Chương 1700
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1700
Chương 1700: Một Vệt Mùi Thơm
Mạc Hành Đạo câm như hến, không dám hé răng nửa lời.
Thanh Hồ Thánh Vương vừa mở miệng, hắn liền nhớ ngay đến vụ việc xưa kia ở Dịch Bảo Hội.
Lúc đó, hắn dịch dung tham dự, nhìn ra bí mật của Âm Dương Khôi Tinh, định dùng Thiên Kết Thần Võng để đổi lấy bảo vật này từ Tần Tang. Vì kiêng kỵ Đại trưởng lão Quỳnh Ảnh Môn, hắn ước định giao dịch ở bên ngoài.
Ai ngờ Tần Tang lại lọt vào ổ phục kích của Yêu Vương.
Hắn vốn định ra tay tương trợ, tạo chút ân tình, để dễ bề thuyết phục Tần Tang hơn. Nhưng khi thấy Tần Tang ra tay, hắn phát hiện Tần Tang có thể là Hỏa Ma mà Tô Tử Nam đang tìm kiếm, nên liền thay đổi chủ ý.
Hắn tuy bị Tô Tử Nam lôi kéo, nhưng không có ý định bán mạng cho gã, càng không muốn vì Tô Tử Nam mà kết thù với cường địch, nên quyết định tiếp tục che giấu thân phận.
Mãi đến khi thấy cơ hội, Mạc Hành Đạo mới ra tay, mà lại cố ý sử dụng những thuật không ai biết.
Lông xanh chuột yêu vứt bỏ hai thuộc hạ để chạy trốn.
Hai con cá sấu yêu thì một c·hết một b·ị t·hương, trong đó một con bị bọn họ bắt sống.
Cuối cùng, bọn họ dùng sưu hồn chi thuật lên người con cá sấu yêu kia, lục soát được một vài mảnh vỡ ký ức. Con yêu này có địa vị không thấp trong Đông Hải Yêu tộc, nhưng trong trí nhớ của nó hoàn toàn không có thông tin gì liên quan đến đệ tử của Thánh Vương!
Mạc Hành Đạo lặng lẽ liếc nhìn Thanh Hồ Thánh Vương. Dù hai con cá sấu yêu kia có phải là đệ tử của Thánh Vương hay không, thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Thanh Hồ Thánh Vương đã công khai tuyên bố trước mặt mọi người, giả cũng có thể biến thành thật!
Truy cứu đến cùng, Mạc Hành Đạo cũng là đồng lõa.
Hắn tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức tranh cãi với Tần Tang, mà sẽ chôn vùi sự kiện kia vĩnh viễn trong bụng, không bao giờ nhắc đến với bất kỳ ai.
Ở đây, chỉ có Tuệ Quang Thánh Giả mới có thể ngăn cản Thanh Hồ Thánh Vương.
Nghĩ đến đây, Mạc Hành Đạo nhìn về phía Tuệ Quang Thánh Giả, thì thấy Phong Ma Thung bị tâm hỏa vờn quanh chẳng biết từ lúc nào đã hiển hiện màu máu. Tuệ Quang Thánh Giả lại đang dùng bí thuật huyết luyện tương tự để tu phục bảo vật này, e rằng không thể phân tâm chú ý đến chuyện bên cạnh.
Trong núi.
Tần Tang nghe thấy tiếng quát của Thanh Hồ Thánh Vương, cũng biết rõ thế cục không còn đường lui.
Lúc trước, chính hắn đã tự tay sưu hồn con cá sấu yêu, nên đối với việc này hắn rõ ràng hơn ai hết. Khả năng hai con cá sấu yêu là đệ tử Hóa Thần rất thấp, nhưng điều đó thì sao chứ?
Cho dù hắn gặp tai kiếp trước rồi mới bị ép phản sát.
Hắn hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng biện bạch.
Thanh Hồ Thánh Vương ra tay quá quả quyết, trực tiếp hạ sát thủ, lại còn phong tỏa Đế Thụ Sơn, cố ý che đậy khí cơ giữa hắn và hóa thân.
Phản bác cũng vô dụng, chính như Quỷ Mẫu đã từng nói một câu —— ta muốn thứ gì, từ trước đến nay đều là trực tiếp cướp lấy.
Yêu Vương Hóa Thần kỳ đương nhiên cũng có năng lực và sức mạnh như thế.
Hô!
Uy áp của Thánh Vương hình thành một cơn bão táp thực chất, khiến những đám mây vàng đang khép lại cũng có xu thế ngưng kết.
Ba Thanh Hồ Thánh Vương cùng nhau tiến vào Kiếm Trận.
Hình dạng đều tuyệt thế, yêu dị mị hoặc như nhau, nhưng giữa hai hàng lông mày lại thể hiện ba loại phong tình hoàn toàn khác biệt, không ai có thể phân biệt được các nàng rốt cuộc là thật hay là ảo.
Hóa thân kéo Tần Tang gấp rút lùi lại, bị Tô Tử Nam kẹt ở Kiếm Tinh, chân nguyên của hóa thân cũng chẳng còn bao nhiêu.
Trạng thái của Tần Tang bản tôn lại càng không tốt, đang toàn lực cắt tỉa nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể. Hắn kinh hãi nhìn lại, ánh mắt chạm phải tam huyễn thân của Thanh Hồ Thánh Vương.
“Vãn bối vừa dâng lên phục ma trọng bảo, ngăn cơn sóng dữ, tiền bối lại muốn qua cầu rút ván, không sợ thiên hạ chê cười sao!” Tần Tang cổ động chân nguyên, cùng hóa thân đồng thanh quát lớn.
“Từ bỏ chống cự, khai rõ mọi chuyện ngày đó, bản vương niệm tình ngươi có công, chỉ tru kẻ cầm đầu tội ác. Khuyên ngươi mau cắt đứt với ác tặc, chớ nên lầm đường.”
Ai cũng biết lời này của Thanh Hồ Thánh Vương là hướng về phía hóa thân, nhưng đâu ai biết hóa thân và Tần Tang vốn là một thể.
Chỉ hươu bảo ngựa, không ngoài như vậy.
Lời nói là thế, nhưng Thanh Hồ Thánh Vương ra tay không hề lưu tình.
Ánh mắt của tam huyễn thân đều là một màu trắng thuần khiết, không có con ngươi. Từ trong mắt các nàng không cảm nhận được sát ý, chỉ có sự tĩnh mịch khiến lòng người run sợ.
Chẳng khác gì nhìn một con kiến.
Ngay sau đó.
Tam huyễn thân bay vút tới, nhìn xuống Tần Tang, đồng loạt vung tay phải, tay ngọc như tuyết, da thịt như mỡ đông, nâng ngón tay ngọc nhỏ dài điểm về phía Tần Tang.
Ánh thanh quang nhấp nhô ngưng tụ trên đầu ngón tay các nàng. Dưới ánh thanh quang, thân thể vốn đã hơi trong suốt lại càng thêm thanh huy, tựa như ngọc mỹ điêu thành.
Bá!
Thanh quang nhanh như điện.
Hốc mắt Tần Tang khóa chặt, mi tâm đột nhiên sinh ra cảm giác đau đớn. Không dám chần chờ, hắn thôi động nguyên khí miễn cưỡng gom góp trong cơ thể, điên cuồng rót vào Ma Ni Châu.
Xoạt!
Hỏa quang màu đen từ trong cơ thể Tần Tang tuôn trào ra, bên trong ẩn ẩn có kim quang nhấp nhô, trong nháy mắt bảo vệ toàn thân Tần Tang.
Cương hỏa tráo vừa thành hình, Thanh Điện đã tới.
Ầm!
Ba đạo sóng lửa kích thích lên cương hỏa tráo, thanh quang và ánh lửa hòa trộn vào nhau, bạo tán ra, dư âm tạo thành thanh thế to lớn, thân ảnh Tần Tang bị nhấn chìm trong dị tượng hỗn loạn.
Trong tiếng n·ổ như sấm sét, cương hỏa tráo lay động, hứng chịu xung kích đáng sợ.
Không ngờ, cương hỏa tráo lại cứng cỏi dị thường. Dưới liên thủ công kích của tam huyễn thân Thanh Hồ Thánh Vương, nó vẫn không hề vỡ tan, Thanh Điện bị cương hỏa tráo ngăn cản ở bên ngoài.
Chỉ có Tần Tang mới biết hắn đang phải chịu áp lực lớn đến mức nào. Bên trong cương hỏa tráo, thân thể Tần Tang run rẩy, toàn lực duy trì. Chân nguyên vừa khôi phục đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt, nhưng may mắn là nó cũng giúp kinh mạch của hắn giảm bớt gánh nặng.
Thấy t·ấn c·ông không phá được, tam huyễn thân lộ ra hàn mang trong mắt. Ba đạo Thanh Điện đột nhiên giao hội, nhưng không hề xuất hiện bất kỳ gợn sóng hay tiếng động nào.
Bỗng nhiên, ba đạo Thanh Điện hợp lại làm một, lăng không hóa thành một giọt Thanh La bích dịch, bên trong ẩn ẩn có thể thấy Thanh Điện xen lẫn, tựa như dấu vết của sự dung hợp lẫn nhau.
Dung hợp hoàn thành, nó liền trở thành một khối, lại biến thành một cái Ngọc Ấn thuần khiết không tì vết.
Ngọc Ấn nhỏ xảo, chỉ to bằng nắm tay trẻ con, bên trong có ánh sáng xanh trắng giao thế thoáng hiện. Linh quang xanh trắng nồng đậm tràn ra, hình thành từng vòng từng vòng vầng sáng xung quanh Ngọc Ấn.
Bạch quang như mây như khói, huyễn cảnh vô số, thanh quang thì không ngừng huyễn hóa ra đủ loại tư thái Yêu Hồ, đuổi bắt vui đùa giữa mây mù, như một bức tranh tiên sơn thịnh cảnh.
Đây không phải linh quang đơn giản, mà chính là dị tượng bên ngoài của lực lượng Ngọc Ấn. Nó vững vàng khóa chặt Tần Tang, mang theo uy áp cực kỳ đáng sợ ấn xuống!
Tần Tang chỉ cảm thấy ngực khó chịu, toàn thân cứng đờ, huyết dịch ngưng kết, như bị Tiên sơn ép thân. Tầm mắt chỉ còn lại hai màu linh quang xanh trắng, không còn gì khác nữa.
Cùng lúc đó, tiếng cười âm hiểm của Thanh Hồ Thánh Vương truyền vào tai Tần Tang, thanh thúy như tiếng chuông, câu nhân tâm huyền.
“Trên người ngươi có không ít bảo bối nhỉ…”
Thanh âm và Ngọc Ấn đồng thời giáng xuống.
Ba cái huyễn thân dần trở nên trong suốt.
Hiển nhiên đây là một kích toàn lực của tam huyễn thân.
Ầm!
Ngọc Ấn lôi đình vạn quân!
Trên bề mặt cương hỏa tráo đột nhiên hiện ra một cái Ngọc Ấn, sâu sắc khảm vào bên trong. Linh quang xanh trắng phô thiên cái địa, Ma Hỏa hừng hực trên cương hỏa tráo dường như cũng bị đè ép.
Cảnh tượng lúc này tựa như ném một tảng đá lớn xuống hồ.
Lấy Ngọc Ấn làm trung tâm, Ma Hỏa bị xung kích tạo thành tầng tầng sóng lớn, tiếng két két vang lên từ cương hỏa tráo. Trong khoảnh khắc, vị trí bị xung kích trực diện gần như chỉ còn lại một lớp cương tráo mỏng manh.
Việc dung hợp Hỏa Liên vào Ma Ni Châu giúp cho năng lực phòng ngự của hắn trở nên hiếm có trong thiên hạ. Các đại tu sĩ bình thường rất khó công phá cương hỏa tráo của hắn.
Giờ phút này, cảm giác được nguy cơ cương hỏa tráo vỡ vụn, lòng Tần Tang sinh ra hoảng sợ. Hắn vội vàng chìm tâm thần vào bên trong Ma Ni Châu, chạm đến bản nguyên Ma Hỏa.
Hắn cố gắng hết sức để dẫn động số lượng bản nguyên Ma Hỏa có thể khống chế, rót vào cương hỏa tráo. Dù hắn còn chưa thể chưởng khống những lực lượng này, nhưng nhờ Ma Ni Châu dẫn dắt, việc cường hóa đơn giản cương hỏa tráo vẫn có thể làm được.
Tần Tang có thể nhìn ra được, tam huyễn thân của Thanh Hồ Thánh Vương không giống Thân Ngoại Hóa Thân của hắn, mà hẳn là do thần thông pháp lực biến thành, không thể duy trì lâu dài. Chỉ cần hắn gắng gượng qua được một kích này, liền có cơ hội thoát thân.
Việc sử dụng Thái Dương Thần Thụ, Tần Tang cũng đã cân nhắc qua, nhưng không có cơ hội. Thanh Hồ Thánh Vương chắc chắn đã có phòng bị, rất khó thành công.
Bản nguyên Ma Hỏa vừa ra, quả nhiên không tầm thường.
Nó tựa như một vệt mực đậm lan tỏa ra bên trong cương tráo, giúp cho cương hỏa tráo vốn đã bấp bênh đột nhiên vững chắc hơn rất nhiều, gắt gao chặn lại Ngọc Ấn.
Tương ứng, chân nguyên của Tần Tang cũng đang tiêu hao với tốc độ kinh khủng.
Ầm ầm…
Đỉnh Đế Thụ Sơn như muốn nghiêng, sắp bị bẻ gãy ngang.
Đỉnh núi gần như sắp bị mây ngũ sắc che phủ, giờ phút này mây ngũ sắc cũng không còn phân biệt rõ ràng như trước, năm màu xen lẫn. Bên dưới cảnh đẹp kỳ dị ấy, Ngũ Hành Thần Cấm đang tiến vào giai đoạn hủy diệt cuối cùng.
Thanh thế lớn như vậy, nhưng vẫn không thể che đậy hoàn toàn ba động v·a c·hạm giữa Ngọc Ấn và cương hỏa tráo.
Vết nứt trên đám mây kia vẫn mãi không thể khép lại. Ba bóng hình xinh đẹp như ẩn như hiện, căn cứ vào ba động bên trong khe hở để phán đoán, nhưng vẫn không thể bắt giữ người kia tại chỗ.
Thấy vậy, mọi người đều ngây người.
Người kia rõ ràng đã bị trọng thương, máu nhuộm pháp bào, chân nguyên hỗn loạn.
Cường giả Hóa Thần xuất thủ, ba đạo huyễn thân cường đại vây công, người kia lại vẫn còn sức hoàn thủ?
Những tu sĩ tự xưng là kiến thức rộng rãi, giao du khắp nơi đều đang chăm chú suy nghĩ, nhưng không ai nhớ nổi lai lịch của người kia. Tìm kiếm mấy lần trong các đại tông môn hàng đầu, cũng không thấy có nhân vật này.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Tam huyễn thân càng thêm hư ảo, thậm chí có cảm giác phiêu hốt, càng giống ba cái bóng. Tương tự, Tần Tang cũng cảm nhận được cảm giác trống rỗng quen thuộc, chỉ là tốt hơn vừa rồi một chút.
Sắc mặt hắn trắng xanh, vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, gắt gao nhìn chằm chằm tam huyễn thân, mắt sáng lên, tâm niệm cùng hóa thân hợp nhất, chuẩn bị hành động.
Trong tam huyễn thân của Thanh Hồ Thánh Vương, chợt có một đạo huyễn thân nháy mắt.
Sau cái nháy mắt ấy, thần thái thay đổi rất lớn, con ngươi màu trắng trở nên bình thường, đôi mắt đẹp lưu chuyển, như có sóng nước uyển chuyển, ẩn chứa vô hạn phong tình, giống như hai vũng đầm sâu thẳm, khiến người ta không tự giác sẽ rơi vào, không cách nào tự kềm chế.
Ngoài ra, khuôn mặt của huyễn thân không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng chỉ vì đôi mắt tràn ngập mị hoặc này, mà thần thái thoáng chốc trở nên tung bay, tựa như hai người khác nhau!
Huyễn thân dường như có thể xuyên thấu qua cương hỏa tráo để nhìn thấy bộ dạng suy yếu của hắn. Khóe miệng hơi cong lên, tiếu yếp như hoa, xinh đẹp vô cùng.
Tần Tang lại nghe thấy tiếng cười nhấp nhô.
Vẫn là tiếng cười như chuông bạc, nhưng không còn xa xôi như trước, mà ngay bên tai, gần ngay gang tấc!
Trên trời.
Từ lúc Thanh Hồ Thánh Vương ra tay với Tần Tang, Phàn lão ma và những người khác đã muốn nói rồi lại thôi.
Bọn họ ít nhiều đều từng nghe nói về yêu loạn ở Lục Châu Đường, tâm tư mỗi người khác nhau, nhưng đều không có ý định giúp Tần Tang, mà là lo lắng Thanh Hồ Thánh Vương phân tâm, ảnh hưởng đến nơi này, bị Cổ Ma thừa cơ, dẫn đến thất bại trong gang tấc.
Bất quá, Thanh Hồ Thánh Vương chỉ thả ra tam huyễn thân, bản tôn không động, phán đoán và phản ứng vẫn tinh chuẩn như trước.
Trong lúc Tần Tang chống cự tam huyễn thân, chiến cuộc ở đây cũng không hề dừng lại.
Bọn họ xoay quanh Thanh Hồ Thánh Vương, lúc tụ lúc tán, chiến trận không loạn.
“Tán!”
Tiếng quát của Thanh Hồ Thánh Vương lọt vào tai.
Sau một hồi rèn luyện, đám người Phàn lão ma biết rõ hàm nghĩa của mệnh lệnh này. Ma thân sắp đại phát thần uy, không thể nghênh đón, nhất định phải nhượng bộ lui binh. Ngay lập tức, bọn họ không chút do dự chạy tứ tán.
Xoạt!
Ma trảo phân hóa thành ngàn vạn, phô thiên cái địa.
Trên người đám người Phàn lão ma truyền đến âm thanh ầm ầm. Dù đã trốn tránh kịp thời, vẫn có ma trảo không thể tránh thoát. Bọn họ thi triển thần thông, sử dụng đủ loại bảo vật phòng ngự, chống cự ma trảo.
Không đợi ma trảo tản đi, tiếng quát lại đến: “Hợp!”
Đây là mệnh lệnh liên thủ phản kích. Bọn họ tuy chật vật, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội phản kích. Thừa dịp ma thân lực cũ dùng hết, lực mới chưa sinh, chủ động công kích. Nếu vận khí tốt, có thể đánh loạn trận cước của ma thân, tranh thủ mấy hơi thời gian quý giá.
Nhưng cơ hội như vậy không nhiều.
Mệnh lệnh của Thanh Hồ Thánh Vương không cần nghi ngờ, mọi người không kịp suy nghĩ kỹ càng, phân phân tế lên pháp bảo của mình. Trận thế đi theo biến đổi, tạo thành thế liên thủ t·ấn c·ông.
Trong thoáng chốc, từng đạo linh quang từ trên người mọi người bắn nhanh ra, dung hợp thành một đạo lưu quang ở trung tâm hồ nước, xông thẳng xuống ma thân trong hồ!
Cùng lúc đó, trăng sáng đột nhiên trở nên sáng rực vô cùng, Nguyệt Quang như trút, như một thác nước chảy xiết mà tới. Trong nháy mắt, nó cùng lưu quang hợp thành một thể. Thanh thế to lớn chưa từng có khiến đám người Phàn lão ma cũng phải giật mình.
Không ai chú ý tới.
Giờ khắc này, bản thể Thanh Hồ Thánh Vương xuất hiện một tia cứng đờ nhỏ bé không thể nhận ra.
Trong núi.
Huyễn thân kia, khí chất đã đại biến, hướng xuống phóng ra một bước.
Tần Tang nghe tiếng cười ngày càng vang dội, như xuyên thấu màng nhĩ, xâm nhập Tử Phủ, vang bên tai Nguyên Thần. Hình như chóp mũi hắn cũng ngửi thấy một vệt mùi thơm.
“Hình như là một loại mê huyễn chi thuật nào đó…”
Mấy chữ này hiện lên trong não hải Tần Tang.
Đây là Thiên Hồ mị thuật. Người bình thường một khi trúng chiêu sẽ lập tức dục hỏa công tâm, huyễn cảnh trong lòng bộc phát, bị mị thuật mê hoặc. Nếu tâm tính kém một chút, sẽ lập tức chìm đắm trong vô biên bể dục, trở thành cái xác không hồn.
Cho dù tâm tính đủ kiên định, cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, tâm tư xao động.
Thi triển bởi Thanh Hồ Thánh Vương Hóa Thần kỳ, số người có thể phản kháng được trên đời có thể đếm trên đầu ngón tay!
Đáng tiếc, tâm trí Cổ Ma hỗn loạn, mị thuật hoàn toàn vô dụng.
Cực kỳ hiển nhiên, tam huyễn thân chỉ là thăm dò, ép Tần Tang đánh ra Linh Hỏa uy lực cường đại kia, sau đó thừa cơ mà vào. Cho dù không bức được Linh Hỏa, cũng có thể tiêu hao Tần Tang, khiến hắn càng thêm khó khăn.
Sư tử vồ thỏ còn cần toàn lực, huống chi là đại tu sĩ hiếm hoi trên đời. Thanh Hồ Thánh Vương bản tôn bị Cổ Ma kiềm chế, nhưng vẫn có thể tính toán đến bước này!
Giờ phút này, Tần Tang lâm vào suy yếu, huyễn thân hàng lâm. Cho dù chỉ một cái chớp mắt cũng là quá đủ.
Sát cơ thực sự đã đến!
Chỉ là, Thanh Hồ Thánh Vương không thể ngờ được, trên đời lại có người có thể hoàn toàn không phản ứng với mị thuật của nàng.
Tâm niệm lóe lên, thân thể Tần Tang đột nhiên trở nên cứng đờ, ánh mắt tan rã, thanh thế của cương hỏa tráo giảm mạnh, phảng phất như muốn tiêu tán.
Khóe miệng Thanh Hồ Thánh Vương càng lúc càng tươi, duỗi ra ngọc thủ, linh quang dâng lên, hóa thành một cái Huyễn Hồ trảo hư ảo, phá không chộp về phía Tần Tang. Nơi vuốt cáo đi qua, hư không chấn động, uy thế còn hơn cả Ngọc Ấn.
Sắp thành công rồi.
Nụ cười trên mặt Thanh Hồ Thánh Vương đột nhiên dịu đi, mi tâm cau lại, vô hình có chút bất an.
Ngay sau đó, trong mắt Tần Tang đột nhiên khôi phục thanh minh, lộ vẻ tàn khốc.
Nguyên khí trong cơ thể nổ vang. Trước đó, chỉ có kinh mạch nhỏ bé vỡ tan, giờ phút này ngay cả chủ kinh mạch cũng bị xé rách. Hắn sớm đã lấy từ hóa thân một viên Phí Tuyết Đan khác, ngậm trong miệng để phòng ngừa vạn nhất, không chút do dự nuốt vào.
Một viên Phí Tuyết Đan đã đủ khiến người dùng không chịu nổi gánh nặng, hai viên trước sau ăn vào, toàn thân Tần Tang co rút, huyết nhục xé rách.
Xích Hỏa chói mắt như mặt trời ban mai, chiếu rọi dãy núi di phủ.
Lần này, chúng tu sĩ có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng sáu chim tề xuất.