Chương 1847
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1847
Chương 1847: Cổ thụ
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
“Trời Dân Thấu Linh Chú!”
Nguy cơ cận kề, nữ quan trẻ tuổi vừa ứng phó vừa không rời mắt khỏi nữ quan đang thi chú.
Người kia chính là sư tôn của nàng, Như Suối chân nhân, quán chủ Chỉ Toàn Suối.
Hai mắt nữ quan trẻ tuổi không hề chớp, sợ bỏ lỡ bất kỳ động tác nào khi sư tôn thi thuật.
Bùa chú này là bí truyền của Chỉ Toàn Suối, chỉ Đại chân nhân Ngũ Phù Pháp Vị mới có thể thuần thục thi triển.
Nàng đã là tu vi Động Huyền hậu kỳ, miễn cưỡng có thể thi triển, nhưng cực kỳ tốn sức, nhất định phải gọi ra lục đàn, triệu đủ binh mã, bước cương đạp đấu, đồng tâm hiệp lực thi chú.
Sư tôn trước khi tự trảm tu vi, không cần binh tướng bày trận, cũng chẳng cần niệm chú, chỉ cần đưa tay là chú thành. Giờ phút này, xem ra sư tôn cũng không được nhẹ nhàng như xưa, cần phải miệng tụng chân ngôn để cảm giác linh cơ.
Bất quá, như vậy ngược lại giúp nữ quan trẻ tuổi có thể lĩnh hội được lý giải của Như Suối chân nhân về thần chú, học hỏi được nhiều hơn.
Về phần nguy hiểm xung quanh, thấy sư tôn thần sắc như thường, nữ quan trẻ tuổi liền không còn lo lắng.
Trừ phi yêu ma tề tựu tiến vào trị đàn, phục kích bọn họ.
Chú hóa thành thanh tuyền, như nước từ hư vô hiện ra, vờn quanh đám người.
Mặc cho ô trọc chi khí ngập trời, không thể tới gần bọn họ.
Một cái thần chú của Như Suối chân nhân đã hóa giải khẩn cấp cho những chân nhân khác. Vốn đều là hạng người tu vi cao cường, thân kinh bách chiến, chúng chân nhân lập tức kịp phản ứng, trên thân nhao nhao hiển hiện bảo quang.
Bảo quang phát ra từ lục đàn riêng của mỗi người.
Bốn người đều là truyền nhân Ly Cung đạo môn, sở tu pháp lục đều do sư phụ truyền lại, khác biệt với Tam Đại Quan Lục của Đạo Đình.
Lục đàn khiếu của nữ quan trẻ tuổi có một vũng thanh tuyền, nước suối trong suốt, chính là chân truyền của Chỉ Toàn Suối, pháp lục chân hình của Chỉ Toàn Suối Lục.
Pháp lục của ba vị chân nhân còn lại đều không giống nhau. Một người lục hóa thành đan sa bùa vàng, một người lục đàn mọc ra một gốc ngọc trúc trượng, pháp lục chân hình của người còn lại thì là một viên kim sắc nguyên đan lớn chừng trái nhãn.
Nhìn kỹ có thể phát hiện sự khác nhau giữa bốn pháp lục.
Ngọc trúc trượng chân thật bất hư, ba người còn lại pháp lục chân hình đều có vẻ hư ảo. Có thể thấy được chủ nhân ngọc trúc trượng tu luyện Kim Ấn Đàn, ba người còn lại tu luyện Binh Mã Đàn.
Bốn người đều là tông chủ, quán chủ, có tư cách kế thừa sư môn nuôi dưỡng đạo binh, nên đa số tu luyện Binh Mã Đàn.
Lục đàn hiện ra.
Ba tòa Binh Mã Đàn oanh minh trận trận, tám môn mở rộng, từng đội binh mã nối đuôi nhau mà ra, nhất thời yêu khí ngút trời.
Chân nhân tu luyện Kim Ấn Đàn cũng không chịu yếu thế, vội chỉ tay về phía lục đàn, bờ môi khẽ nhúc nhích, không nghe thấy tiếng chú ngữ. Chỉ thấy ngọc trúc trượng trong lục đàn không ngừng rung động, lát sau linh quang đại phóng.
Bên trong linh quang, ngọc trúc trượng tăng vọt với tốc độ kinh người, chớp mắt đã có mấy chục người ôm không xuể.
Kỳ thật không phải bản thể ngọc trúc trượng bành trướng, mà mắt thường có thể thấy rõ, trên mặt cự trượng khắc đầy những phù văn kỳ dị lít nha lít nhít, tạp mà bất loạn, chuẩn mực sâm nghiêm.
Rất hiển nhiên, vị chân nhân này đang mượn lục đàn thi triển một loại thần phù kì lạ.
Ngọc trúc cự trượng bành trướng đến cực hạn thì đột nhiên nổ tung, vô số trúc phiến bay vụt về bốn phương tám hướng.
Trúc phiến không gây thương tổn cho người, mà bay về phía đám yêu binh do các chân nhân khác triệu hoán.
Mỗi yêu binh đều đội trên đầu một viên trúc phiến xanh biếc, lóe lên rồi hòa vào cơ thể.
Ba vị chân nhân khác không ngăn cản hành động này. Đám yêu binh không dám phản kháng khi chưa nhận được mệnh lệnh, tùy ý lực lượng trong trúc phiến tiến vào cơ thể.
Lúc này, yêu binh vừa mới được triệu hoán ra, trận hình chưa thành. Khi trúc phiến dung nhập, tất cả yêu binh trên thân đều tản mát ra linh quang giống nhau như đúc.
Linh quang nối thành một mảnh, như là một thể.
Yêu binh vốn thuộc về ba vị chân nhân, nhưng giờ phút này khí cơ tự nhiên hợp nhất, không phân biệt. Trận hình thoạt nhìn có vẻ tán loạn, nhưng mỗi một mảnh ‘trúc phiến’ đều là từng đạo tán hình, một khi xảy ra dị biến, lập tức có thể liên hợp lại, binh tướng hợp thành một đạo thần phù.
Đám binh mã tham gia quân ngũ kết thành đại trận, được trúc phiến gia trì, cũng có vô số chỗ tốt.
Bốn vị chân nhân hiếm khi liên thủ đối địch, giờ phút này phối hợp phi thường ăn ý, hỗ trợ lẫn nhau, không cho địch nhân thừa cơ.
Trong số các chân nhân, chỉ Như Suối chân nhân là không gọi ra lục đàn, mà ở trên cao thi chú, chống cự ô trọc xâm nhập. Thấy binh mã đại trận sắp thành, bà chầm chậm tiến vào trong trận.
Không biết địch nhân kiêng kị thực lực của Như Suối chân nhân hay chưa tìm được thời cơ thích hợp, mà ô trọc chi khí không tiếp tục mạnh lên, ngược lại có xu thế suy yếu.
Bên trong ô trọc chi khí cũng không xuất hiện biến hóa đặc biệt nào.
Các chân nhân không biết yêu ma còn giấu âm mưu gì nên không dám lơ là, âm thầm đề phòng, chờ đợi mệnh lệnh của Như Suối chân nhân.
Đúng lúc này, thần sắc Như Suối chân nhân khẽ động, hai mắt tinh quang lấp lánh, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải.
Nơi đó trọc lãng cuồn cuộn, không khác gì những nơi khác, nhưng lúc này lại truyền đến vài tiếng cười quái dị sắc nhọn: “Ha ha… Ta tưởng là ai, hóa ra là Như Suối chân nhân của Chỉ Toàn Suối. Với thực lực và địa vị của Chỉ Toàn Suối, muốn có được vị trí Đại chân nhân ở Đều Công Ấn e là không dễ dàng gì. Khó trách cam tâm làm chó săn cho Đạo Đình, thất kính! Thất kính!”
Thanh âm âm dương quái khí, lời nói mang ý vị thâm trường.
Nghe những lời này, đáy mắt bốn vị chân nhân còn lại đều thoáng hiện vẻ cổ quái.
Với địa vị của họ, ít nhiều cũng biết được một chút bí mật, nhưng không rõ nguyên nhân.
Tục truyền đạo môn Ngũ Phù Pháp Vị có hạn ngạch, không phải cứ tu vi đạt tới là có thể đột phá, cưỡng ép đột phá cũng khó mà đặt chân. Chiến công giao đấu với Quỷ Phương Quốc là một trong những chuẩn tắc đánh giá tư cách.
Nữ quan trẻ tuổi vừa biết được bí mật về Thần Đình và Đều Công Ấn, đoán ra khẳng định có liên quan đến việc Thần Đình sụp đổ mà Đều Công Ấn chưa thành trước kia.
Như Suối chân nhân không buồn bực, thần sắc không chút gợn sóng, ngữ khí thanh lãnh: “Có thể giấu giếm được cảm giác của bần đạo, chắc là yêu vương pháp giá lâm. Không biết vị đạo hữu nào đang ở trước mặt, sao không hiện thân một lần?”
Đối phương chỉ cười lạnh, không trả lời.
Tiếng cười quái dị dần đi xa, ô trọc chi khí cũng nhanh chóng biến mất, rất nhanh liền mai danh ẩn tích.
Như Suối chân nhân ngóng nhìn phương hướng tiếng cười rời xa, đoán ra mục đích của đối phương. Cuộc tập kích này có vẻ như đầu voi đuôi chuột, nhưng thực tế là buộc bà hiện thân, xác nhận thân phận.
Giữa hai bên đã bắt đầu thăm dò lẫn nhau, Quỷ Phương Quốc trước thắng một ván.
“… Tham kiến Như Suối tiền bối.”
Các chân nhân thu hồi lục đàn, tiến lên hành lễ với Như Suối chân nhân.
Ba vị chân nhân thần sắc khác nhau. Họ giờ mới biết Đại chân nhân vẫn trảm tu vi tiến vào trị đàn.
Rốt cuộc vật gì quan trọng đến vậy?
Họ không dám hỏi Như Suối chân nhân, chỉ không ngừng dùng ánh mắt dò hỏi quán chủ Chỉ Toàn Suối.
Như Suối chân nhân không cần giải thích gì với họ, thu tầm mắt lại, nhìn về phía vị trí nguyên thai: “Đi! Xem những yêu ma này dùng thủ đoạn gì…”
Ba vị chân nhân mang theo nghi vấn, vội vàng đuổi theo.
Nguyên thai đã tán, tường vân nhìn như bình tĩnh, nhưng tất có vết tích lưu lại. Các chân nhân tản ra cẩn thận tìm kiếm.
…
Cùng lúc đó, Vạn chân nhân và những người khác đang dọc theo lộ tuyến cố định thăm dò.
Trong khi thăm dò, họ liên tục nhìn về phía phương hướng kim quang biến mất.
Vạn chân nhân chú ý đến động tác của sư thúc.
Lão đạo sĩ thỉnh thoảng lại vuốt ve ngọc phù trong tay, không biết đang cảm ứng cái gì.
Đi được một đoạn, Vạn chân nhân nghe thấy sư thúc truyền âm: “Không cần để ý tới bên kia.”
“Dạ!”
Vạn chân nhân lĩnh mệnh, tiếp tục tìm kiếm Thần Đình.
…
Từ sau cuộc chạm trán của Như Suối chân nhân, trị đàn dần trở nên náo nhiệt hơn. Kim quang tương tự cứ một thời gian lại xuất hiện một lần.
Ngoài kim quang ra, còn có dị quang màu sắc khác. Có thứ thanh thế to lớn, càn quét cả trị đàn, thậm chí không kém lần trước nhiều năm về trước.
Cũng có thứ chỉ ảnh hưởng một mảng huyễn cảnh nhỏ, xuất hiện và biến mất rất nhanh chóng.
Đây đều là những thủ đoạn thăm dò và mê hoặc lẫn nhau do hai bên chủ đạo sau màn.
Dù biết rõ hơn chín phần là nghi binh của địch, họ vẫn phải thăm dò, giao chiến là khó tránh khỏi.
Có khi chỉ chạm mặt rồi thôi, nhận ra thân phận địch liền thu binh.
Có khi cũng đại chiến một trận, hai bên có thắng có bại.
Nhưng từ đầu đến cuối, cửa vào Thần Đình chân chính vẫn chưa xuất hiện. Trước khi đó, ai cũng không muốn lấy cái chết để đánh cược.
…
“Lại đến!”
Trong cánh đồng hoa, Tần Tang ngẩng đầu nhìn trời, thấy đầy trời Xích Hà nhuộm đỏ toàn bộ độc vực.
Phảng phất có một vầng triêu dương đang từ từ bay lên trong trị đàn.
“Lần thứ chín…”
Tần Tang thì thào.
Hắn ở lại cánh đồng hoa, đếm từng đợt dị quang xuất hiện trong trị đàn. Kim quang nhiều nhất, tổng cộng sáu lần, Xích Hà ba lần.
Hắn không rõ ý nghĩa của những dị quang này, chỉ có thể suy đoán mức độ tranh đấu của hai bên thông qua ảnh hưởng mà chúng gây ra.
Điều đáng mừng duy nhất là những dị quang này đều không gây ảnh hưởng kịch liệt đến huyễn cảnh như lần kim quang năm đó. Cánh đồng hoa tạm thời không có dị trạng.
Tần Tang nhận thấy, nguồn gốc của dị quang không cố định, cũng không phải lần sau xâm nhập sâu hơn lần trước.
Điều đó cho thấy hai bên không nhất thiết xâm nhập vào trị đàn. Món bảo vật kia có thể tồn tại ở bất kỳ đâu trong trị đàn.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong quá trình Tần Tang đếm số lần dị quang bộc phát, khiến người ta mệt mỏi.
…
Liên tiếp mấy ngày.
Sự giằng co bên ngoài trị đàn vẫn tiếp tục.
Chiến trường tĩnh lặng như tờ.
Từ đầu đến cuối không có tin tức gì từ trị đàn truyền ra. Khí thế của hai bên so với ban đầu cũng đã suy sụp rất nhiều, nhuệ khí bị thời gian bào mòn.
Trong khi đó, minh tranh ám đấu trong trị đàn lại tăng lên, hai bên đều đã có thương vong.
Vạn chân nhân và đồng bọn vận khí không tệ, hai ngày trước chỉ chạm trán thoáng qua với một đội yêu tu. Hai bên thăm dò lẫn nhau vài lần rồi ai đi đường nấy, không phạm nước sông.
Sau đó, họ không gặp thêm yêu ma nào khác.
Những ngày gần đây, Vạn chân nhân dẫn dắt mọi người đi qua vô số huyễn cảnh, nhưng ngọc phù trong tay không hề phản ứng.
Dị quang liên tiếp phát sinh, mọi người chết lặng nghe theo mệnh lệnh của Vạn chân nhân, không ai hào hứng, người sáng suốt sớm nhận ra thân phận của lão đạo sĩ không đơn giản, chỉ là không ai truy đến cùng.
“Xoạt!”
Lại một đợt kim sắc quang triều đầy trời kéo đến, bao phủ mọi người.
Mọi người quen thuộc đề phòng, và đúng như dự đoán, quang triều đạt đến cực hạn rồi biến mất trong nháy mắt.
Đợi kim quang tan đi, mọi người nhìn quanh, thần sắc như thường, chuẩn bị rời đi thì chợt thấy lão đạo sĩ đứng im tại chỗ.
“Sư thúc?”
Vạn chân nhân vội dừng bước.
Lão đạo sĩ không nói gì, lông mày nhíu thành hình chữ Xuyên, bỗng nhiên hỏi: “Đây là lần thứ mấy rồi?”
Vạn chân nhân biết sư thúc đang hỏi về kim quang của yêu ma, suy tư nói: “Xác nhận là lần thứ tám.”
“Lần thứ tám…”
Lão đạo sĩ vung phất trần, điểm sáng vẩy xuống, hình thành một khu vực hình mâm tròn trước mặt.
Ở một vài vị trí, điểm sáng biến thành màu vàng, rất bắt mắt, tổng cộng tám chỗ.
Tám vị trí điểm vàng tán loạn, dường như không có liên hệ, nhưng theo lão đạo sĩ, có thể tồn tại một quy luật nào đó.
Lão đạo sĩ trầm tư rất lâu, thần sắc khẽ động, phất trần hất lên, xóa đi mâm tròn: “Đi theo ta…”
Lời còn chưa dứt, lão đạo sĩ độn quang như điện, không đi về phía sâu trong trị đàn, cũng không đi theo hướng ban đầu, mà thẳng đến phương tây. Trong khi phi độn, hai mắt ông tĩnh mịch, vẫn đang thôi diễn.
Mọi người nhìn nhau, không hiểu gì cả, đành phải theo sát.
Ngay khi Vạn chân nhân và đồng bọn đang phi nhanh trong trị đàn, có ai biết, các yêu tu đang di chuyển có quy luật.
Những lần dẫn bạo kim quang không chỉ có tác dụng mê hoặc đạo môn.
Chúng còn lợi dụng nó để che mắt, lặng lẽ bày ra một trận pháp khổng lồ trong trị đàn. Dù không thể trực tiếp tìm thấy mục tiêu, nhưng có thể giúp chúng loại trừ một vài vị trí, khóa chặt khu vực đại khái nơi mục tiêu ở.
Trận pháp này xuất từ tay của một đại thánh, Đại chân nhân tu vi toàn thịnh cũng khó mà phát giác, huống chi là hiện tại.
“Đến lúc rồi…”
Trong một huyễn cảnh ba quang liễm diễm nào đó, năm vị yêu tu huyền phù trên mặt nước, quay quanh một văn sĩ áo trắng.
Văn sĩ áo trắng ôn tồn lễ độ, bề ngoài không có chút dấu vết yêu thân nào, ngửa đầu nhìn lên không trung, thì thào nói.
Tiếp đó, văn sĩ áo trắng khẽ rung ống tay áo, một viên kim sắc trân châu rơi ra, rơi xuống nước.
“Ba!”
Gợn nước không sinh.
Kim sắc trân châu lẳng lặng trôi trên mặt nước.
Các yêu tu khác nhao nhao bức ra tinh huyết, dung nhập vào trân châu. Huyết sắc chợt lóe rồi biến mất, trân châu như bị hóa đi một lớp vỏ, kim quang lan tràn ra.
Lập tức, trân châu dần bành trướng, hình dạng cũng thay đổi, biến thành một cái kim sắc nguyên thai.
Nguyên thai chập trùng, kim quang càng thêm nồng đậm, nhuộm kim toàn bộ huyễn cảnh, và nhanh chóng khuếch tán.
Trong nháy mắt, kim quang tràn ngập hơn nửa trị đàn. Tu sĩ và yêu tu thấy kim quang đều dời mắt đến.
Vốn tưởng rằng kim quang lại biến mất như trước.
Nhưng ngoài dự liệu, khi kim quang tràn ngập toàn bộ trị đàn, đạt đến đỉnh phong, nó không biến mất mà còn mạnh lên.
Cùng lúc đó, tám nguyên thai hư ảo xuất hiện ở các nơi trong trị đàn, đó chính là nguồn gốc của tám điểm kim quang trước đó.
Những nơi đã yên lặng, khi điểm sáng hiển hiện, lập tức sinh ra hô ứng với kim quang.
Nguyên thai cảm nhận được hô ứng cuối cùng, tốc độ chập trùng đột nhiên tăng tốc, bắn ra kim quang nồng đậm hơn.
“Oanh!”
Kim quang không ngừng xung kích trị đàn, chín nguyên thai cấu thành một trận pháp kỳ dị.
Giờ khắc này, tất cả yêu tu và tu sĩ trong trị đàn đều cảm nhận được trận pháp nguyên thai. Khi trận pháp thành, một khu vực xuất hiện ba động kỳ dị.
Các yêu tu thần sắc hưng phấn, không chút do dự lao về hướng đó.
Các tu sĩ đạo môn nhao nhao biến sắc, thầm kêu không tốt, vội vã tiến đến.
Trong cánh đồng hoa, Tần Tang cũng đứng dậy.
“Đến rồi sao?”
Tần Tang tản thần thức, bao trùm toàn bộ cánh đồng hoa, cảm thụ xung kích ngày càng kịch liệt.
“Ầm ầm…”
Cánh đồng hoa đại trận rung động, hoa linh nhảy múa, bạch cốt trên mặt đất cũng đang nhảy nhót.
Xung kích này đã vượt qua năm đó.
Thần sắc Tần Tang từ ngưng trọng dần hòa hoãn.
Trong huyễn cảnh cánh đồng hoa, bạch cốt mới là căn bản, cánh đồng hoa là hậu nhân trồng lên.
Sự thật chứng minh, đại địa bạch cốt rất vững chắc, chỉ cần căn bản huyễn cảnh không dao động, cánh đồng hoa đại trận có thể kiên trì. Lần trước là do đại trận có thiếu sót nên ảnh hưởng đến khiếu mắt.
Tạm thời xem ra, hắn không cần chuyển di hoa linh.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Huyễn cảnh bên ngoài lọt vào xung kích của kim quang, khắp nơi huyễn cảnh bị đánh thức, đủ loại kỳ cảnh không ngừng nở rộ.
Cao thủ hai bên bất chấp nguy hiểm, đang phi độn thì bỗng nhiên cảm thấy trị đàn rung mạnh.
Lần chấn động này, tựa như cả tòa trị đàn nhảy lên một cái, không tầm thường.
Giờ khắc này, bao gồm Tần Tang, tất cả mọi người đều kinh hãi, nhìn về phía nguồn chấn động.
Nơi đó bộc phát ra kim quang chói mắt hơn cả nguyên thai, một gốc cổ thụ chi ảnh hiển hiện!
(tấu chương xong)