Chương 1923
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1923
Chương 1923: Huyết Nguyệt
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
Tần Tang vung tay, lấy ra một thanh đan hoàn đen nhánh, giao cho Tiểu Ngũ, dặn dò chỉ cần thả ba viên vào siêu nước là đủ.
Sau khi được phép, đám người xếp hàng lấy nước, do Tiểu Ngũ và các nàng chia cho. Mỗi người uống một bát, liền thấy khỏe khoắn, tinh thần lên hẳn.
Những người này tự nhiên vô cùng cảm kích Tần Tang và Tiểu Ngũ, ngay cả ba nha đầu cũng được đội ơn lây.
Lần đầu tiên các nàng trải qua cảnh tượng này, tro bụi trên mặt bị hơi nóng hun cho bay đi không ít, để lộ khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, không kìm được mà nở nụ cười.
“Tiểu thần tiên tỷ tỷ, tỷ không vui sao?”
Cô bé nhỏ nhất, chiều cao còn chưa bằng Tiểu Ngũ, không giúp được việc nặng, chỉ lẽo đẽo theo sau Tiểu Ngũ phụ giúp. Nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thấy Tiểu Ngũ từ đầu tới cuối vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề mỉm cười, bèn nghi hoặc hỏi.
Tiểu Ngũ múc đầy một bát sông Đán cho người phía trước, rồi nghiêng đầu một chút.
“Tạ ơn tiểu thần tiên! Tạ ơn thần tiên cứu mạng, về sau cả nhà chúng ta nhất định mỗi ngày bái ngài, dập đầu lạy ngài… ”
Người kia không ngừng cúi đầu, xuất phát từ lòng biết ơn sâu sắc, cẩn thận bưng bát sông Đán lui ra.
Tiểu Ngũ ngẫm nghĩ, nói: “Rất tốt.”
Tiểu nha đầu càng thêm khó hiểu.
Tần Tang dời mắt khỏi Tiểu Ngũ, nhìn về phía một khoảng đất trống bên cạnh: “Thổ địa đến rồi sao? Sao không hiện thân gặp mặt?”
Chỉ thấy trên mặt đất dâng lên một làn khói trắng, hiển hóa ra một lão giả vóc người thấp bé, tay cầm trượng sách.
“Bản phương thổ địa, bái kiến thượng tiên,” thổ địa khom người hành lễ.
“Bần đạo Thanh Phong, không dám xưng là thượng tiên,” Tần Tang khẽ lắc đầu, đảo mắt nhìn hàng dài người, bỗng nhiên giọng nói chuyển sang lạnh lùng, “Bần đạo vốn cho rằng nơi này không có thần linh.”
Thổ địa lộ vẻ xấu hổ, vội vàng giải thích: “Không phải là tiểu thần không muốn tận trung với dân chúng, nhưng thiên hạ đại loạn, yêu ma lộng hành, có kẻ dám săn thần làm thức ăn, hung hăng ngang ngược đến cực điểm. Tiểu thần thần lực thấp kém, đâu dám hiện thân, chỉ có thể tự hủy miếu thờ, trốn chui trốn lủi trong rừng núi, kéo dài hơi tàn. Thấy đạo trưởng hành hiệp trượng nghĩa, tiểu thần mới dám hiện thân gặp mặt.”
“Là yêu ma từ Mộ Hạ Sơn xuống?” Tần Tang nhìn về phía tây.
Thổ địa gật đầu, “Nếu chỉ là yêu vật ma tu quanh vùng thì chúng tôi còn có thể áp chế được. Nhưng mấy năm trước, bọn chúng lại cấu kết với yêu ma từ Mộ Hạ Sơn, xâm nhập vào địa phận, tàn sát bừa bãi, ngay cả Đô thành Hoàng đại nhân cũng bất hạnh chiến tử, bị đánh nát tượng thần. Thần đạo sụp đổ, chính đạo tiên tu trong vùng ai nấy đều bất an, ngay cả đệ nhất thủ Long Sơn cũng bị bức phải dời tông, rốt cuộc không ai có thể ước thúc được chúng… ”
Nói đoạn, thổ địa thở dài, “Nghe nói càng gần Mộ Hạ Sơn càng thảm, yêu ma coi phàm nhân như huyết thực, có nơi cả một nước bị ăn sạch, may mắn hơn thì bị nuôi như súc vật, vỗ béo phàm nhân, xúi giục họ tự giết lẫn nhau, lấy huyết nhục đúc đài, tu luyện tà công Huyết Hồn gì đó. Những nước còn đủ sức bảo toàn lực lượng và chính đạo tiên tu thì cũng chỉ có thể lo thân mình, cố gắng cầm cự. Nghe nói tình hình phía đông tốt hơn một chút, đạo trưởng từ phía đông đến sao?”
Đang nói chuyện, phía sau đội ngũ đột nhiên ồn ào.
Mấy tên đại hán từ cuối hàng chen lên.
Bọn chúng toát ra vẻ hung hãn, thân hình cường tráng vạm vỡ, giữa đám bách tính yếu đuối trông thật kệch cỡm.
Tên dẫn đầu mặt mũi dữ tợn, ánh mắt lộ hung quang. Những người khác rất sợ bọn chúng, nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn thẳng, sợ bị để ý.
“Lão đại, thần tiên ở ngay kia!”
Một tên đồng bọn cởi trần níu lấy đầu lĩnh, chỉ về phía trước, nhỏ giọng nói.
Không gian không đủ, đội ngũ xếp hàng ngoằn ngoèo mấy khúc, bọn chúng tiến đến khúc quanh đầu tiên, trốn sau đám người, hé mắt quan sát.
Đầu lĩnh híp mắt, “Là chân thần tiên?”
“Chứ sao nữa, lão đại nhìn đám người kia kìa, uống xong thuốc ai nấy đều khỏe như vâm, chắc chắn là thần dược! Tiên dược! Uống một ngụm thôi cũng có thể sống lâu trăm tuổi! Mau đi xếp hàng đi, muộn là hết đấy!” Tên kia liếm môi, ánh mắt tràn ngập vẻ tham lam.
“Đông người thế này, xếp hàng cái con khỉ! Tiên dược có đủ cho mấy người chia?”
Đầu lĩnh hừ lạnh, đột nhiên nhìn về phía người đang xếp hàng bên cạnh, chằm chằm vào gã ta, không nói một lời.
Hắn không cần lên tiếng, ánh mắt đã sắc như dao.
Bị hắn nhìn trúng, người kia sợ mất mật, thân thể hơi run rẩy, lùi về sau.
Từng tên tráng hán liếc xéo, đội ngũ liền bị ép cho dạt ra, tạo thành một khoảng trống nhỏ.
Đội ngũ vốn đã chen chúc, bị ép mạnh như vậy, một ông lão đứng không vững, ngã xuống đất.
Ông lão giận tím mặt, run rẩy chỉ vào bọn chúng, “Các ngươi! Các ngươi dám càn quấy trước mặt thần tiên… ”
“Ối! Lão nhân gia cẩn thận một chút.”
Đầu lĩnh bước nhanh lên trước, ấn tay ông lão xuống, không nói một lời đỡ ông cụ dậy, vẻ mặt lo lắng.
Nhưng ánh mắt của hắn lại như dao găm, như muốn nói, “Lão già, gia nhớ mặt ngươi rồi đấy!”
Dù cách đám người, những hành động này sao có thể qua mắt được Tần Tang.
“Uy! Thổ địa lão nhi!”
Chu Tước từ trên vai Tần Tang nhảy xuống, đáp xuống người thổ địa, làm lão giật mình. Thấy con Hỏa Nha này cũng có đạo hạnh, lão vội vàng cười làm lành.
“Yêu tiên có gì phân phó?”
Chu Tước lắc lư cái cổ, trừng mắt nhìn lão, “Ngươi là thổ địa ở đây, dù không dám hiện thân, nhưng những người này đã làm gì, ngươi không phải không biết đấy chứ?”
“Chỉ cần ở quanh Ngô Đỗ Sơn này, ai cũng biết cả!”
“Ta hỏi ngươi, trong đám người kia, những ai từng gian dâm cướp bóc, thậm chí ăn thịt người?”
Người làm thì trời nhìn, trên đầu ba thước có thần minh.
Nhất cử nhất động của bọn chúng, đều bị thổ địa nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng. Lão giơ trượng sách, liên tiếp chỉ điểm, ai đã làm gì, đều được lão kể ra vanh vách.
Chu Tước nghe xong, há mồm phun ra một đám lửa, phân hóa thành hỏa tinh, tỏa ra xung quanh.
‘Phanh! Phanh! Phanh!’
Mấy tên đại hán đang chuyện trò vui vẻ, đột nhiên ngửa mặt ngã quỵ, giữa mi tâm có một lỗ nhỏ khó thấy.
Những nơi khác cũng xảy ra tình hình tương tự, gây ra trận trận rối loạn.
Tần Tang nhìn Chu Tước.
“Ngươi chỉ nói ngươi và Tiểu Ngũ không giết người, ta có nói gì đâu! Đem đan dược cho loại người này ăn, chẳng phải là lãng phí?” Chu Tước ngân nga điệu dân ca mới học được, tránh ánh mắt của Tần Tang, nhảy nhót sang người Tiểu Ngũ.
Tần Tang nói: “Những người này đều là dân của Độ Chi Quốc, ta thấy ở Độ Chi Quốc luật pháp nghiêm minh, hẳn sẽ không bỏ mặc ác đồ.”
Thổ địa chắp tay, “Đạo trưởng nói chí phải, tiểu thần vốn cũng định báo những việc làm của bọn chúng cho đồng đạo ở Độ Chi Quốc. Bất quá, cách làm của vị yêu tiên này thật hả lòng hả dạ, mấy vị thượng tiên đều là người nhân nghĩa, là phúc của bách tính, chúng ta thật may mắn, thiên hạ may mắn!”
“Ngươi không cần nịnh nọt ta, bần đạo không phải thánh hiền cứu thế tế dân, chỉ có thể giúp bọn họ no bụng, chống đỡ được mấy ngày, đến Độ Chi Quốc thì tự mưu sinh thôi.”
Tần Tang lắc đầu, “Cứu được nhất thời, cứu không được cả đời. Giúp được nơi này, không giúp được cả thiên hạ này!”
Hắn từng nói, muốn thông qua việc chữa bệnh cứu người, để tìm cơ hội giúp Tiểu Ngũ áp chế ma ý.
Nhưng trong lòng hắn hết sức rõ ràng mục tiêu của mình là gì.
Hơn nữa, thế đạo vốn dĩ là vậy, sức một người sao có thể thay đổi được.
Hắn không có những ý nghĩ viển vông, hết thảy tùy duyên, tùy tính.
Vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt thổ địa, lão từng tận mắt chứng kiến tông chủ thủ Long Sơn, khí độ còn kém xa đạo sĩ trước mặt, vốn cho rằng có cao nhân xuống núi độ thế, xoay chuyển càn khôn.
Nồi sông Đán cứ thế được chia hết.
Mặt trời xuống núi, cái nóng cũng dịu đi phần nào.
Tia nắng cuối cùng bị bóng núi che khuất, ánh chiều tà le lói.
Đúng lúc này, Tần Tang đang nói chuyện với thổ địa, trong cõi u minh cảm thấy một tia dị dạng, đột nhiên ngẩng đầu lên!
Trên bầu trời đêm chưa hoàn toàn tối hẳn, hiện ra một vầng trăng.
Vầng trăng treo cao trên bầu trời, cách mặt đất rất xa, xa không thể chạm tới, ánh trăng yếu ớt, thậm chí còn không bằng ánh sao xung quanh.
Dần dần, mặt trăng lại xảy ra biến hóa quỷ dị, viền quầng trăng hiện lên ánh hồng nhạt.
Ánh hồng tựa hồ xuất hiện từ phía sau mặt trăng, chỉ trong mấy hơi thở đã trở nên hết sức rõ ràng, không phải màu đỏ thuần túy, mà là màu xích hồng của máu, bao bọc bên ngoài quầng trăng một vòng trăng tròn huyết sắc.
Ánh hồng còn không ngừng khuếch trương, lớn hơn cả quầng trăng, sáng hơn cả ánh trăng, thậm chí khiến mặt trăng cũng nhuốm màu máu!
Cảnh tượng này, tựa như phía sau mặt trăng lại dâng lên một vầng huyết nguyệt, nhưng từ mặt đất không thể nhìn thấy hình dáng thật sự của huyết nguyệt, bị mặt trăng che khuất.
Song nguyệt đồng huy!
Không đúng, là tam nguyệt đồng huy!
Con ngươi Tần Tang hơi co lại, phát hiện theo sự xuất hiện của ánh hồng, dưới ánh trăng còn xuất hiện một đoàn ánh trăng hơi tối, kích thước chưa bằng một phần mười mặt trăng, nhưng rõ ràng lớn hơn tinh tinh rất nhiều, giống như một vầng ám nguyệt nhỏ.
Ám nguyệt đang chậm rãi chuyển động quanh mặt trăng thật, lúc thì ẩn sau huyết quang, lúc lại xuất hiện trên mặt trăng, hòa vào ánh trăng, người thường khó mà phát giác.
Huyết nguyệt, trăng tròn, ám nguyệt, tam nguyệt đồng huy!
Thổ địa thấy Tần Tang ngước nhìn trời, cũng nhìn theo, thấy thiên tượng biến hóa thì kinh hãi.
Ánh trăng bị nhuộm thành màu máu, rơi xuống đại địa. Dù là phàm nhân cũng nhận ra điều bất thường.
“Trời ạ! Mau nhìn lên trời!”
“Mặt trăng biến thành màu đỏ rồi!”
“Huyết nguyệt! Là huyết nguyệt trong truyền thuyết!”
…
Ánh trăng đỏ quạch rơi trên mặt đất, nhuộm đại địa, núi non một màu huyết sắc nhàn nhạt.
Đám người cảm giác như mình đang ở trong biển máu, những người từng chứng kiến chiến trường thảm khốc lại càng nhớ lại những ký ức đau thương, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
“Đây là binh giết hiện ra!”
“Điềm gở… Điềm gở… Mặt trăng cũng nhuốm máu rồi, tất cả mọi người sẽ chết, đều phải chết…”
Bọn họ vừa được thần tiên cứu vớt, thoát khỏi khổ hải, nào ngờ trời lại hiện huyết nguyệt, thiên hạ nhuốm đỏ!
Nỗi sợ hãi lan tràn, tất cả lâm vào khủng hoảng sâu sắc.
Ngay cả thổ địa cũng thì thào: “Huyết nguyệt hiện thế, chẳng lẽ thiên hạ thật sự muốn sinh linh đồ thán sao?”
Lửa Vực đạo trường.
Tần Tang bản tôn lúc này cũng bước ra khỏi động phủ, cũng giống như hóa thân, nhìn lên huyết nguyệt trên trời.
Hắn tiến vào Đại Thiên đã hơn ba trăm năm, đây là lần đầu tiên thấy huyết nguyệt, trước đó cũng chưa từng nghe nói chuyện lạ như vậy.
Tại sao lại như thế, là thiên tượng bình thường, hay là có huyền cơ khác?
“Trước kia đã từng xuất hiện huyết nguyệt chưa?”
Tần Tang hỏi thổ địa.
Thổ địa chần chờ nói: “Tiểu thần từng đọc được bút tích của một vị sơn thần, phía trên có ghi chép về huyết nguyệt. Theo những gì lão thu thập được, huyết nguyệt ẩn hiện thất thường, ít thì mấy trăm năm, nhiều thì mấy ngàn năm, có khi một canh giờ, có khi hừng đông mới biến mất, không có quy luật, không biết vì sao, chỉ đoán là điềm gở…”
Tần Tang trầm ngâm suy nghĩ.
Lời thổ địa nói về thiên hạ đại loạn có lẽ chỉ là vô căn cứ, hắn có thể khẳng định, huyết nguyệt không chỉ xuất hiện ở nơi này, không biết cách nơi này bao nhiêu vạn dặm.
Giờ khắc này, rất có thể toàn bộ Đại Thiên thế giới đều bị huyết nguyệt chiếu sáng, dù là điềm gở, cũng không thể chỉ báo trước cho nơi này.
Coi như toàn bộ Cương vực Mây Đều, so với Đại Thiên thế giới cũng chỉ là một góc nhỏ.
Luân hồi trăm ngàn năm một lần cũng là một loại quy luật, có lẽ đây là thiên tượng đặc thù của Đại Thiên thế giới, hoặc có lẽ là có người đang thi triển đại thần thông.
Tần Tang không khỏi nhớ tới Nam Thiên Môn giấu giữa trăng.
“Đừng sợ! Có thần tiên ở đây, thần tiên sẽ cứu chúng ta!”
“Thần tiên cứu mạng!”
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, có người hô lớn.
Đám người như bừng tỉnh, lại nhao nhao quỳ xuống đất lễ bái, khẩn cầu che chở.
Tần Tang vẫn nhìn lên huyết nguyệt, thấy huyết nguyệt và ám nguyệt hiện thế rồi không tiếp tục biến hóa nữa, cứ duy trì tình hình này.
Hắn không nhìn ra nguyên cớ, không bận tâm nữa, tiếp tục hỏi thổ địa: “Ngươi có biết, phụ cận có những môn phái thế lực nào nổi danh về lôi pháp không?”
Theo suy đoán của Tần Tang, pháp đàn ở ngay gần đây, chỉ là phạm vi hơi lớn, có thể là vài quốc gia lân cận.
Thổ địa trầm tư một hồi, lắc đầu: “Tiểu thần thích kết giao bằng hữu, trước khi đại loạn xảy ra cũng coi như giao du rộng rãi, hiểu rõ về các danh môn đại phái. Bọn họ nhiều nhất chỉ kiêm tu một hai môn vận lôi chi thuật, chứ không có ai thật sự dựa vào lôi pháp để lập tông.”
Tần Tang nhíu mày, nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi: “Có ẩn sĩ cao nhân nào không?”
“Ẩn sĩ thì tự nhiên là có, nhưng so với đạo trưởng thì chỉ sợ không tính là cao nhân,” thổ địa không động thanh sắc nịnh hót, kể hết những gì mình biết.
Tần Tang đều ghi lại, muốn tìm pháp đàn, bắt đầu từ môn phái và tu sĩ là nhanh nhất, nếu không được thì chỉ có thể từ từ tìm kiếm.
Tiếp đó, Tần Tang hỏi thêm về yêu ma quanh vùng, rồi buông Linh giác, vượt qua Ngô Đỗ Sơn.
Ở phương xa, những người tu hành trên núi, những yêu ma tùy ý làm bậy ở thế gian, bất luận kẻ yêu tà nào cũng không thể trốn thoát.
‘Hô hô!’
Trong quần sơn, phong vân biến sắc.
Không có dấu hiệu nào, trên núi nổi lên cuồng phong dữ dội, cát bay đá chạy.
Những người tu hành trên núi không hiểu sao cảm thấy một trận lãnh ý và bất an.
Tà phong đột ngột xuất hiện, thêm cả huyết nguyệt trên trời, đêm nay thật quỷ dị.
Bọn chúng rùng mình, muốn trở về động phủ sào huyệt.
Tần Tang vung tay về phía trước.
Tất cả yêu ma bị Tần Tang khóa chặt bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại trói buộc chặt mình, không thể động đậy, rồi bị một cỗ cự lực lăng không nhiếp lấy.
Thậm chí, những yêu ma đang ở trong động phủ cũng không thể may mắn thoát khỏi, trận pháp cấm chế chỉ là thùng rỗng kêu to.
‘Hô hô!’
Cuồng phong cuốn lên từng thân ảnh, những thân ảnh này ra sức giãy dụa, nhưng vô ích.
Bên đường đất.
‘Phanh! Phanh! Phanh!’
Thổ địa ngơ ngác nhìn lên, chỉ thấy từng con yêu ma từ trên núi bay ra, hung hăng ngã xuống trước mặt lão.
Những yêu ma này, tuyệt đại đa số đều tu vi cao hơn lão, là những kẻ lão không dám trêu chọc, giờ phút này lại như gà con, chật vật không chịu nổi, không có chút lực phản kháng nào.
Trong nháy mắt, trên mặt đất chồng chất một đống lớn, có yêu vật, cũng có tà tu luyện ma công, ai nấy đều kinh hãi tột độ.
Tần Tang không để ý tới những lời xin tha của yêu ma, bấm tay bắn ra một điểm linh quang, cắm vào mi tâm bọn chúng, dễ như trở bàn tay khống chế thần hồn của bọn chúng.
Cuối cùng lấy ra một điểm hồn quang, phong vào ngọc bội, giao cho thổ địa.
“Bần đạo thấy ngươi không cam tâm với hiện trạng, hẳn là trong lòng vẫn còn khát vọng. Cầm ngọc bội này, ngươi có thể nắm quyền sinh sát của bọn chúng, luận tội chém giết cũng được, thúc đẩy chúng giúp ngươi trảm yêu trừ ma cũng được, tùy ngươi xử trí.”
“Cái này cái này cái này…”
Thổ địa bưng ngọc bội, bờ môi run rẩy, đường đường một phương thổ địa, lại kích động đến mức không nói nên lời.
(Tấu chương xong)