Chương 1786
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1786
Chương 1786: Tan Ấn
Tác giả: Mưa Rơi Đá Xanh
Pháp tướng của Tần Tang chính là một con Thanh Loan.
Mà giữa nhân tộc và yêu tộc lại có thù sâu như biển, không đội trời chung. Tần Tang lo lắng việc này sẽ khiến người ngoài nghi kỵ, nên cố ý ẩn giấu pháp tướng.
Thanh Loan pháp tướng còn chưa hiện ra, tựa hồ đã cảm ứng được điều gì đó, khẽ rung động.
Từ khi 《 Thiên Yêu Luyện Hình 》 tiến vào tầng thứ năm, Thanh Loan pháp tướng từ hư ảnh dần dần hướng tới ngưng thực.
Sau khi đột phá đến nay, Tần Tang vẫn luôn tìm cách nghiên cứu bí mật của pháp tướng, nhưng hiệu quả quá nhỏ bé, việc khống chế Lôi lực của Thanh Loan cũng còn xa vời.
Không ngờ, Thanh Loan pháp tướng vào lúc này lại hiện ra uy năng ngoài ý liệu.
Hóa Thần tu sĩ mỗi khi đột phá một cảnh giới, đại biểu cho tạo nghệ của kẻ đó trên phương diện thiên nhân cảm ứng được nâng cao một bước. Tu sĩ cấp cao có thể dựa vào lĩnh ngộ cao hơn đối với thiên địa chi uy để áp chế đối thủ có tu vi yếu kém hơn.
Việc này dẫn đến kẻ yếu trong lòng đại loạn, nghiêm trọng hơn thậm chí tâm thần đều sẽ bị chấn nhiếp, sinh không nổi ý niệm phản kháng.
Chênh lệch về cảnh giới thậm chí còn có thể phản ứng lên trên thần thông đạo thuật. Cùng một loại đạo thuật, khi thi triển lên tu sĩ có cảnh giới cao hơn mình, khả năng sẽ bị thiên uy áp chế, trong lúc vô hình bị suy yếu uy lực.
Cứ thế này, thực lực sai biệt càng lớn.
Bởi vì yếu tố này, Tần Tang người mang nhiều loại thần thông cường đại, nhưng sau khi Hóa Thần, lòng tin đối với việc khiêu chiến vượt cấp cũng có chút không đủ.
Thế nhưng, đầu Mộc Giao này có thể so với Hóa Thần trung kỳ, Tần Tang rõ ràng không bằng nó, nhưng lại không hề có cảm giác bị áp chế, thậm chí còn không bằng đầu Lôi Quy bị thương kia.
Từ biểu hiện trước đó của U Hoàng chân nhân có thể thấy, nàng vô cùng cẩn thận khi một mình đối mặt Mộc Giao, dùng đủ loại thủ đoạn để tránh né mũi nhọn.
Mặc dù đây là một phần trong kế hoạch, cũng có thể thấy được U Hoàng chân nhân đã bị Mộc Giao áp chế.
“Thanh Loan pháp tướng có thể chống cự thiên uy áp bách của đối thủ ư…”
Tần Tang đoán ra ngọn nguồn, không khỏi kinh dị.
Có pháp tướng che chở, về sau đối mặt với đối thủ có cảnh giới cao hơn, hắn sẽ không cần lo lắng bó tay bó chân nữa, chỉ là không biết cực hạn của pháp tướng ở đâu.
Trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ, nhưng động tác của Tần Tang không hề dừng lại, mà còn càng thêm thong dong.
‘Sưu!’
Linh thương từ trên trời giáng xuống, thế như chẻ tre, xé toạc biển bạch diễm, nhắm thẳng đỉnh đầu Mộc Giao.
Trong đôi mắt hung ác của Mộc Giao chiếu rọi ra vòng xoáy màu đen, mũi thương lấp lóe ánh sáng sắc bén, khiến nó nhói buốt, con ngươi bỗng nhiên thít chặt.
‘Rống!’
Mộc Giao kiêu ngạo bất tuần là thế, ngửa đầu gầm thét, lộ ra răng nanh dọa người. Hơi thở phun ra nuốt vào, một nửa bạch diễm bị nuốt vào miệng lớn, sau đó cuồng phún ra.
‘Oanh!’
Hỏa trụ do bạch diễm hình thành hung hăng xông vào vòng xoáy.
Hai cỗ lực lượng cường đại ngang nhiên va chạm vào nhau, thoáng chốc thiên diêu địa động, vòng xoáy màu đen tại chỗ vỡ ra.
Linh thương vẫn chưa hết đà, xoay tròn cấp tốc, phá vỡ tầng tầng bạch diễm, đáng tiếc đến khi sắp đâm trúng Mộc Giao thì xuất hiện dấu hiệu trì trệ.
Tần Tang thừa cơ tới gần, lặng lẽ thôi động Phá Diệt Ma Ấn, lặng yên không một tiếng động ấn về phía sống lưng Mộc Giao, đột nhiên bộc phát.
‘Phanh!’
Từng mảnh vảy nát bay loạn.
Mộc thịt trên thân Giao trúng chiêu, đột nhiên lõm xuống, hình thành một hình ‘cung’ trên không trung. Một mảng lớn lân phiến bắn bay, máu thịt be bét.
Bỗng nhiên bị trọng kích, thân thể Mộc Giao hướng phía dưới gấp rơi, đuôi giao vung loạn, quét trúng hai bên sơn phong, lưu lại rãnh sâu hoắm trên vách núi đá, bụi mù đá vụn đầy trời.
Mộc Giao ngã vào biển lửa do chính mình tạo ra, mắt thấy sắp đánh rơi xuống đáy cốc thì biển lửa truyền ra một tiếng kêu to, lại ngạnh sinh sinh ngừng thế rơi, từ biển lửa phản xung ra.
Đôi mắt hung ác khóa chặt Tần Tang, tràn ngập giận dữ.
Vết thương trên miệng nó máu tươi đầm đìa, nhưng dường như không có ảnh hưởng gì. Huyết nhục dưới lân giáp co rút lại, rất nhanh liền ngừng chảy máu, còn có huyết quang lưu động, dần dần chuyển biến tốt đẹp.
“Thân thể thật mạnh mẽ! Lân giáp thật cứng rắn!”
Trong lòng Tần Tang không khỏi kinh động. Ngay sau đó, hắn cảm giác gió tanh đập vào mặt, trong tầm mắt xuất hiện một con cự trảo.
Mộc Giao tuy là Giao loại, nhưng lại sinh ra bốn trảo. Đầu ngón tay bén nhọn có thể so với lợi kiếm, Tần Tang không muốn nếm thử tư vị bị lợi trảo xuyên thấu.
Hắn vô ý thức muốn trốn tránh, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng lại thay đổi chủ ý.
Mộc Giao giết không chết mình, phụ cận còn có đồng bạn chiếu ứng, cơ hội thí luyện tốt như vậy đi đâu mà tìm?
Vừa chuyển động ý nghĩ, thân ảnh Tần Tang bỗng nhiên dừng lại, phảng phất bị dọa sợ. Khí huyết trong cơ thể chấn động, truyền ra những tiếng sấm rền.
‘Bạch!’
Giao trảo xuyên qua ngực, lại chỉ cào nát một cái huyễn ảnh.
Tần Tang chân đạp hoa sen, thân như quỷ mị, lông tóc không tổn hao dưới giao trảo, mà lại không lùi mà tiến tới, chủ động xông tới ngực bụng Mộc Giao.
Đáng tiếc bản năng chiến đấu của Mộc Giao càng nhạy cảm hơn. Tần Tang còn chưa tới gần, một cái khác giao trảo đã chụp về phía đầu hắn.
Giao trảo này bị bạch diễm bao phủ, tựa như hỏa diễm cự trảo, những nơi nó đi qua phảng phất hư không sụp đổ, ẩn chứa uy áp đáng sợ. Mộc Giao dưới cơn thịnh nộ, ý đồ một trảo đập chết con trùng này.
Đổi lại người khác, trọng áp ập tới, nửa bước khó đi, chỉ có tránh lui. Tần Tang lại được pháp tướng che chở, đi lại tự nhiên. Hắn lăng không đạp mạnh, từ khe hở giữa các trảo xông ra, tay trái bóp Ổ Quay Ấn.
Hỏa trảo rơi vào vòng xoáy kình lực do Ổ Quay Ấn hình thành, phát sinh một lát trì trệ.
Tần Tang mắt lộ hàn quang, tay phải hung hăng đánh ra.
Mộc Giao chưa kịp thu hồi giao trảo kia, bị Phá Diệt Ma Ấn đánh trúng khớp nối.
‘Răng rắc!’
Lân giáp ở chỗ khớp nối bắn bay, giao trảo vặn vẹo thành hình dạng không bình thường, máu vẩy trời cao.
Thân thể Mộc Giao đột nhiên nghiêng, vọt tới vách núi thủng trăm ngàn lỗ, đâm vào sơn phong rung mạnh, chực đổ.
Bị đau, Mộc Giao giận dữ cuồng hống, đuôi giao hung hăng vung ra, phản rút Tần Tang.
Giờ khắc này, sắc mặt Tần Tang cũng có chút thay đổi, sự che chở của Thanh Loan pháp tướng vậy mà mất đi hiệu lực. Hắn không thể động đậy, trơ mắt nhìn đuôi giao cấp tốc rút tới.
Rất hiển nhiên, đây không phải do thiên uy, mà rất có thể là định thân thần thông bẩm sinh của Mộc Giao.
Ác phong từ đuôi giao mang đến, dù cho Tần Tang có bao nhiêu loại bảo vật hộ thân, cũng không muốn tiếp nhận một kích này.
Tần Tang đang muốn nghĩ cách tránh thoát thì đúng lúc này, một đạo tia chớp màu đen từ trên trời giáng xuống. Cô Vân chân nhân cuối cùng đã tới.
Linh thương vừa nãy ngược lại chấn động mà quay về, trùng hợp rơi vào tay chủ nhân.
Cô Vân chân nhân kéo thương hoa, không sợ hãi chút nào phóng tới Mộc Giao có nhục thân to lớn hơn mình nhiều lần.
Chỉ nhìn ngoại hình của hắn, rất khó tin tưởng vị đạo sĩ thon gầy này lại hung mãnh như vậy khi chiến đấu.
‘Phốc!’
Cô Vân chân nhân nắm chắc thời cơ cực chuẩn, linh thương thẳng tắp cắm vào đuôi Mộc Giao.
Nơi này vừa lúc là điểm yếu trên lân giáp của Mộc Giao, dễ như trở bàn tay xuyên qua đuôi nó, mang theo nhục thân Mộc Giao cắm vào vách núi.
Mộc Giao đang muốn phát cuồng, nào còn nhớ tới Tần Tang. Thân thể nó gãy làm đôi, miệng đầy máu cắn về phía Cô Vân chân nhân.
Cô Vân chân nhân cũng không ham chiến, thấy tốt thì lấy, rút linh thương liền lui.
Trong chốc lát, máu chảy như suối.
Ngay sau đó, một màn khiến người kinh ngạc xuất hiện, lỗ máu trên đuôi Mộc Giao lấp đầy với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Đuôi giao vốn trở nên cứng nhắc vì trọng thương, rất nhanh khôi phục linh hoạt.
Các vết thương khác cũng tương tự.
“Năng lực khôi phục thật mạnh…”
Hai mắt Cô Vân chân nhân thu nhỏ lại, nhưng hoàn toàn không sợ hãi. Nếu Mộc Giao chỉ có những bản lĩnh này, hôm nay khó thoát khỏi cái chết.
Hắn thậm chí còn có nhàn tâm chào hỏi Tần Tang, “Đạo hữu hảo đảm phách! Hảo thủ đoạn!”
Hắn tán thưởng Tần Tang có can đảm cùng Mộc Giao vật lộn sát người.
Mộc Giao giơ tay nhấc chân đều mang theo thiên uy áp chế, một khi ứng phó không kịp, hậu quả khó lường. Đổi lại Cô Vân chân nhân, với thế cục tất thắng, chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Chỉ có người thân kinh bách chiến, cực kỳ tự tin vào thần thông của mình mới dám làm như vậy.
Tần Tang dường như không nghe thấy Cô Vân chân nhân nói gì, chỉ nhìn hai tay mình, suy tư điều gì đó.
Lúc này, Mộc Giao ngóc đầu trở lại, Cô Vân chân nhân dựng linh thương động thân mà lên.
Tần Tang cũng ngẩng đầu, nắm chặt song quyền, lại lần nữa xông lên, cùng Cô Vân chân nhân một trái một phải nghênh chiến Mộc Giao.
Bất quá, Tần Tang dồn một nửa tinh lực lên người mình, chính xác hơn là hai loại phật ấn.
Phá Diệt Ma Ấn và Chuyển Đàn Ấn.
Trong chiến đấu tiếp theo, Tần Tang không ngừng đánh ra hai loại phật ấn cùng lúc, nhưng đồng thời lộ ra vẻ đăm chiêu.
Giờ phút này lĩnh hội hai loại phật ấn đã nắm giữ từ lâu, là bởi vì Tần Tang lại có lĩnh ngộ mới đối với 《 Thất Sư Phật Ấn 》 trong trận chiến vừa rồi, ý đồ dung hợp hai đạo phật ấn.
Khi nhục thân vừa đột phá, Tần Tang đã ẩn ẩn có cảm giác, chỉ bất quá khi đó hắn còn chưa tìm hiểu thấu đáo ấn thứ bảy Kim Cương Đại Tự Tại Ấn, nên không dám khẳng định.
Việc trực diện Mộc Giao, sự thay đổi thế cục trong nháy mắt khiến Tần Tang phúc chí tâm linh, rốt cục xác định, vẻn vẹn học được bảy đạo phật ấn, cũng không phải là phần cuối của 《 Thất Sư Phật Ấn 》!
Bảy đạo phật ấn có thể lẫn nhau dung hợp.
Tần Tang dù không biết kết quả sau khi dung hợp sẽ ra sao, cũng có thể đoán ra vài phần.
Bởi vì cái gọi là nước vô thường hình, khi 《 Thất Sư Phật Ấn 》 tu luyện đến đại thành, không cần câu nệ vào loại phật ấn nào nữa, mỗi một kích đều ẩn chứa vô tận biến hóa, thần uy khó lường.
“Tiềm lực của 《 Thất Sư Phật Ấn 》 khẳng định không chỉ như thế!”
Tần Tang cũng không ngờ, bí thuật đã mua được từ rất lâu trước đây, từng không ai hỏi thăm tại đấu giá hội, đến hôm nay lại thể hiện ra một mặt bất phàm.
Mong ngóng không đợi được, Tần Tang mượn Mộc Giao để ngộ bí thuật, đầu tiên nếm thử dung hợp Phá Diệt Ma Ấn và Ổ Quay Ấn.
Hai ấn một cương một nhu, tương hỗ xác minh, lại kình lực bên ngoài hiển hiện, hẳn là con đường dễ dàng nhất để nhòm ngó.
Ngay khi Tần Tang và Cô Vân chân nhân nghênh chiến Mộc Giao, U Hoàng chân nhân lại tiềm phục ở đáy cốc, chậm chạp không hề lộ diện.
Nàng đang bận rộn.
Bạch diễm đã bị Mộc Giao triệu hồi hóa thành hộ thể hỏa giáp. Trong sơn cốc chẳng biết từ lúc nào đã bò đầy dây leo, giống như từng đầu cự mãng quấn quanh lấy nhau.
Thân ảnh U Hoàng chân nhân không ngừng thoáng hiện, đánh từng đạo thần phù vào gốc rễ của dây leo.
Được thần phù gia trì, mặt ngoài dây leo có u quang lướt qua, xem ra càng thêm cứng cỏi.
Hoàn thành bố trí, U Hoàng chân nhân ngửa đầu liếc nhìn, truyền âm cho đồng bạn.
Ánh mắt Tần Tang và Cô Vân chân nhân vừa chạm nhau liền tách ra, hai người cùng nhau thả người đến phía trên Mộc Giao.
Cô Vân chân nhân nghiêng nắm linh thương, hóa thương thành roi, hung hăng quật Mộc Giao.
Tần Tang thì lặp lại chiêu cũ, né qua công kích của Mộc Giao, Phá Diệt Ma Ấn đánh trúng lưng Mộc Giao.
Mộc Giao lại lần nữa bị đánh rơi từ trên trời.
Cùng lúc đó, dây leo trong sơn cốc toàn bộ nhúc nhích, giống như mãng xà thật sự, chống lên thân thể dài nhỏ, lắc lư trong hư không.
Khi Mộc Giao rơi xuống, dây leo điên cuồng bay vụt về phía Mộc Giao, trong khoảnh khắc liền bọc Mộc Giao thành bánh chưng.
Mộc Giao điên cuồng giãy dụa.
Dây leo căng cứng, âm thanh đứt gãy không dứt bên tai, nhưng vẫn có không ít dây leo dây dưa gắt gao, còn có càng nhiều dây leo vọt tới.
Giờ khắc này, Mộc Giao phảng phất ngã vào một cái lưới lớn, không cách nào thoát thân.
Càng thê thảm hơn chính là, Tần Tang và Cô Vân chân nhân đuổi sát theo, không ngừng công kích yếu hại của Mộc Giao.
Càng ngày càng nhiều dây leo cuốn lấy Mộc Giao, Tần Tang và Cô Vân chân nhân ăn ý lướt đến hai bên đầu lâu Mộc Giao, bàn tay như kìm, đè lại cổ Mộc Giao, dùng sức nhấn xuống.
‘Phanh!’
Đầu Mộc Giao vọt xuống mặt đất, mặt đất rung động.
Trên không trung, một kiếm từ trên trời bay tới, như cầu vồng rơi xuống, chớp mắt liền đến.
Tần Tang chỉ cảm thấy lực đạo giãy dụa dưới thân đột nhiên yếu bớt, liền thấy linh kiếm của Cầm Kiếm chân nhân xuyên thẳng vào từ đỉnh đầu Mộc Giao, một kiếm chấm dứt tính mệnh con hung thú này.
“Thống khoái!”
Cô Vân chân nhân cười ha ha.
U Hoàng chân nhân thoáng hiện ra, nhìn thi thể Giao mà hớn hở ra mặt.
Lúc này, Cầm Kiếm chân nhân cũng bay trở về sơn cốc.
Trước đó, hắn phụ trách đề phòng bốn phía, tránh việc ba động trong lúc đấu pháp dẫn tới khách không mời, đồng thời phụ trách một kích trí mạng cuối cùng.
Hết thảy thuận lợi hơn so với dự đoán.
“Mau đem yêu thi chia cắt, nơi đây không nên ở lâu,” Cầm Kiếm chân nhân lưu lại một câu, liền đi quét dọn vết tích xung quanh.
Mấy người cấp tốc chia cắt yêu thi, có thể dùng thì giữ lại, không thể dùng thì cho một mồi lửa.
Cuối cùng, U Hoàng chân nhân được chia yêu đan và tinh huyết.
Tần Tang và Cô Vân chân nhân chia đều Thanh Lân của Mộc Giao, quay đầu nếu có thể dung luyện Thanh Lân vào Phong Giáp, còn có thể tiếp tục tăng lên.
Cầm Kiếm chân nhân chỉ phân được vài đoạn yêu cốt.
Lần này U Hoàng chân nhân chiếm phần lớn, nhưng sẽ dùng Đạo Đình công đức đền bù bọn họ.
Xử lý xong dấu vết, bốn người lập tức rời xa nơi đây. Trải qua trận này, họ đã quen thuộc nhau hơn.
“Đầu hung thú này một mình du đãng ra ngoài, nên trận chiến này mới thuận lợi như vậy. Nhưng đừng nên cảm thấy dễ dàng, tiến vào sâu trong Nghiệt Uyên, nếu không thể tốc chiến tốc thắng khi săn giết hung thú, rất dễ dẫn tới lũ quái vật ở bên kia…”
Cầm Kiếm chân nhân trầm giọng nói, chủ yếu là nhắc nhở Tần Tang.
Tần Tang có chút không yên lòng, trong lòng vẫn luôn suy đoán về 《 Thất Sư Phật Ấn 》.
Trên con đường sau đó, họ không gặp thêm con Hóa Thần cấp hung thú nào nữa.
. . . . . .
“Nơi này cách mục tiêu của chúng ta không đến ngàn dặm…”
Trên một đỉnh núi, Cầm Kiếm chân nhân nhìn về phương bắc xa xăm.
Lời còn chưa dứt, phía trước truyền đến tiếng ù ù, xa xa có thể thấy bụi mù cuồn cuộn trên đường chân trời.
“Lại một đợt thú triều! Chắc chắn có đại sự xảy ra ở phía trước!”
Cầm Kiếm chân nhân nhíu mày, quay đầu lại nói, “Lại phải nhờ vào hai vị đạo hữu rồi.”
Cô Vân chân nhân nhìn về phía Tần Tang.
Tần Tang gật đầu, “Ta đến mở đường!”
Dứt lời, Tần Tang nhảy vọt xuống núi. Cầm Kiếm chân nhân và U Hoàng chân nhân thu liễm khí tức, theo sát phía sau, Cô Vân chân nhân bọc hậu.
Càng đến gần mục tiêu, họ càng cần che giấu khí tức hết mức có thể, đồng thời tránh phi hành trên không trung, sợ bị người phát hiện.
Nhưng hết lần này tới lần khác thú triều ở đây không ngừng, nếu cứ né tránh sẽ trì hoãn thời gian. Vì vậy, Tần Tang và Cô Vân chân nhân sẽ mở đường, lực lượng của tu sĩ hệ nhục thân nằm ở bản thân, khi xuất thủ cũng có thể thu liễm khí thế rất tốt.
Cầm Kiếm chân nhân đánh ra một đoàn lụa mỏng trong nháy mắt, che khuất thân hình mọi người. Tần Tang một mình phía trước, chính diện xâm nhập đàn thú.
Hai đạo phật ấn thay nhau thi triển, cương nhu cùng tồn tại, Tần Tang không ngừng lĩnh hội và điều chỉnh.
Vô số hung thú lướt qua họ, hoặc bị kình lực vô hình dẫn đạo, đổi hướng, hoặc bị nhẹ nhàng chấn khai. Hết thảy phảng phất là tự nhiên phát sinh, hung thú gần nhất cũng không cảm giác được dị dạng, tiếp tục vùi đầu cuồng xông.
Bốn người như dòng nước chảy qua, xuyên qua bầy thú vô thanh vô tức.
. . . . . .
Ngay khi bốn người nhanh chóng tới gần mục tiêu.
Ở phương bắc.
Hai bóng người đứng tại một khe núi, nhìn về phía chân trời.
Hai người này một trước một sau, địa vị cao thấp rõ ràng.
Người phía trước mặc Tiên quan pháp bào, biểu tượng cho Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử của Thiên Xu Viện, đứng chắp tay.
Người còn lại lạc hậu nửa thân vị, chính là quái nhân da đen.
Hai người ngóng nhìn chân trời, nhìn thấy một kỳ cảnh mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
“Đây chính là cái nơi mà bần đạo đã nói.”
Cửu Thiên Kim Khuyết Ngự Sử dường như nghĩ đến chuyện cũ gì đó, ngữ khí mang theo một tia than nhẹ.
Ánh mắt quái nhân da đen ngưng trọng, rất lâu không thể dời đi.