Chương 1703
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1703
Chương 1703: Đường cái
Trước đó, tại Địa Cung hắn chỉ có thể ẩn thân, cố gắng lắm mới kiếm được chút thời gian thở dốc.
Tiệc vui chóng tàn, chẳng bao lâu sau Tần Tang lại bị ép phải đổi chỗ, khoảng thời gian này hắn đã phải thay đổi không biết bao nhiêu tòa Kiếm Phong.
Hiện tại, Tần Tang đã phát hiện ra chúng yêu đã thay đổi sách lược.
Hắn biết rõ, Kiếm Trận mà chúng yêu dùng để vây khốn hắn có tên là Tuyền Cơ Kiếm Trận, vốn là một trong số ít những Huyễn Kiếm chi đạo thượng thừa của Kim Tướng Điện. Nếu chúng đổi sang những Kiếm Trận nổi danh vì sự mãnh liệt thì hắn không thể nào ẩn nấp lâu đến vậy.
Kim Tướng Điện lấy đại trận địa khí của Thổ Tướng nhất mạch làm xương sống, dung nhập rất nhiều Kiếm Trận thượng thừa, bao gồm cả Tuyền Cơ Kiếm Trận, hợp thành đại trận Kiếm Phong mang thần vận của kiếm tu.
Có điều, dù Kim Tướng Điện kết hợp những Kiếm Trận này hết sức hoàn mỹ, thì vẫn có thể tìm ra khí cơ và dị tượng khác biệt ở những chỗ kết nối.
Những Yêu Vương kia chắc chắn cũng đã nhìn ra điểm này, nên chúng mới bày yêu trận giữa không trung, trấn thủ toàn bộ những tiết điểm trọng yếu, bao vây Tuyền Cơ Kiếm Trận, cố gắng phong kín Tần Tang trong khu vực này, sau đó tìm cách phá trận, từng tấc từng tấc điều tra.
Thế công của chúng yêu hung hăng ép người, nơi có thể ẩn thân càng ngày càng ít.
Tần Tang biết rõ nguy hiểm đang tới gần với tốc độ chóng mặt, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, phải giành giật từng giây để chữa thương cho bản tôn.
Đến nước này, Tần Tang đã có giác ngộ của tráng sĩ chặt tay, hôm nay muốn thoát hiểm, không trả giá đắt là không thể nào. Hắn chần chừ không đưa hóa thân đi, chỉ là vì vẫn mang trong lòng hy vọng xa vời, muốn cứu chữa bản tôn.
Khi loại ba động quen thuộc kia truyền tới theo một phương thức phi thường mờ mịt, chạm đến cấm chế phòng hộ nơi hắn ẩn thân, và bị hắn cảm giác được.
Tần Tang mừng rỡ khôn xiết.
Băng Phách Thần Quang!
Lưu Ly cũng ở nơi đây!
Đây quả thực là điều Tần Tang không ngờ tới.
Từ khi từ biệt ở Tây Mạc, Lưu Ly đã bặt vô âm tín nhiều năm, hắn cứ ngỡ nàng đã chặt đứt hồng trần, ở Tây Mạc độn nhập vào một Phật Môn nào đó, tham ngộ phật pháp, ở ẩn tu hành.
Ai ngờ nàng lại ở Nam Châu, hơn nữa còn bị Vô Tướng Tiên Môn thu hút tới.
Bỗng nhiên Tần Tang ý thức được, Lưu Ly luôn coi cứu sư là nhiệm vụ của mình, chỉ cần biết được quan hệ giữa Vô Tướng Tiên Môn và Tiên Điện, chắc chắn nàng sẽ lập tức đuổi tới, chỉ là bọn hắn đã xa cách quá lâu, Tần Tang chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Tần Tang không nhận ra được Lưu Ly, cũng không biết tu vi hiện tại của nàng.
Hiển nhiên, giữa Lưu Ly và hắn còn có một khoảng cách, nàng lợi dụng đặc tính ẩn nấp của Băng Phách Thần Quang, dùng thần thông truyền tin.
Niềm vui gặp lại cố nhân cũng không làm mờ đầu óc đang hôn mê của Tần Tang.
Lưu Ly có thể ra tay viện trợ, cố nhiên là chuyện tốt, nhưng thế lực địch nhân quá mạnh, nếu tùy tiện xuất thủ, liên lụy nàng vào nguy hiểm thì không phải điều Tần Tang muốn thấy.
Nghĩ vậy, Tần Tang động tác không hề chậm trễ, không chút do dự mở ra cấm chế Ám Điện, một đạo Thần Quang phiêu nhiên bay vào.
Sau một khắc, Thần Quang huyễn hóa ra trước mặt Tần Tang một tấm bản đồ.
Nhìn chăm chú quan sát, Tần Tang liếc mắt liền nhận ra, bản đồ miêu tả di phủ của Vô Tướng Tiên Môn, có điều chỉ là một phần nhỏ, đại khái là một khu vực kéo dài từ Kim Tướng Điện về hướng Đông Bắc.
Tuy là bản đồ, nhưng nó phi thường giản lược, không hề có đánh dấu địa mạo kiến trúc tường tận.
Trong bản đồ có một đường bạch tuyến, nối liền Kim Tướng Điện với một nơi khác.
Ở đầu kia của bạch tuyến, Thần Quang huyễn hóa ra một hư ảnh am đường thanh tịnh trong núi, bên trong lại có một tòa Truyền Tống Trận ẩn nấp!
Rõ ràng là chỉ rõ cho hắn một con đường chạy trốn, thậm chí còn xét đến toàn bộ nguy hiểm trên đường đi, chỉ cần dựa theo lộ tuyến mà phi độn.
Điều khiến Tần Tang mừng rỡ vô cùng là, khoảng cách từ Kim Tướng Điện đến Truyền Tống Trận còn gần hơn nhiều so với việc rời đi từ cửa chính.
Mà đây chính là nan đề lớn nhất mà Tần Tang đang phải đối mặt.
Hắn có thể bức lui Yêu Vương trong chốc lát, cũng có thể nhờ vào độn thuật siêu phàm kéo ra một khoảng cách, nhưng rất khó để vứt bỏ hoàn toàn truy binh. Kế hoạch ban đầu của hắn là mượn nhờ cổ cấm ở khắp nơi của Vô Tướng Tiên Môn, dùng hóa thân dụ địch, tạo cơ hội cho bản tôn chạy trốn.
Có Lưu Ly chỉ đường, chỉ cần hắn có thể thuận lợi đến am đường, thì có thể thoát hiểm!
“Vô Tướng Tiên Môn quả nhiên còn có thông lộ khác.”
Tần Tang từng nghĩ tới khả năng này, khổ nỗi hắn hiểu biết quá ít về Vô Tướng Tiên Môn, không ngờ Lưu Ly lại giúp hắn một ân lớn.
Quả nhiên là trời không tuyệt đường người!
“Còn có dư lực không?”
Hư ảnh nháy mắt tan loạn, chỉ để lại câu hỏi này.
Lưu Ly phải giấu giếm, đưa Băng Phách Thần Quang vào dưới sự giám thị của chúng yêu là việc rất khó khăn, thần thức duy trì Băng Phách Thần Quang đã đến cực hạn, hai người chỉ kịp trao đổi ngắn gọn, lập tức cắt đứt liên lạc.
Chờ Băng Phách Thần Quang tản đi, tâm thần căng thẳng của Tần Tang lập tức dịu đi không ít. Lưu Ly đã sớm có mưu tính, không hề lỗ mãng hành động, việc mà hắn lo lắng nhất đã không xảy ra.
Đến giờ phút này, Tần Tang há có thể không biết, năm đó tại Vạn Ma đại hội Lưu Ly có thể nhận ra hắn, tuyệt đối không phải nàng nói là thông qua kiếm ý, chắc chắn có liên quan đến môn tà công kia.
Trong ngoài liên lạc, định ra kế hoạch, hành động tiếp theo liền có chuẩn mực.
Tần Tang không mưu cầu chữa thương nữa, thay vào đó là thi triển hết thảy thủ đoạn, cưỡng ép ổn định thương thế của bản tôn, tranh thủ có thể khống chế chân nguyên, thi pháp ngự khí, dù làm vậy sẽ khiến hậu hoạn nghiêm trọng hơn, sau này khôi phục cũng phiền toái hơn.
Bên ngoài Tuyền Cơ Kiếm Trận.
Lưu Ly thu công, cảm giác được lão ni đang nhìn mình, nàng nói: “Chúng ta đi trước tới Dương Phong, mật đạo trong núi này, các sư muội đã từng đi vào, Am Chủ tiếp ứng ở phía trước mật đạo là đủ.”
Lão ni không động, bà ta vẫn luôn lặng lẽ quan sát động tác của Lưu Ly, thấy Lưu Ly cũng quyết ý cứu người, không nhịn được nhắc nhở: “Loại Linh Hỏa diệt sát pháp thân Hóa Thần kia, hẳn là đã tiêu hao rất nhiều, hắn còn lại bao nhiêu chân nguyên? Nếu không địch lại mà bị bắt, Yêu Vương nhất định sẽ quay đầu tìm ngươi, chỉ sợ ngươi tới không kịp rút lui, cùng nhau bỏ mạng.”
Lưu Ly dửng dưng nói: “Am Chủ chớ lo, độn thuật của hắn rất tốt.”
Lão ni nghe vậy thì lộ vẻ chần chừ.
Bà ta chọn ở lại, một là vì tình cảm đồng môn, hai là vì việc Tần Tang diệt sát tam huyễn thân Hóa Thần đã để lại ấn tượng sâu sắc cho bà ta. Nếu người này có thể chạy thoát, tương lai thật khó mà lường được.
Có thể kết xuống duyên phận với nhân vật như vậy, vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Nhưng đây là đối nghịch với Hóa Thần Yêu tộc, lão ni không tránh khỏi lo lắng trùng trùng, những việc có thể làm cũng có hạn.
Từ khi kết bạn đến nay, Lưu Ly chưa từng nói dối, trong tình cảnh sinh tử tồn vong như thế này, chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung. Vừa rồi bầy yêu hiện ra chân thân, nhanh như điện chớp mà tới, các nàng đã tận mắt chứng kiến.
Lưu Ly dám nói như vậy, chứng tỏ độn thuật của người kia khẳng định thắng xa những Yêu Vương kia.
Như vậy thì vẫn còn một chút hy vọng sống!
Lưu Ly đi vòng đến một bên Tuyền Cơ Kiếm Trận gần trung tâm Kim Tướng Điện, chọn một tòa Kiếm Phong ở biên giới Kiếm Trận, tiềm tung biệt tích, lặng yên vào núi.
Trên Kiếm Phong, sóng xanh dập dờn, một Ngư Yêu hiển hóa yêu thân lơ lửng giữa không trung, giám thị các ngọn núi xung quanh.
Lưu Ly không dám lẻn vào Tuyền Cơ Kiếm Trận, trận này khí cơ đã bị yêu trận và yêu mục phong tỏa, chân thân xâm nhập nhất định sẽ bại lộ. Nàng dừng lại ở biên giới Kiếm Trận, lẻn vào một đình viện có chút xinh đẹp nho nhã.
Vì ngọn núi này từng được nữ ni của Yểm Nguyệt Am lui tới, nên khi định ra kế hoạch, Lưu Ly đã trực tiếp chọn nơi này.
Ngoài dự kiến là, khi đi ngang qua Dương Phong, lão ni đã không dừng lại, mà cùng Lưu Ly đồng hành tới đây.
Bà ta liếc nhìn ngọn núi này, thì ra chủ nhân đã nối liền mấy tòa đình viện trong núi lại với nhau, bày một trận pháp, tuy không tinh diệu lắm, nhưng lại dễ dàng, các nàng rất nhanh có thể nắm giữ, uy lực cũng tàm tạm.
“Ta sẽ thao túng trận này ở phía dưới, để tránh sư muội phân tâm,” lão ni lại chọn ở lại.
Đương nhiên, bà ta ẩn thân trong chỗ tối, không mạo hiểm ra mặt, một khi có chuyện ngoài ý muốn, chúng yêu sẽ tìm tới Lưu Ly đầu tiên, dù không cứu được Lưu Ly, bà ta cũng có thể thừa dịp loạn trốn thoát.
Lưu Ly biết rõ lão ni có thể làm được bước này đã là mạo hiểm rất lớn rồi, nàng nói lời cảm ơn.
Lão ni vung phất trần, để lại một câu: “Vạn sự cẩn thận.”
Đưa mắt nhìn lão ni rời đi.
Lưu Ly dừng lại tại chỗ một lát, rồi lách mình biến mất.
…
Trên trời lơ lửng hồ nước.
Dưới mặt đất Kim Tướng Điện.
Hai chiến trường này đã trở thành tiêu điểm.
Hồ nước lơ lửng liên tục rung chuyển, khiến người trong lòng run sợ.
Tầng tầng yêu ảnh trên không Kim Tướng Điện cũng thu hút ánh mắt người khác, ai nấy đều hiếu kỳ liệu kẻ kia còn dư lực hay không, có thể mang đến cho bọn chúng nhiều kinh hỉ hơn nữa hay không.
Nhân tộc xuất hiện một nhân vật như vậy, lại bị Yêu tộc truy sát trên địa bàn của Nhân tộc, có người không khỏi thương tiếc, có cảm giác thỏ chết hồ ly buồn, nhưng Tuệ Quang Thánh Giả còn chưa lên tiếng, những người khác dám làm gì?
Xoạt!
Xoạt!
…
Tuyền Cơ Kiếm Trận bốc lên từng lớp thanh quang, thanh quang như vụ, dị tượng này cho thấy trận thế Kiếm Trận đã trở nên tan rã rất nhiều.
Yêu mục trên trời chuyển động không ngừng.
Trong trận, chỗ trống mà Tần Tang dời ra đang bị áp súc cực tốc.
Toàn bộ Kiếm Phong bị Tuyền Cơ Kiếm Trận bao trùm đều đang lay động dữ dội, muốn ngăn cản.
Đúng lúc trận thế Kiếm Trận càng lúc càng rối loạn, thì ở biên giới Kiếm Trận, đột nhiên có một Kiếm Phong xuất hiện ba động không bình thường, hình như có cái gì đó đang xung kích yêu trận, hơn nữa không giống như ba động hình thành từ Tuyền Cơ Kiếm Trận.
Bạch Hiêu không động.
Yêu trận không loạn.
Bốn cánh Huyết Xà quanh quẩn bên cạnh hắn đột nhiên nhìn chằm chằm sang, con ngươi đỏ thẫm lóe lên ánh sáng yêu dị, thân hóa huyết quang lao thẳng tới Kiếm Phong kia.
Cùng lúc đó, Ngư Yêu phụ trách trông coi ngọn núi này vẫy đuôi cá một cái, mạnh mẽ rút kích xuống, lam quang chung quanh đột nhiên ngưng tụ thành thác nước, thế như vạn quân, đánh tới một đình viện trong núi.
Một kích này không chỉ có sức của riêng nó, mà còn là lợi dụng yêu trận, những Yêu Vương khác dù không động thủ, cũng có thể cung cấp trợ lực.
Nhất thời lầu các cung điện đổ nát vô số, đá vụn bay tứ tung, đình viện tại chỗ bị nện thành một cái hố sâu.
Tiếp theo, Ngư Yêu và bốn cánh Huyết Xà một trái một phải lao thẳng xuống.
Không ngờ, trong phế tích đột nhiên tuôn ra sương trắng, tựa như vô số băng tinh nhỏ bé hình thành băng vụ, băng hàn dị thường, tình cảnh này không khác gì so với việc hóa thân xuất thủ trước đó.
Người xuất thủ chính là Lưu Ly, nàng tận lực mô phỏng hóa thân, dù thần thông mà cả hai tu thành không giống nhau, nhưng những yêu tộc này cũng không hiểu rõ «Băng Phách Thần Quang», vội vàng giữa cũng không dễ cảm nhận được sự khác biệt trong đó.
Băng vụ tuôn trào ra với tốc độ kinh người.
Ngư Yêu và bốn cánh Huyết Xà biết rõ đối phương ngoan cố chống cự, vốn đã mang theo mấy phần cẩn thận, cảm nhận được băng sát, liền biến sắc, độn quang vẽ lên một đường vòng cung, vội vàng lách qua.
Vèo!
Bóng trắng chớp liên tục, bắn nhanh về phía Kiếm Phong.
Thần Quang vừa hiện, Bạch Hiêu lập tức có động tác!
Chỉ là, yêu trận vẫn như cũ, cũng không vì vậy mà biến hóa.
Bọn chúng biết rõ người bị kẹt lại là bản tôn và hóa thân của Tần Tang, việc đối phương dùng hóa thân làm mồi, điệu hổ ly sơn, không phải là chuyện khó nghĩ tới. Càng là lúc này càng không thể tự làm loạn, để đối phương thừa cơ hội.
Đương nhiên, nếu có thể bắt được hóa thân, chém rụng một cánh tay của Tần Tang, Bạch Hiêu cũng vui thấy việc này thành công.
Bá!
Yêu mục trên trời bắn ra một đạo cột sáng như mũi tên.
Chịu xung kích, băng vụ lập tức rung chuyển.
Bạch Hiêu mơ hồ nhìn thấy hư ảnh trong sương mù, một bên cảnh giác những phương vị khác, một bên duỗi ra một cánh tay, năm ngón tay hẹp dài mọc đầy móng vuốt, như năm chuôi kiếm mỏng, sắc bén dị thường.
Đúng lúc này, Bạch Hiêu chẳng biết vì sao bỗng sinh ra báo động, ngay sau đó liền cảm thấy hàn ý thấu xương, không gian xung quanh bị băng phong với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đây mới thực sự là Băng Phách Thần Quang!
Trong khoảnh khắc, tiếng kêu kinh thiên động địa.
Bạch Hiêu dù sao cũng là Đại Thánh Yêu tộc, vẫn còn đề phòng, phản kích cực kỳ nhanh chóng và lăng lệ, cột sáng bắn ra từ yêu mục lập tức tái giáng xuống người mình, khói trắng chung quanh cuồng vũ, kiệt lực ngăn chặn hàn băng lan tràn, thân ảnh hướng lên trên cuồng xông.
Không ngờ dị biến lại xảy ra, đình viện gần như biến thành phế tích đột nhiên nổi lên cuồng phong, Linh Trận bị kích phát, thoáng chốc hình thành gió lốc màu xám, linh phong hình thành từng đạo từng đạo vòng gió máu xám, hấp lực lớn lao bao phủ không gian xung quanh.
Dù trong thời khắc nguy cấp, Bạch Hiêu cũng không hề xin giúp đỡ.
Trong lúc tâm thần chúng yêu vì thế mà chấn động, thì ở hướng Đông Bắc đột nhiên thoáng hiện bóng người, xung kích yêu trận.
“Nơi này… Két!”
Tọa trấn ngọn núi này chính là Xương Điểu.
Nhìn thấy bóng người, Xương Điểu phát ra cảnh huấn, vỗ cánh xuống, hai Yêu Vương trái phải cũng lập tức vây quanh mà tới, vừa muốn ngăn cản, chợt thấy một đoàn liệt hỏa đỏ thẫm nghênh diện mà tới, thoạt nhìn vô cùng quen mắt, tiếng kêu tại chỗ liền biến dạng.
Nam Minh Ly Hỏa lại xuất hiện!
Có điều, lần này chỉ có ba chim tề xuất, hơn nữa xuất thủ là hóa thân.
Nhưng trong mắt Xương Điểu, đây chính là ngọn lửa kinh khủng đã diệt sát tam huyễn thân của Thánh Vương, tam huyễn thân không hề có lực hoàn thủ đã bị ép thành cặn bã, Ngũ Hành Thần Cấm còn có thể bị phá tan, bọn chúng lại coi là cái gì?
Xương Điểu nào còn có tâm trí phân biệt trong đó mạnh yếu khác biệt.
Huống chi, uy lực của ba con Thần Điểu cũng phi thường đáng sợ.
“Gã này vẫn còn dư lực!”
Trong đầu Xương Điểu chỉ còn lại ý nghĩ này, nó vạn phần hoảng sợ. Giống như người chết chìm, nó điên cuồng hoạt động hai Cốt Sí, số Hoàng Vũ còn lại không nhiều cũng chấn động rớt xuống hơn phân nửa.
Hai Yêu Vương còn lại căn bản không quản Xương Điểu, cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy.
Yêu trận theo đó đại loạn, lực lượng hình thành bụi triều của các Yêu Vương khác tụ đến, rồi đột nhiên tan rã, sau đó đều bị Xương Điểu dẫn đi chống cự Nam Minh Ly Hỏa.
Ầm!
Liệt hỏa đỏ thẫm lại một lần nữa nổ tung trên chân trời, lần nữa rung động tất cả mọi người.
Tuy rằng thanh thế nhỏ hơn hai lần trước một chút, trong đó còn kèm theo khí tức màu xám.
Một đạo độn quang như thiểm điện thừa dịp xông loạn ra khỏi Kim Tướng Điện, nhanh hơn cả lôi đình, trong vô số ánh mắt kinh ngạc, hướng về phía Đông Bắc bắn nhanh, chớp mắt đã phóng tới chân trời.
Tần Tang không biết Xương Điểu sống hay c·hết, cũng không muốn biết, bản tôn liều lĩnh điều động chân nguyên, Lôi Độn và Kiếm Độn cùng xuất, bỏ lại những Yêu Vương kia ở đằng sau.
“Hèn mạt!”
Bạch Hiêu giận tím mặt, thoát khỏi gió nhẹ vòng của Băng Phách Thần Quang, điên cuồng đuổi theo.
Trên chân trời chỉ có thể nhìn thấy mấy đạo độn quang nhanh như điện chớp.
Mọi người nghi hoặc là, kẻ kia không chạy ra ngoài, mà lại bay về phía chỗ sâu trong di phủ.
Nhờ vào độn thuật siêu phàm, truy binh quả nhiên đã bị Tần Tang bỏ lại ở đằng sau, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để giúp hắn chạy trốn.
Chưa tới am đường, thương thế của Tần Tang lại bộc phát, lần này dù thế nào cũng không áp chế nổi, hắn phải để hóa thân tiếp lấy bản tôn, tiếp tục chạy trốn.
Đoạn đường này trong mắt Tần Tang dài dằng dặc đến thế.
Cuối cùng, đỉnh núi kia và am đường xuất hiện trước mặt.
Hô!
Hóa thân mang theo bản tôn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp xông vào am đường.
Bạch Hiêu theo sát mà tới, vừa muốn đi vào thì thấy hàn khí mịt mù từ bên trong dũng mãnh tiến ra.
Chờ hắn cường áp Băng Phách Thần Quang, oanh am đường thành mảnh vỡ, chỉ thấy một Truyền Tống Trận bị phá hỏng từ phía đối diện, bóng người thì hoàn toàn không có.