Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 1739 (7)

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Khấu Vấn Tiên Đạo
  3. Chương 1739 (7)
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 1739 (7)

Chương 1739 (7): Hóa Thần di giấu

Tác giả: mưa rơi đá xanh

Trong các đại vực, Thương Lãng biển và Yêu biển là hai nơi gần Quy Khư nhất. Bọn chúng phát hiện hung thú trong phong bạo mang sớm nhất, tần suất hung thú ẩn hiện cũng cao hơn các vực khác, từng gây ra một trận khủng hoảng.

Tu sĩ Thương Lãng biển phát hiện Yêu biển cách bọn họ không xa cũng có liên quan đến hung thú.

Khi ấy, tu sĩ ở Yêu biển bắt được một hậu duệ của Kim Thiềm nhất tộc. Hậu duệ này có địa vị khá cao trong tộc, nên từ miệng nó tra hỏi ra được rất nhiều bí mật.

Trong đó có một tin tức ban đầu không gây được sự chú ý của tu sĩ, ấy là việc cao thủ Kim Thiềm nhất tộc tại Yêu hải ngoại gặp phải một đầu hung thú, suýt chút nữa toàn quân bị diệt.

Không ngờ, không lâu sau, Thương Lãng biển liền có tin tức truyền đến, có một đầu hung thú ẩn hiện gần Thương Lãng biển.

Khi đó, mọi người cơ bản xác định rằng hung thú sẽ không chủ động tới gần tu hành giới. Nhưng còn chưa kịp thở phào thì lại giật mình trước uy hiếp của Yêu tộc gần ngay trước mắt.

Mấy trăm năm trôi qua, thân ảnh hung thú trong phong bạo mang dần ít đi, nhưng uy hiếp thì từ đầu đến cuối vẫn tồn tại, đối với Nguyên Anh tu sĩ mà nói là trí mạng.

Tu vi cao như Bảo Chính Nam và Trác Minh còn chỉ dám cẩn thận từng li từng tí thăm dò bên ngoài. Tần Tang một thân một mình bay qua phong bạo khôn cùng, thậm chí còn vượt mấy đại vực, là điều bọn họ khó có thể tưởng tượng, lá gan không khỏi quá lớn.

Tần Tang vẫn còn đang suy tư về vài tòa Tiên điện.

Hắn một mực có một nghi vấn, Tiên điện có mối liên hệ gì với mấy đại tu hành giới vực?

Trước khi Tiên điện hạ xuống, giới này vốn đã như thế, chỗ tránh nạn không liên quan đến Tiên điện?

Hay là khi giới này sắp bị phong bạo hủy diệt, Tiên điện sinh ra cảm ứng, kích phát ra vô hình bình chướng, hình thành chỗ tránh nạn, che chở sinh linh giới này?

Thậm chí, phong bạo chính là do Tiên điện mang đến khi rơi xuống giới này!

Bây giờ nghe nói một mực là Thất Sát điện che chở Yêu biển và Thương Lãng biển, là chứng cứ đầu tiên Tần Tang tìm được, đồng thời cũng là điều Tần Tang không mong muốn nhìn thấy nhất.

Nếu như lực lượng che chở tu hành giới có nguồn gốc từ Tiên điện, vậy khi Tiên điện phi thăng, bình chướng chống cự phong bạo còn có thể duy trì được bao lâu?

Chỉ là mấy trăm năm thời gian, trong tu tiên giới tính không được là gì. Ngoại trừ việc bích chướng vô hình trong Thương Lãng biển và Yêu biển biến mất, tạm thời còn chưa cảm giác được biến hóa rõ ràng.

Thế nhưng, ngàn năm, vạn năm về sau thì sao?

Bị phong bạo hủy diệt, mới là số mệnh cuối cùng của tiểu thiên thế giới này ư?

Trong lúc suy nghĩ miên man, Tần Tang như bị Trác Minh hỏi dò làm bừng tỉnh, ngẩng đầu thấy huynh muội nhà họ Bảo cũng đang tò mò nhìn mình, bèn mỉm cười, lấy từ trong Thiên Quân Giới ra một hộp ngọc, mở ra thì bên trong là một viên yêu đan.

Ba người bị viên yêu đan trong lòng bàn tay Tần Tang hấp dẫn.

Thương Lãng biển không thiếu yêu đan.

Yêu thú chết trong tay bọn họ đếm không xuể, không thiếu cả hóa hình đại yêu.

Nhưng theo cảm giác của bọn họ, bất kỳ viên yêu đan nào từng gặp qua đều không thể sánh bằng viên này. Đây là chênh lệch về thần vận, mặc dù quang trạch của viên yêu đan này có vẻ hơi vẩn đục, không đủ trong suốt.

“Đây là. . . . . .”

Bảo Vui còn chưa kịp ý thức được thì Trác Minh và Bảo Chính Nam đột nhiên biến sắc.

‘ Bộp! ’

Tần Tang đặt hộp ngọc lên bàn, thoải mái đẩy về phía trước mặt bọn họ, “Cũng là vận khí, khi ta gặp được nó trong phong bạo mang, nó vừa đại chiến với hung thú xong, trên thân có vết thương cũ. . . . . .”

Vụt!

Ba người bỗng nhiên đứng dậy.

Viên yêu đan trước mặt, cùng với uy áp đột nhiên thể hiện ra trên người Tần Tang, như một kích trọng chùy, hung hăng đánh trúng tinh thần bọn họ, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

. . . . . .

Ba người vẫn ngồi trước mặt Tần Tang.

Trong ánh mắt Bảo Vui vẫn còn chút mờ mịt, khó có thể tin.

Nàng nhớ rất rõ, năm đó ở Ỷ Thiên Phong, tu vi của Tần Tang nhiều nhất cũng chỉ tương tự như bọn họ.

Huynh muội bọn họ có được thành tựu ngày hôm nay, nhất là huynh trưởng, người trong tu tiên giới khi nhắc đến hắn đều phải tán một câu hùng tài đại lược, thiên tài tu hành.

Vậy mà khi trùng phùng, bọn họ vẫn còn phí thời gian ở cảnh giới Nguyên Anh, cố nhân đã vượt qua ải khó khăn nhất kia, bỏ xa bọn họ!

Trác Minh ngồi thẳng người, trong vô hình có thêm mấy phần câu nệ.

Bảo Chính Nam vốn ở vị trí cao lâu ngày, kiến thức rộng rãi, lại có giao tình cũ với Tần Tang, nhất thời không biết nên đối đãi với hắn bằng thái độ nào, lắc đầu liên tục, “Tần đạo hữu giấu chúng ta thật kỹ!”

Nói rồi, hắn liền ôm quyền với Tần Tang, “Chúc mừng đạo hữu chứng được tiêu dao, tiên đạo có hi vọng!”

Bảo Vui và Trác Minh cũng nói theo chúc mừng.

Đối với tu sĩ giới này mà nói, Hóa Thần đã đủ để xưng là tiêu dao.

“Tiêu dao sao?”

Tần Tang ngầm cười khổ, nghiêm mặt nói, “Lần này bần đạo đến, không phải là để khoe khoang, mà là có chuyện quan trọng khác.”

Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, không lộ vẻ gì.

Với tâm trí của bọn họ, rất nhanh đã khôi phục lại từ cú sốc mà Tần Tang mang đến, không tự chủ được suy tư về lợi và hại.

Nếu Tần Tang chỉ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, bọn họ sẽ vui mừng khi thấy cố nhân cường đại.

Nhưng Tần Tang quá mạnh, không ai có thể chế ngự, việc này tốt hay xấu đối với Thương Lãng biển vẫn chưa biết.

May mắn là Tần Tang xuất thân nhân tộc, nếu như hắn nguyện ý che chở nhân tộc, xuất hiện tại chiến trường, mọi nguy nan sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng bọn họ không hiểu rõ tính tình Tần Tang, hắn lại là người từ ngoại vực đến, chưa chắc đã để ý đến sống chết của nhân tộc Thương Lãng biển.

Bảo Chính Nam chần chờ nói, “Có chuyện gì quan trọng, cứ việc nói, người khác không dám nói, Tứ Thánh Cung chắc chắn hết sức phối hợp.”

Tần Tang nói: “Ta là từ trời biến mà tới. . . . . .”

Lần này hắn đến đây là để liên hợp tu sĩ giới này, không hề che giấu, thuật lại đủ loại sự tình xảy ra ở Trung Châu, bắt đầu từ việc Tiên điện phi thăng, dẫn đến thiên đạo ma âm.

Ba người dần bị giới tu tiên Trung Châu hưng thịnh, cao nhân xuất hiện lớp lớp hấp dẫn, vì cái chết của Tử Lôi Chân Nhân mà tiếc nuối, sau đó mới phản ứng lại, đều ngơ ngẩn.

Tần Tang mặc kệ bọn họ nghĩ gì, đem những gì mình biết từng cái nói rõ.

Trong điện thật lâu không ai nói gì.

Những điều Tần Tang thuật lại thực tế là không thể tưởng tượng.

Nhưng những việc Tần Tang nói mạch lạc rõ ràng, không giống như bịa đặt.

“Không biết mấy vị có biết lời thề nhân quả hay không, bần đạo nguyện thiết đàn lập thệ, những lời vừa nói tuyệt không nửa câu hư giả,” Tần Tang bổ sung một câu, rồi trầm giọng nói, “Bần đạo đến đây, mục đích có hai. Một là liên hợp người tu hành giới này, bất luận là nhân tộc, yêu tộc hay Vu tộc, không cần thiết phải hao tổn bên trong, đồng tâm hiệp lực, tìm kiếm đài phi thăng! Hai là mời các vực tu sĩ trợ giúp tìm kiếm nơi phát ra thiên đạo ma âm, nhất là các bảo vật có liên quan đến Tiên điện. . . . . .”

. . . . . .

Ba ngày sau.

Hạch tâm cấm địa của Tứ Thánh Cung.

Tần Tang chủ động yêu cầu thiết lập pháp đàn, lập lời thề nhân quả trước mặt Bảo Chính Nam và những người khác, đánh tan lo nghĩ của bọn họ.

Ba ngày này, Tần Tang không quấy rầy Bảo Chính Nam, cho bọn họ thời gian tiêu hóa tin tức này.

Hắn tin rằng Bảo Chính Nam sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.

Người tu hành đã bước vào con đường tu hành, ai mà không mong muốn tiên đạo? Không ngại gian khổ, tu luyện đến cảnh giới của bọn họ, chẳng lẽ chỉ vì thích tranh đấu tàn khốc?

Lời thề lập xong.

Mấy người trở lại tĩnh thất.

Bảo Chính Nam cũng là người quyết đoán, đã suy nghĩ rõ ràng, đưa ra quyết định, “Ngày mai ta sẽ đích thân viết thiếp, sai người truyền đến các tông các phái, cùng đến Thiên Hưng đảo thương nghị đại sự. Tranh đấu giữa hai vực tam tộc không ngừng, nhân tộc tổn thất nặng nề, trưởng lão của bản cung cũng có nhiều người tử thương. Ngô, Tiêu hai vị trưởng lão cũng bị yêu vương trọng thương, phải hồi cung chữa thương. Các phái đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, chắc hẳn đã sớm mong chờ có người có thể điều đình. Không biết Chân Quân định làm gì với Vu tộc và Yêu tộc?”

Yêu tộc và nhân tộc có thù sâu như biển, gần như không có khả năng hóa giải.

Dù cho nhân tộc muốn ngừng chiến, yêu tộc cũng sẽ không đồng ý, bọn họ muốn xem thủ đoạn của Tần Tang.

Nhân tộc và Vu tộc xem như minh hữu, nhưng cũng có nhiều mâu thuẫn, trừ phi bàn chuyện cùng nhau chống lại yêu tộc, rất khó để ngồi vào cùng một chỗ.

Tần Tang đã biết được, bây giờ Đại Vu Chúc của Vu tộc là Phương Lão Ma, người này có thủ đoạn không tầm thường, nhưng trước thiên hạ đại thế cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Tần Tang lộ vẻ vui mừng, nói: “Ngươi và ta là bạn cũ, vẫn nên xưng hô đạo hữu thì hơn. Bần đạo sẽ tự mình đến Yêu biển và Vu Thần Sơn bái phỏng, chắc hẳn yêu vu hai tộc sẽ nể bần đạo chút tình mọn.”

Bảo Chính Nam thở dài: “Ân oán giữa hai vực càng để lâu càng sâu, đã không ai có thể may mắn thoát khỏi. Đạo hữu nếu có thể ngăn cản trận đại chiến này, cũng là một trận đại công đức. Đây là điển tịch tích lũy nhiều năm trong cung, mời đạo hữu xem qua.”

Nói rồi, Bảo Chính Nam lấy ra hai cái túi giới tử.

Một túi chứa đầy các loại ngọc giản, sách lụa.

Trong túi kia thì chứa một ít bảo vật.

“Nhiều năm qua, số lượng bảo vật lấy ra từ Thất Sát điện không ít, nhưng phần lớn đã luyện thành đan dược pháp bảo, hoặc bị hủy trong tranh đấu, còn lại không nhiều, không biết bên trong có manh mối nào về thiên đạo ma âm hay không.”

Hắn có thể sảng khoái như vậy, là vì Tần Tang đã đưa ra phối phương Thượng Thừa Trấn Linh Hương trước đó.

Tần Tang như nhặt được chí bảo, thần thức đảo qua những bảo vật kia, liền tập trung xem xét nội dung trong ngọc giản.

Bảo Chính Nam ngồi ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.

Tần Tang từng cái xem qua, rồi lại lắc đầu liên tục, lộ vẻ thất vọng.

Buông quyển trúc sách cuối cùng xuống, Tần Tang thở nhẹ một tiếng, “Xin thứ lỗi cho bần đạo mạo muội, năm đó bốn vị Thánh Nhân có phải đã lưu lại gì trong cung hay không?”

Bốn Thánh là những người đầu tiên phát hiện ra Thất Sát điện, thu hoạch được cơ duyên nghịch thiên, thực lực tăng vọt, dẫn dắt nhân tộc bị Vu tộc nô dịch trở thành bá chủ Thương Lãng biển. Không ai hiểu rõ Thất Sát điện hơn bọn họ.

Tây Thổ Tiên điện chưa từng xuất thế, Tử Vi Cung Tiên Cung tự hối.

Thất Sát điện cũng giống như Tiên điện Trung Châu, vừa xuất thế đã bị người xâm nhập thăm dò. Nhưng Tiên điện Trung Châu nhiều lần đổi chủ, theo Hóa Thần phi thăng, không ngừng có bảo vật Tiên điện bị mang đi.

Thất Sát điện luôn bị Tứ Thánh Cung âm thầm chưởng khống, chỉ xuất hiện một vị phi thăng giả, bất kỳ vật gì bốn Thánh lưu lại đều không phải vật tầm thường!

Vấn đề của Tần Tang trực chỉ cơ mật hạch tâm của Tứ Thánh Cung, đổi lại lúc bình thường, quả thực vô cùng mạo muội.

Hắn nhìn chăm chú Bảo Chính Nam, phối phương Thượng Thừa Trấn Linh Hương của hắn không dễ nắm như vậy.

Việc này quan hệ đến con đường phi thăng, hắn không mong muốn Tứ Thánh Cung che giấu điều gì với hắn.

Bảo Chính Nam mắt sáng lên, tựa hồ đã ngờ tới Tần Tang sẽ hỏi vấn đề này.

Tứ Thánh Cung có di vật của tiên tổ hay không?

Đương nhiên là có!

Năm đó, bốn Thánh vô ý thả ra phân hồn Ma Quân, phải trả giá bằng việc ba người trọng thương vẫn lạc để phong ấn Ma Quân. Bảo Cô là người sống sót duy nhất, cũng là người duy nhất phi thăng.

Trước khi phi thăng, Bảo Cô từng lưu lại tổ huấn, trong động phủ của nàng có đồ vật để lại cho hậu nhân, Tứ Thánh Cung gọi đó là tiên tổ di giấu.

Thế nhưng, trước khi đi, Bảo Cô đã bố trí một tòa đại trận phong ấn động phủ của nàng.

Tổ huấn có lời, hậu nhân không phải Hóa Thần thì không thể mở ra.

Ý chí của bốn Thánh rộng lớn, Bảo Cô di huấn không phải chỉ dành cho truyền nhân của Tứ Thánh Cung, mà là cho cả Nhân tộc. Chỉ cần xuất hiện tu sĩ Hóa Thần, lại có phẩm hạnh không kém, liền có thể mời người đó đến mở di giấu.

Còn việc hậu nhân có tuân theo tổ huấn hay không, đem di giấu của tiên tổ nhà mình chắp tay nhường ra, thì lại là chuyện khác.

Sau khi Bảo Cô rời đi, Tứ Thánh Cung một đời không bằng một đời, không có ai thành tựu Hóa Thần, tiên tổ di giấu cũng không ai có thể mở ra.

Ba ngày này, Bảo Chính Nam và Trác Minh đã cân nhắc rất lâu.

Vả lại tổ huấn của tiên tổ đã nói rõ.

Bọn họ dù có chiếm lấy tiên tổ di giấu, cũng không có năng lực mở ra, cũng như gân gà.

Bảo Chính Nam tự cao tự đại, có dã tâm Hóa Thần, nhưng tin tức Tần Tang mang đến đã giáng cho hắn một đòn nặng nề. Tiên đạo sắp đoạn tuyệt, còn trông coi tiên tổ di giấu có ý nghĩa gì?

Tứ Thánh Cung có nhiều suy đoán về tiên tổ di giấu.

Đa số người tin rằng tiên tổ di giấu có liên quan đến phi thăng, có lẽ con đường phi thăng còn có khó khăn trắc trở, nếu không tiên tổ đã không cần thiết phải đặt phong ấn chỉ Hóa Thần mới có thể mở ra.

Sau khi thương nghị, bọn họ rốt cục quyết định nói rõ việc này với Tần Tang.

Đã đến lúc thấy rõ tiên tổ di giấu rồi.

Đương nhiên Bảo Chính Nam không phải là không có điều kiện, nếu có bảo vật liên quan đến đột phá, Tần Tang không được mang đi. Còn nếu liên quan đến phi thăng, thì phải cùng Tứ Thánh Cung cùng hưởng, nhưng chỉ có thể dựa vào lời thề để ước thúc Tần Tang.

Bảo Chính Nam chậm rãi mở miệng, nói rõ nguyên do.

Tần Tang nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, không chút do dự đáp ứng điều kiện của Bảo Chính Nam, lập lời thề, không kịp chờ đợi hỏi: “Động phủ của tiền bối hiện tại ở đâu?”

“Đạo hữu mời.”

Bảo Chính Nam dẫn Tần Tang ra khỏi tĩnh thất, Trác Minh và Bảo Vui đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Bốn người bay ra khỏi dãy cung điện, đến một ngọn đồi xanh tươi.

Chưa vào trong núi, đã nghe thấy mùi thuốc tươi mát, đúng là một khu dược viên.

Đệ tử trông coi dược viên đã được điều đi.

Bảo Chính Nam rơi xuống đỉnh đồi, chỉ vào một tấm bia đá trên đỉnh núi nói: “Tần đạo hữu, chính là chỗ này.”

Vừa nói vừa thấy mắt Tần Tang lộ ra thần quang, chăm chú nhìn bia đá, Bảo Chính Nam vội im lặng đứng ở bên cạnh.

Bia đá chỉ cao chừng nửa người, phía trên không có chữ viết, chỉ có một ít hoa văn phức tạp khó hiểu, lẻ loi trơ trọi cắm ở trong đất, bị tuế nguyệt ăn mòn, chịu đủ gian nan vất vả.

Tu vi không đủ, đứng ở đây cũng không phát hiện ra gì, Bảo Chính Nam và Trác Minh cũng vậy.

Nhưng trong mắt Tần Tang, những hoa văn trên tấm bia đá giấu giếm sự thần dị.

“Thật là một trận pháp tinh diệu!”

Tần Tang bỗng nhiên tán thưởng.

Bảo vật Bảo Cô lưu lại là để cho hậu nhân mở ra, phá giải phong ấn nơi này không khó, huống chi Tần Tang có Thiên Mục Điệp tương trợ, rất nhanh đã tìm ra quan khiếu.

Hắn cảm thán là vì thành tựu của Bảo Cô trong trận pháp nhất đạo quá thâm hậu.

Trong ánh mắt của ba người, Tần Tang đưa tay phải ra, đặt vào chính giữa bia đá, chân nguyên trong lòng bàn tay phun ra nuốt vào, dọc theo hoa văn trên bia đá, tuần hoàn theo một quy luật nào đó lưu động.

Trong giây lát, hoa văn lóe lên ánh sáng nhạt, bia đá càng trở nên trong suốt, thậm chí hư vô.

Không đợi Bảo Chính Nam và những người khác thấy rõ phù văn hiển hiện bên trong bia đá, chợt thấy một trận hoảng hốt, hoàn hồn lại thì phát hiện đã rời khỏi ngọn đồi, bị na di vào một gian thính đường.

Phòng có diện tích không lớn, ở giữa trưng bày một ngọn núi nước bình phong.

Phía bên phải có bồ đoàn lư hương, trong lư hương đã không còn hương.

Nếu là động phủ của Bảo Cô, chắc là nơi nàng tu hành đả tọa.

Bên trái bày biện chỗ ngồi chén nhỏ, nơi để tiếp khách.

Bày biện đơn giản mà không sơ sài, tinh xảo thanh nhã.

Thời gian trong động phủ này đã dừng lại mấy ngàn năm, đứng ở đây, dường như vẫn có thể cảm nhận được khí tức chủ nhân để lại.

Ánh mắt Bảo Chính Nam và những người khác đảo qua động phủ, bị một viên ngọc giản để trên bàn hấp dẫn.

Sắc mặt Bảo Chính Nam hơi động, do dự một chút, không có động tác, liếc mắt nhìn về phía Tần Tang, đã thấy hắn nhìn chằm chằm vào bình phong không rời mắt. Lần theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phát hiện hắn đang nhìn một vầng minh nguyệt trong bức tranh sơn thủy trên bình phong.

Lúc này Bảo Chính Nam mới phát giác ra dị thường, vầng trăng sáng này và bức tranh sơn thủy không phải là một thể, giống như được khảm vào một quang đoàn, ánh trăng không ngừng lưu chuyển, bên trong như có càn khôn khác!

“Tần đạo hữu?”

Bảo Chính Nam nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.

Tần Tang đi đến trước bàn, mở ngọc giản ra, đập vào mắt là dòng chữ: Đường phi thăng khó, huyền diệu không biết, hậu nhân mở ra động phủ, được ta tặng cho, hãy thừa kế chí ta, vì nhân tộc khai thác con đường phía trước!

( tấu chương xong )

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 1739 (7)

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
bìa
Vạn Cốt Yêu Tổ (Dịch)
Chương 584 Chung Chương Mục Lục 26/10/2025
Chương 583 Mục Lục 26/10/2025
Tổng-giám-đốc-Hoắc-,-người-vợ-thực-vật-của-anh-đã-mang-theo-con-và-tái-giá-rồi
(Dịch) Tổng giám đốc Hoắc, người vợ thực vật của anh đã mang theo con và tái giá rồi!
Chương 203 04/08/2025
Chương 202 04/08/2025
bia-tran-van-truong-sinh
[Dịch] Trận Vấn Trường Sinh
Chương 1084 Hiệp thiên tử (2) 28/05/2025
Chương 1084 Hiệp thiên tử (1) 28/05/2025
Bìa mượn kiếm
Mượn Kiếm (Dịch)
Chương 96 27/08/2025
Chương 95 27/08/2025
bìa đại huyền đệ nhất hầu
[Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu
Chương 553 bồi thường, quy thuận (2) (1) 30/05/2025
Chương 553 bồi thường, quy thuận (1) (2) 30/05/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Dịch] Khấu Vấn Tiên Đạo, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Tu Chân, Tu Tiên
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz