá trắng không có phù văn, chỉ có những đường vân lộn xộn tự nhiên, lại cho người ta cảm giác cổ phác thê lương nồng đậm, phảng phất như khắc sâu tuế nguyệt và lịch sử lên mặt đá.
Hai bên đường đi bộ còn đứng sừng sững hai hàng pho tượng, phần lớn đã tàn tạ, cơ hồ không còn cái nào may mắn còn sống sót. Tượng điêu khắc bảo tồn hoàn hảo nhất, tựa hồ là một đầu yêu thú có tướng mạo cổ quái.
Trên đỉnh đài cao có một kiến trúc hùng vĩ, hình dáng như một bán cầu úp ngược. Đối diện bọn hắn là một cánh cửa, hai phiến cửa đá màu đen đóng chặt, trước môn hộ bày một chiếc thạch án chân gãy, vương vãi vài hòn đá vụn.
Loại cấu tạo và cách cục này khiến người ta không khỏi liên tưởng đến lăng mộ. Bọn hắn hao hết thiên tân vạn khổ để tìm kiếm, chẳng lẽ chỉ là một ngôi mộ? Trách sao trước đó lại cảm thấy âm trầm như vậy.
Mộ phần của ai?
Đám người nhao nhao nhìn về phía Tân thiếu chủ. Chỉ thấy nàng phất tay dập tắt phù hỏa, phiêu nhiên rơi xuống trước đường đi bộ, nhẹ nhàng bước liên tục, từng bước một đi về phía đài cao.
Bao gồm cả Tần Tang và Bùi cung phụng, tất cả mọi người không tùy tiện bay qua, mà đi bộ theo Tân thiếu chủ leo lên đài cao.
“Chính là chỗ này?”
Từ khi tiến vào quang vực, Bùi cung phụng luôn thờ ơ lạnh nhạt, đây là lần đầu chủ động hỏi thăm.
“Chính là nơi này!”
Tân thiếu chủ nhìn chăm chú vào hai phiến cửa đá.
Bùi cung phụng nhíu mày, “Sao lại là loại địa phương này? Đây là phần mộ của ai?”
Tần Tang một mình đi đến biên giới đài cao, nhẹ nhàng vuốt ve lan can đứt gãy, cảm thụ hoa văn thô ráp của đá trắng, rồi liếc nhìn chung quanh.
Nếu nơi này thật sự là một tòa lăng mộ, những pho tượng kia hẳn là hộ mộ thú. Nơi đây tràn ngập khí tức cổ xưa, chủ nhân lăng mộ chắc chắn là một vị tu sĩ Thượng Cổ.
Tại Phong Tự Ngọc Môn, Tần Tang đã gặp qua đủ loại thần thông huyễn cảnh và tiểu thế giới vỡ vụn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy lăng mộ.
“Vãn bối không rõ, có phải là lăng mộ của ai hay không vẫn còn chưa biết. Phụ thân chỉ nói trong di ngôn rằng, nếu như chúng ta thật sự có thể tìm tới nơi này, phía sau cánh cửa sẽ có một thông đạo, bên trong có càn khôn khác, vật chúng ta muốn tìm liền ở bên trong…”
Tân thiếu chủ quay đầu nói, “Bùi tiền bối, vốn dĩ chúng ta có thể kết trận để mở cửa đá, nhưng ở phía trước đã hao tổn quá nhiều nhân thủ, chỉ dựa vào mấy người chúng ta, có lẽ sẽ lãng phí rất nhiều thời gian…”
Bùi cung phụng liếc nhìn Tần Tang, khoát tay, không kiên nhẫn nói: “Lão phu tuy đã ước định với Tân đạo hữu là ra khỏi đây mới ra tay, nhưng lão phu không phải người hà khắc. Nói đi, làm sao mới có thể mở được cửa đá?”
“Đa tạ Bùi tiền bối!”
Tân thiếu chủ cúi người hành lễ, rồi một mình đi đến trước cửa đá.
Cửa đá cao tới trăm trượng, Tân thiếu chủ đứng trước cửa nom vô cùng nhỏ bé. Nàng điều động chân nguyên, kết một đạo ấn quyết, nâng tay phải lên nhẹ nhàng đặt lên cửa đá. Tiếp đó, từ lòng bàn tay nàng tuôn ra một đoàn ô quang, ô quang cấp tốc tản mát ra.
Cửa đá lù lù bất động, nhưng khi ô quang tràn ngập toàn bộ cửa đá, như mặt nước thấm vào, mặt ngoài cửa đá hiện ra những đường vân nhàn nhạt.
Những đường vân này càng lúc càng rõ ràng, lít nha lít nhít, phức tạp dị thường, giống như được tạo thành từ vô số phù văn, là một loại phù văn kỳ lạ mà mọi người chưa từng thấy qua, hơn nữa không cố định, mà mỗi thời mỗi khắc đều biến động.
Tu sĩ Tân gia chú ý cửa đá, rất nhanh liền cảm thấy đầu óc quay cuồng. Trên cửa phảng phất sinh ra một vòng xoáy quỷ dị, có thể thôn phệ tinh thần của bọn hắn, không khỏi âm thầm kinh hãi, nhao nhao dời ánh mắt đi.
Vẻ mặt nhẹ nhàng trên mặt Bùi cung phụng cũng thu lại, xem ra cổ cấm trên cửa e là không dễ phá giải.
Tất cả mọi người bị cửa đá hấp dẫn, bao gồm cả Tần Tang. Khi thấy cổ cấm trên cửa đá, hắn lại ngoài ý muốn cảm thấy một tia quen thuộc, nhưng hắn rõ ràng chưa từng gặp qua loại cấm chế này.
Hắn rất nhanh tìm ra nguyên nhân của sự quen thuộc. Không phải là do bản thân cổ cấm, mà là do cái loại cảm giác này. Trước kia, khi hắn nhìn thấy cấm chế Vu tộc, cũng quái dị như vậy, khiến người khó có thể lý giải được.
Nhưng hắn không thể khẳng định nơi đây là di tích Vu tộc, bởi vì nó không giống với tất cả cấm chế Vu tộc mà hắn từng gặp trước đây.
Bất quá, Phong Tự Ngọc Môn vốn là Thánh Sơn của Vu tộc, nơi đây có di tích Vu tộc cũng là điều dễ hiểu.
Thật chẳng lẽ là lăng mộ của một vị đại năng Vu tộc nào đó thời Thượng Cổ?
Đúng lúc này, Tân thiếu chủ nói rõ chi tiết quan khiếu phá cấm, ra hiệu Bùi cung phụng có thể xuất thủ.
Bùi cung phụng nâng tay phải lên, giữa ngón tay chợt hiện tử mang, đó là một cây châm dài tử sắc tinh tế, được kẹp giữa hai ngón tay của Bùi cung phụng.
Tử châm run rẩy, mũi nhọn tử mang lấp lóe, tử mang cực kỳ nhỏ, nhưng lại ẩn chứa lực lượng cuồng bạo. Người nhìn thấy tử châm đều cảm thấy hai mắt nhói nhói, không dám nhìn thẳng.
‘Bạch!’
Tử châm rời khỏi tay, châm ảnh lóe lên giữa không trung, thoáng chốc phân hóa thành ngàn vạn.
Vô số tử châm treo giữa không trung, mũi kim chỉ về phía cửa đá, mỗi một đạo châm ảnh đều chỉ vào một tiết điểm của cổ cấm, run lên rồi cuồng xạ ra.
‘Phốc!’
Châm ảnh tử sắc nháy mắt cắm vào cửa đá, lập tức kích thích cổ cấm phản ứng kịch liệt, bộc phát ra một cỗ ba động màu đen. Sóng đen lớp này tiếp lớp khác, thanh thế xem ra không lớn, nhưng lại có lực chấn động vô cùng cường đại.
Sắc mặt Tân thiếu chủ trắng bệch, tay phải tiếp xúc cửa đá đảo mắt đã bị sóng đen nuốt hết, thân thể mềm mại run rẩy.
Người đứng mũi chịu sào chính là Bùi cung phụng, người đang tự mình phá cấm, nhíu mày, nhìn châm ảnh rung động không thôi, rồi nói với Tần Tang: “Tần trưởng lão cũng phụ một tay đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Không phải là hắn không ngăn được sóng đen, mà là không muốn lãng phí quá nhiều khí lực ở đây, nhất là khi có Tần Tang.
Tần Tang gật đầu, gọi ra tro oanh kiếm, Kiếm Quang Phân Hóa. Châm ảnh có bao nhiêu, kiếm quang liền có bấy nhiêu, đồng loạt chém về phía chỗ châm ảnh công kích.
Bùi cung phụng có chút thất vọng. Loại năng lực khống chế kỳ diệu tới đỉnh cao này không phải là chuyện khó khăn gì đối với tu sĩ Luyện Hư, hắn càng muốn nhìn Tần Tang thi triển kiếm thuật đặc biệt hơn, để tìm hiểu lai lịch của hắn.
Kiếm quang và châm ảnh hợp kích, sóng đen còn chưa bộc phát đã bị trấn áp tại chỗ. Khí sắc Tân thiếu chủ chuyển biến tốt đẹp, không dám chần chờ, liên tiếp thay đổi ấn quyết, rồi một tiếng oanh minh vang lên, cửa đá nặng nề rốt cục bị bọn họ lay động.
Cửa đá chỉ là run rẩy, liên lụy tới lăng mộ dưới chân bọn hắn cũng chấn động. Tân thiếu chủ dùng hết toàn lực, rốt cục đẩy cửa đá hé ra một khe.
‘Hô!’
Một cỗ khí tức âm lãnh từ khe cửa bừng lên.
Phía sau cánh cửa là hắc ám thuần túy và thâm thúy hơn bên ngoài, thôn phệ tất cả ánh sáng, nội bộ tràn ngập thần bí, hấp dẫn mọi người đi thăm dò, lại như một cái vực sâu miệng lớn, chờ đợi thôn phệ sinh mệnh của tất cả mọi người.
Đám người nếm thử dùng thần thức dò xét, nhưng vừa tiến vào phía sau cửa lập tức liền bị bắn ra. Xem ra chỉ có tự mình đi vào mới có thể biết bên trong có cái gì.
Không dám hi vọng xa vời hai vị tu sĩ Luyện Hư dò đường cho họ, Tân thiếu chủ nghỉ ngơi một lát, triệu tập tu sĩ Tân gia kết trận, cẩn thận từng li từng tí đi vào cửa đá.
Bùi cung phụng theo sát phía sau, Tần Tang rơi vào cuối cùng.
Vượt qua cánh cửa, ngoài dự liệu, phía trước cũng không phải là triệt để hắc ám, bọn hắn tiến vào một con đường mộ đạo. Nơi này có ánh sáng nhỏ bé, mắt thường có thể thấy vật.
Mộ đạo dài dằng dặc thông về nơi vô định. Đỉnh, vách tường và sàn nhà của mộ đạo đều được xây bằng đá trắng, giống như tiến vào một tòa thạch điện cao lớn. Bề mặt vách tường tựa hồ có khắc bích họa, nhưng sớm đã phai màu, không còn nhìn ra họa cái gì.
Bùi cung phụng cũng không nhìn ra nguyên cớ, quay đầu hỏi Tần Tang, “Tần trưởng lão có nhận ra loại bích họa này không?”
“Chưa từng nghe thấy!”
Tần Tang lắc đầu.
Hắn nhìn chăm chú vào vách tường bên trái, thần sắc như thường, tựa hồ đang chuyên tâm quan sát bích họa, nhưng kỳ thực trong lòng đã kích thích trận trận gợn sóng, dư quang liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón cái tay phải của mình – Thiên Quân Giới!
Vừa vượt qua cánh cửa, biến cố đột nhiên xuất hiện, Thiên Quân Giới truyền đến một vòng rung động.
Chuyện này hoàn toàn vượt quá dự kiến của Tần Tang. Thiên Quân Giới đi theo hắn nhiều năm, vẫn luôn được sử dụng như một pháp khí giới tử, hắn nào ngờ tới Thiên Quân Giới lại phát sinh dị biến ở đây.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn suýt nữa không kịp che giấu, may mà Thiên Quân Giới chưa từng xuất hiện dị thường rõ ràng, người khác vẫn chưa phát giác.
Tần Tang lại một lần nữa dò xét Thiên Quân Giới.
Đây là một chiếc nhẫn phổ thông, chất liệu giống huyền thiết, có chút cồng kềnh, trông rất tầm thường.
Hắn còn nhớ rõ vật này là chiến lợi phẩm mà hắn có được khi chém giết dư nghiệt của Khôi Âm Tông là Cưu Bào đạo nhân năm đó.
Tu sĩ Hạ Giới phổ biến sử dụng túi giới tử, so với túi giới tử, không gian của Thiên Quân Giới có ưu thế hơn. Bất quá, sau này Tần Tang chém giết địch nhân cũng nhận được một số pháp khí loại giới tử, không thiếu cái có không gian hơn Thiên Quân Giới, nhưng hắn vẫn không đổi.
Nguyên nhân là chỉ có Thiên Quân Giới mới có thể cất giữ Cốt Địch, gánh chịu Cốt Địch của 《 Thiên Yêu Luyện Hình 》!
Tần Tang đã thử qua, đem Cốt Địch thu vào pháp khí loại giới tử khác, lập tức nó sẽ nhảy ra.
Lúc trước, Cốt Địch gãy thành ba đoạn, cũng không thể bị thu vào túi giới tử, ba người chủ nhân đều chỉ có thể mang theo Cốt Địch trên người. Duy chỉ có Tần Tang có thể cất Cốt Địch vào Thiên Quân Giới, sau khi có được đoạn thứ nhất thì có thể cảm nhận được Cốt Địch trên người người khác, nhưng người khác không cảm nhận được hắn, vì vậy hắn liên tiếp đắc thủ.
Tần Tang sớm biết Thiên Quân Giới không tầm thường, nhưng thẳng đến khi đột phá Luyện Hư kỳ cũng không rõ đặc thù của Thiên Quân Giới đến tột cùng là ở đâu, về sau gần như quên đi chuyện này, không ngờ Thiên Quân Giới lại dị động ở đây.
Đây là lăng mộ của ai, tại sao lại kích thích phản ứng của Thiên Quân Giới?
Mắt Tần Tang sáng lên, thầm nghĩ trước đó hắn chỉ suy đoán dựa trên cổ cấm của cửa đá, còn chưa được chứng thực, nơi đây chưa chắc đã là lăng mộ của Vu tộc Thượng Cổ.
Hắn nhớ lại, Thiên Quân Giới tựa như là do Khôi Âm lão tổ mang ra từ Tử Vi Cung. Nếu là đồ của Tử Vi Cung, có liên hệ với Thiên Quân Giới, vậy nơi đây phần lớn cũng có liên quan lớn đến Tử Vi Cung.
“Chẳng lẽ là mảnh vỡ rụng xuống từ Tử Vi Cung?”
Tần Tang suy nghĩ miên man, nhìn vách tường, ý đồ tìm dấu vết để lại trong bích họa. Đồng thời cẩn thận hồi ức cảnh tượng lúc Tử Vi Cung phi thăng. Lúc ấy dường như không nhìn thấy kiến trúc tương tự.
Đột nhiên, lòng Tần Tang hơi động, đột nhiên ý thức được lăng mộ bên ngoài tuy có tổn hại, nhưng so với mảnh vỡ Kiếm Các mà hắn từng gặp trước đây, nơi đây có thể xưng là nơi hư hao nhẹ nhàng nhất.
Nhất định có một đại trận cường đại bảo vệ nơi này, còn mạnh hơn cả cổ cấm trên Thiên Sơn, mới có thể chống cự lại không gian loạn lưu!
Tần Tang nghĩ đến một khả năng, “Chẳng lẽ là nơi nào đó hạch tâm trọng địa của Tử Vi Cung?”
Khi phi thăng, cả tòa Tử Vi Cung đều trải qua chấn động kịch liệt, không hẳn là hạch tâm trọng địa không có khả năng tách rời.
Tần Tang khẽ vuốt Thiên Quân Giới, không lộ vẻ gì, nhìn bóng lưng của Tân thiếu chủ, không biết Tân gia đã phát hiện ra manh mối này bằng cách nào.