Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 1859

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Khấu Vấn Tiên Đạo
  3. Chương 1859
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 1859

Chương 1859: Nghiêng trời lệch đất
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh

“Tả tiền bối?”

Liễu chân nhân canh giữ bên cạnh Tả chân nhân, chú ý tới thần sắc biến hóa của Tả chân nhân, nhẹ giọng hỏi.

“Ô…”

Tả chân nhân phun ra một ngụm trọc khí, mở to mắt.

Bọn họ vẫn còn ở biên giới biển lửa, từng đoàn từng đoàn lục hỏa như quỷ dị, hàng ngàn hàng vạn, tung bay phía sau.

Từ sau trận náo động do Thần Đình xuất thế gây ra, trị đàn luôn rất bình tĩnh, hỏa diễm trong biển lửa ổn định, tầm mắt chung quanh khoáng đạt, nơi này ngược lại an toàn hơn những nơi khác.

Thấy Tả chân nhân thức tỉnh, Liễu chân nhân vội vàng miêu tả lại cảnh tượng trước đó, âm thầm quan sát khí sắc của Tả chân nhân.

Sắc mặt Tả chân nhân hồng nhuận hơn một chút, từ khí tức của ông ta không cảm nhận được biến hóa rõ ràng, không biết thương thế ra sao.

“Cho dù Tả chân nhân khỏi hẳn, chỉ sợ cũng không kịp…”

Liễu chân nhân liếc nhìn phương hướng Nam Thiên Môn. Hắn không rõ mục đích của chuyến đi này, nhưng rung động khi nhìn thấy Nam Thiên Môn vẫn còn mới mẻ trong ký ức.

Thời gian này, cao thủ hai bên chắc chắn đều đang tụ tập về đó, bọn họ bị bỏ lại phía sau rất xa.

Lúc này, Liễu chân nhân bỗng nhiên chú ý tới thần sắc khác thường của Tả chân nhân, thấy ông ta khẽ đổi đầu, ngưng mày nhìn về phía đông nam.

Theo ánh mắt Tả chân nhân, Liễu chân nhân buông cảm giác ra, nhưng không phát giác bất cứ dị thường nào.

Linh giác của hắn kém xa Tả chân nhân, trong lòng lập tức rất gấp gáp, nhanh chóng quét mắt bốn phía, mặt mũi tràn đầy vẻ đề phòng.

“Ngươi ở đây đợi chút, cẩn thận, bần đạo đi một lát sẽ trở lại,” Tả chân nhân nhìn chăm chú phương xa, trầm ngâm một chút, bàn giao một câu, rồi đứng dậy muốn đi gấp.

“Tiền bối… Hộ pháp cho tiền bối là chức trách của vãn bối.”

Liễu chân nhân gọi lớn Tả chân nhân, lo lắng nói, “Không biết nơi đó có gì dị thường, thương thế của tiền bối…”

Lời còn chưa dứt, bị Tả chân nhân phất tay ngắt lời, “Không sao! Bần đạo ẩn ẩn cảm thấy một loại dao động quen thuộc, có thể là một lão đối đầu, tựa hồ đang tranh đấu với ai đó. Bần đạo đi xem một chút, nếu đối phương là đồng đạo đạo môn, cần phải tìm cách cứu viện.”

Nói rồi, Tả chân nhân nhìn về phía sâu trong trị đàn, khẽ thở dài: “Nam Thiên Môn cách chúng ta vô số huyễn cảnh, chỉ sợ khi ta chờ đuổi tới, sớm đã rõ thắng bại, vô ích thôi. Nếu cứu được một vị đạo hữu, để đạo môn bớt tổn thất, bần đạo cũng không tính là uổng công chém tu vi…”

Nghe vậy, Liễu chân nhân thức thời im tiếng. Tả chân nhân đã dám đi, chắc chắn có nắm chắc, hẳn là có thể ngăn chặn thương thế.

Tả chân nhân một mình hành động càng tiện lợi, dễ ẩn nấp, tiến thối tự nhiên, mang theo hắn ngược lại dễ bị bại lộ.

“Tiền bối cẩn thận.”

Liễu chân nhân khom người tiễn đưa.

Tả chân nhân gật đầu, chân đạp hư không, mấy cái lấp lóe liền biến mất.

…

Lúc này, một người một yêu đang điên cuồng đuổi nhau giữa các huyễn cảnh.

Huyễn cảnh chung quanh không rộng lớn bằng quang hải, trong thời gian ngắn bọn họ đã xuyên qua mười cái huyễn cảnh.

Tần Tang không dám lơi lỏng, Linh U vương đuổi quá gấp, dù hắn hiểu rõ cách cục nơi này, cũng khó bày bẫy rập ngay trước mắt Linh U vương.

Linh giác của Yêu Vương nhạy cảm đến mức nào, không có bố cục tỉ mỉ, không thể dẫn đối phương mắc câu.

Nhưng dù thế nào, Tần Tang vẫn phải thử một chút.

‘Ầm ầm…’

‘Hô! Hô! Hô!’

Điện quang lướt qua, mang theo từng trận cuồng phong.

Huyễn cảnh này là một vùng gió, gió màu đỏ, khiến người hoảng hốt tưởng đang ở trên nham tương, kỳ thật nơi đây cực kỳ rét lạnh, thậm chí vượt qua những huyễn cảnh tràn đầy băng tuyết khác.

Những hình ảnh trước đây hiện lên trong đầu.

Nơi này không có chỗ nào có thể lợi dụng, nhưng huyễn cảnh kế tiếp có một nơi, có thể thử một lần.

“Hô hô…”

Lao vun vút trong gió lạnh màu đỏ một trận, Tần Tang chợt thấy ấm áp, màu đỏ phía trước biến mất, thay vào đó là lưu quang phỉ thúy, đủ mọi màu sắc như mộng ảo, bày ra trước mắt bức tranh tuyệt mỹ.

Lưu quang không ngừng múa, trong lưu quang, có những cột sáng nhỏ bé, thẳng đứng ở chân trời, số lượng cực ít, đều xuất hiện ở nơi giao nhau của các dòng quang lưu, lại duy trì trong thời gian ngắn ngủi rồi biến mất.

Tần Tang xông vào lưu quang, Hắc Ngư Pháp Tướng mang theo u sóng chợt đuổi theo, hơi dừng lại bên ngoài lưu quang, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chăm chú một lát, tiếng nước vang lớn, sóng lớn phá tan cửa!

Trong lúc truy đuổi, lưu quang không có gì khác thường.

Tần Tang dùng Thiên Mục Thần Thông nhìn chằm chằm u sóng, ánh mắt lấp lóe, độn quang xuyên qua giữa hai đạo lưu quang.

Không bao lâu, Hắc Ngư Pháp Tướng đuổi sát tới, ngay khi đợt u sóng thứ nhất lan tràn tới, giữa hai đạo lưu quang bỗng nhiên ngưng tụ ra một cột sáng, chỉ lớn bằng ngón cái.

Sau một khắc, Tần Tang nghe thấy âm thanh sau lưng như sấm nổ, như sơn băng địa liệt.

Quang hoàn cự hình mắt trần có thể thấy ầm ầm thành hình, lưu quang liên tục không ngừng bị hút vào trung tâm quang hoàn, ẩn ẩn có thể thấy một mảnh u ảnh thoáng qua rồi biến mất, không biết Hắc Ngư Pháp Tướng đi đâu, tựa hồ bị nuốt hết.

Không đợi Tần Tang lộ vẻ vui mừng, dưới đáy quang hoàn có một bóng đen thon dài hiện ra, vươn mình đong đưa, tốc độ kinh người, không bị ảnh hưởng chút nào, chớp mắt xông ra phạm vi quang hoàn, dưới thân tiếng nước dậy sóng, u sóng tái hiện.

Tần Tang nhìn thấy vẻ mỉa mai trong mắt Linh U Vương qua Thiên Mục Điệp, cảm thấy trầm xuống.

Tiếp đó, Tần Tang lại thử hai lần, chỉ có thể cản trở Linh U Vương một lát, không thể thoát khỏi, khiến Tần Tang nhận thức sâu sắc hơn về năng lực của Yêu Vương.

Bất quá, Linh U Vương đuổi theo xa như vậy, từ đầu đến cuối chỉ có thể bám theo phía sau, không có ý định giữ lại, xác nhận là truy kích không kịp.

“Nếu có thể đến được Rừng Cây Chi Vực thì tốt…”

Tần Tang thầm nghĩ, tâm thần không còn gấp gáp như trước, suy tư làm sao lợi dụng địa lợi.

Đúng lúc này, Tần Tang không hiểu cảm thấy một tia bất an, cấp tốc nhìn lướt qua, rõ ràng hết thảy bình thường.

Bọn họ hiện tại đang ở trên sa mạc Gobi hoàn toàn hoang vu, gió xoáy khô khốc cuộn lên cát vàng.

Lúc này, Tần Tang phát hiện, trong không khí có chút hơi ẩm không nên có, lập tức ý thức được điều gì, trong mắt lóe lên vẻ chấn kinh.

Hơi nước chung quanh càng lúc càng nặng, mặt đất trở nên ướt át, đồng thời đại địa bắt đầu chấn động, bên trái truyền đến tiếng nước.

Trong chớp mắt, một đạo sóng lớn cao gần ngàn trượng xuất hiện trong tầm mắt Thiên Mục Điệp, quét ngang hết thảy.

Sóng lớn bài sơn đảo hải, khí thế kinh thiên!

“Chẳng lẽ là…”

Tần Tang lập tức đoán ra nguồn gốc của sóng lớn.

Hắn biết Linh U Vương là ngư yêu hóa hình, nhất định có ngự thủy thần thông cao minh, khi bỏ chạy cố ý tránh những huyễn cảnh liên quan đến Thủy hành.

Một huyễn cảnh gần Gobi là một đầm nước sâu không thấy đáy, nước này chắc chắn do Linh U Vương dẫn tới từ đó.

Dẫn động lực lượng huyễn cảnh, lại có thể vượt qua biên giới giữa các huyễn cảnh, Yêu Vương tự chém tu vi mà vẫn thi triển được loại thần thông này!

Tần Tang kinh hãi không thôi, độn quang nhanh chóng quay ngược trở lại.

Phía sau, Hắc Ngư Pháp Tướng không biết từ lúc nào đã đứng thẳng lên, đầu hơi lệch, nhắm ngay phương vị đầm sâu hút mạnh, miệng cá đại trương, miệng đầy răng nanh lộ ra bên ngoài.

Bên ngoài Gobi, mặt đầm sâu vốn bình tĩnh gợn sóng liên tục xuất hiện, đầm nước cao cao nổi lên, phảng phất có rồng hút nước từ trên trời, dòng nước liên tục hình thành cột nước thô to, bị hút lên chín tầng mây, chẳng biết đi đâu.

Nơi giao giới giữa Gobi và đầm sâu hỗn loạn tưng bừng, đại địa sụp đổ, hình thành phong bạo, nhưng không thể ngăn cản dòng nước tràn vào Gobi, như một con Thủy Long, cuốn lên sóng cuồng, hơi nước hình thành mây mưa nặng nề càn quét thiên địa.

Hắc Ngư Pháp Tướng đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Tần Tang đang chạy trốn, trong mắt bộc phát sát cơ nồng đậm, nhoáng một cái phóng tới mây mưa.

“Ầm ầm!”

Trên Gobi bỗng nhiên mưa to, hơi nước nồng đậm lấp đầy không gian Gobi.

Mưa to kèm theo vận luật kỳ dị, hơi nước vô tận ngưng kết chung quanh Tần Tang, hình thành màn mưa vây khốn hắn.

Tần Tang cảm giác được nguy hiểm, kiếm quang vờn quanh thân khẽ dừng, Du Long Kiếm bắn ra.

Đúng lúc này, hơi nước chung quanh Tần Tang nồng đậm tới cực điểm, như một vùng biển mênh mông.

Ánh sáng chói mắt bỗng nhiên bộc phát, hư không khắp nơi óng ánh, vặn vẹo rồi hóa thành một con cá lớn vô cùng, thân thể có thể so với núi non.

Tần Tang vừa lúc ở giữa miệng cá, không đợi hắn ứng phó, lực hút khủng bố bộc phát dưới thân, độn quang đột nhiên tối sầm, nháy mắt hạ xuống.

“Ầm ầm…”

Tần Tang phảng phất như chiếc thuyền giữa kinh đào hải lãng, tầm mắt bên trong một vùng biển mênh mông, bấp bênh.

Mắt thấy sắp táng thân bụng cá, Du Long Kiếm run lên, kiếm quang như rồng, chớp mắt bùng lên ngàn trượng, tật trảm cá lớn.

“Oanh!”

Một kiếm chi uy có thể phá sơn nhạc.

Miệng cá bị một kiếm mở toang, kiếm quang khí thế như hồng, nhất cổ tác khí xé toạc đầu cá.

Tần Tang lập tức cảm thấy lực hút giảm mạnh, không chút do dự, hung hăng vỗ phượng dực, hướng lên vọt mạnh.

“Răng rắc!”

Một đạo thiểm điện xông ra miệng cá, mà lực hút càng lúc càng yếu.

Đúng lúc này, chẳng biết tại sao, cảm giác bất an của Tần Tang bạo tăng, không dám thất lễ, mệnh Thiên Mục Điệp toàn lực thôi động Thiên Mục Thần Thông.

Tầm mắt bên trong tận hóa thủy trạch.

Khi đặt mây mưa trên không và cá lớn phía dưới vào trong mắt, Tần Tang rốt cuộc tìm được nguồn gốc bất an, lập tức tâm thần rung mạnh.

Sau một khắc, đạo thiểm điện kia đột ngột lơ lửng giữa không trung, tiếp đó xoay chuyển tại chỗ, thẳng rơi vào miệng cá.

Hành động này rõ ràng là tự chui đầu vào lưới.

Cùng lúc đó, Tần Tang cảm giác trời đất quay cuồng, toàn bộ không gian lại xoay chuyển.

Gobi vẫn ở phía dưới, huyễn cảnh vẫn chưa thay đổi.

Nhưng mây mưa xuất hiện dưới chân Tần Tang, còn con cá lớn lơ lửng trên không, thân cá hoàn hảo không chút tổn hại, quan sát Tần Tang, mở rộng miệng.

Tần Tang đã ở trong miệng, nếu không cảnh giác sớm, có lẽ đã vô tình táng thân bụng cá!

Tần Tang không thể ngờ được Linh U Vương có thể thi triển đại thần thông nghiêng trời lệch đất, phản ứng vẫn còn chậm, không chỉ Du Long Kiếm trảm hụt, mà bản thân cũng không kịp đào thoát, miệng cá nhanh chóng khép lại.

Thời khắc nguy cấp, một vòng mặt trời vàng từ từ dâng lên sau lưng Tần Tang.

Kim quang chiếu rọi miệng cá, cũng xuyên suốt từ đầu cá, nhuộm mây mưa chung quanh thành màu vàng kim nhạt.

Lập tức, cá lớn toàn thân kim quang bốn phía.

Tựa như sau cơn mưa trời lại sáng, vừa lúc nghênh đón triêu dương, mà bên trong mặt trời có một con cá vàng rực rỡ đang du động.

Lân phiến màu vàng lấp lánh, khe hở giữa các lân phiến mở ra, thân cá sắp bại chưa bại.

Dù gặp trùng kích của Nhật Luân Ấn, miệng cá vẫn nhắm chặt, thân cá cực tốc thu nhỏ, đồng thời kịch liệt lăn lộn vặn vẹo.

“Oanh! Oanh! Oanh!”

Gobi lọt vào xung kích, đại địa nứt toác, nước mưa lập tức lấp đầy khe rãnh.

Ngay lúc này, bên trong thân cá chợt có một điểm xích mang thoáng hiện, như một thanh hỏa tiễn màu đỏ, từ trong ra ngoài đâm xuyên thân cá.

Một tay Tần Tang nâng Thái Dương Thần Thụ, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng, Nhật Luân Ấn không thể hủy diệt cá lớn, không thể không tế ra Thái Dương Thần Thụ.

Đồng thời, hắn chuẩn bị kỹ càng thôi động Ngũ Hành Miện.

Bảo vật này ở bên cạnh hắn nhiều năm, qua thời gian dài ôn dưỡng, dù Tần Tang chưa thuần phục khí linh, đã có thể đánh ra thần quang Ngũ Sắc Đại Cấm Tuyệt mà không làm tỉnh khí linh.

Nhưng sau một kích, khí linh sẽ bị kinh động, liên tục sử dụng rất có thể đánh thức khí linh, gây ra loạn trong giặc ngoài, cần phải phân tâm trấn an trước, nên sẽ không tùy tiện vận dụng.

Chín con Thái Dương Thần Điểu đụng vào thân cá.

Có thể thấy bên ngoài, trên thân cá xuất hiện một chấm đỏ bắt mắt, đồng thời đang mở rộng nhanh chóng.

Bên trong chấm đỏ tuôn ra hỏa diễm đáng sợ, từng đạo lưu hỏa tản mát lực lượng cuồng bạo kinh người, rốt cục xé mở một vết thương trên thân cá!

Kim nhật, lưu hỏa!

Thần thông bảo vật tề xuất, Tần Tang rốt cục thoát khốn.

Xích Hỏa chưa tan, liền có phích lịch phá lửa mà ra.

Cá lớn liều mạng chuyển hơi nước đến vết thương, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, bị Tần Tang tránh ra.

“Răng rắc!”

Tần Tang không quay đầu lại phóng về phía bên ngoài hơi nước.

Mây mưa tiếp tục lan tràn truy kích, rốt cục xuất hiện dấu hiệu kiệt lực, bắt đầu thu trở về co lại.

Mây mưa bao trùm Gobi, Hắc Ngư Pháp Tướng hiển hiện trong mây, nhìn bóng lưng Tần Tang, trong mắt hiện lên gợn sóng.

Nhìn lại một chút, trong mây truyền ra tiếng thở dài khẽ.

Thần thông kia cần năm vị phù pháp mới có thể thi triển, hắn dựa vào pháp tướng, lợi dụng thủy đầm sâu thi triển, thanh thế có thể so với lúc trước, nhưng uy năng chỉ bằng sáu bảy thành khi toàn thịnh.

Dù dụ người này chém ra một kiếm, không ngờ người này vẫn còn giữ lại.

Nếu là bình thường, một kích này tuyệt đối không thể dễ dàng thất bại như vậy, nhưng bây giờ khác, thân cá cưỡng ép ngưng tụ vốn đã bất ổn, lại là dẫn nước vào Gobi, hắn tương đương với đồng thời công kích Gobi và Tần Tang.

Nơi này không phải Gobi bình thường, mà là huyễn cảnh thần thông thượng cổ.

Giờ phút này Linh U Vương không khác gì bị thiên địa chán ghét bỏ rơi, toàn lực xuất thủ cũng chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn, trơ mắt nhìn Tần Tang nghênh ngang rời đi, lại bất lực ngăn cản.

Lúc này Tần Tang cũng nhìn ra chút mánh khóe, nhưng không rõ Linh U Vương có âm mưu khác hay không, không dám lơ là, càng xa đầm sâu càng tốt.

Con đường tiếp theo cũng phải tránh xa những khu vực nước khác, để tránh giẫm lên vết xe đổ.

“Xoạt!”

Hắc Ngư Pháp Tướng vung vẩy đuôi dài, điều khiển một đóa mây mưa tiếp tục truy kích.

Hơi nước không người duy trì, mây mưa truyền ra tiếng ầm ầm, triệt để sụp đổ, mưa lớn mưa to chưa rơi xuống đất đã bị bốc hơi sạch sẽ.

Gobi quay về khô ráo, không một tia hơi nước.

Đầm sâu tạo nên đợt sóng cuối cùng, bình tĩnh trở lại.

Vừa xông ra Gobi, Tần Tang nhìn chằm chằm phía sau, phát hiện Linh U Vương đuổi sát theo, vừa thi triển đại thần thông, nhưng không có nửa phần suy yếu.

…

Chiến trường bên ngoài.

Tả chân nhân cũng đang lao vun vút giữa các huyễn cảnh, thỉnh thoảng nhìn về phương hướng Nam Thiên Môn.

Dần dần, dao động phía trước càng lúc càng rõ ràng, có thể cảm ứng được rõ ràng qua các huyễn cảnh, như ngọn đèn chỉ đường.

Ngay khi Linh U Vương dẫn động thủy đầm sâu, thân ảnh Tả chân nhân dừng lại, ánh mắt sáng ngời, nhìn chăm chú một lát, mặt lộ vẻ suy tư, lại quay đầu nhìn về phía quang hải màu lam, với tốc độ nhanh hơn hướng chiến trường dựa sát vào.

Khi hai bên dần dần tiếp cận, Tả chân nhân định thả chậm tốc độ, đè thấp thanh thế, lại phát hiện mình rất nhanh sẽ bị bỏ lại phía sau, đành phải run tay áo lấy ra Linh phù.

Hai ngón tay xoa động, Linh phù tự cháy, hóa thành đôi cánh hỏa diễm, vỗ cánh giữa không trung lưu lại một đạo hỏa tuyến, kéo dài không thôi.

…

Trải qua trận này, Tần Tang tiêu hao càng thêm kịch liệt, khí huyết đều tổn thất, như con ruồi không đầu tán loạn giữa các huyễn cảnh, vẻ vội vàng bị Linh U Vương nhìn thấu.

Nhưng không biết, càng ngày càng gần Rừng Cây Chi Vực!

——

——

Trên đường về xe lửa, tranh thủ tu sửa.

Cảm ơn mọi người quan tâm, chuyện cũ đã qua, người sống còn phải hướng về phía trước, không phụ kỳ vọng của trưởng bối.

(Hết chương)

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 1859

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
bia-noi-bua-cong-phap-do-nhi-nguoi-that-tu-luyen-thanh
Nói Bừa Công Pháp, Đồ Nhi Ngươi Thật Luyện Thành? (Bản dịch)
Chương 603 Phiên ngoại Đại Hoang vũ trụ (4) 30/04/2025
Chương 603 Phiên ngoại Đại Hoang vũ trụ (3) 30/04/2025
bia-mu-loa-troc-dao-nhan-bat-dau-max-cap-cuu-duong-than-cong
Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (5) 29/05/2025
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (4) 29/05/2025
ta-mo-phong-con-duong-truong-sinh-phan-no-dich-o-tac
Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ
Chương 40: Cơ duyên được kỳ công 18/08/2025
Chương 39: Bài học đầu tiên 18/08/2025
Bìa KKTTL
[Dịch] Kinh Khủng Tu Tiên Lộ
Chương 2353 Phương Hướng Phát Triển, Thoát Ly Giám Sát 19/09/2025
Chương 2352 Tất Sát Nhất Kích, Tái Thứ Lợi Dụng 19/09/2025
Bìa
Thục Sơn Trấn Thế Địa Tiên (Dịch)
Chương 371 31/08/2025
Chương 370 31/08/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Dịch] Khấu Vấn Tiên Đạo, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Tu Chân, Tu Tiên
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz