Chương 17
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 17
Chương 17: Nửa năm
Tịch Tâm đạo trưởng vừa nói, Tần Tang mới biết lão Ngô chỉ mới gần 40 tuổi.
Lão Ngô vốn là người Tiêu Minh Quận, bắc địa. Dưới gối lão có hai con trai, một con gái, sống bằng nghề làm ruộng. Dù nghèo khổ, cuộc sống cũng coi như yên ổn.
Năm ngoái, đại tai họa bất ngờ ập đến, các quận ở Bắc Cảnh nổi lên khói lửa, loạn quân nổi lên như phỉ, tàn sát người vô tội.
Thôn của lão Ngô bị loạn binh cướp bóc sạch sẽ, vợ con đều chết thảm. Lão chỉ kịp ôm theo con gái út chạy trốn, nhưng không lâu sau, con bé lại mắc bệnh nặng, không có tiền chữa trị, đành chết trên đường.
Một gia đình năm miệng ăn hạnh phúc bỗng chốc chỉ còn lại một mình lão Ngô. Lão ngơ ngơ ngác ngác đi theo đồng hương chạy trốn đến Tam Vu Thành, tạm sống bằng nghề kéo thuyền ở bến đò, tối đến thì ngủ nhờ hiên nhà, mái cổng.
Lão đạo sĩ thấy lão đáng thương nên thu lưu lên núi ở cùng.
Ai ngờ thế cục ở Bắc Cảnh lại thối nát đến mức này, không biết đến bao giờ vương quốc rộng lớn này mới có thể thái bình trở lại.
Xuân qua thu tới.
Mỗi sáng thức dậy, Tần Tang đều thấy lá rụng đầy sân do gió núi thổi. Bất giác, hắn đã đến thế giới này tròn một năm. Tần Tang mặc thêm áo, đi về phía Thanh Dương Điện, chuẩn bị nhóm lửa nấu thuốc.
Vừa nhóm lửa xong, Tần Tang ra sân luyện quyền thì gặp lão Ngô.
Hai người nhìn nhau gật đầu, lão Ngô khom lưng, lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng còng còng của lão Ngô khuất sau đạo quán, Tần Tang lắc đầu.
Hắn thật không ngờ lão Ngô với thân thể già yếu như vậy lại có sức lực đến thế, làm phu kéo thuyền suốt hơn nửa năm mà không hề than vãn, cũng không nói gì đến chuyện về quê.
Nửa năm qua, lão Ngô đi sớm về khuya, ngày nào cũng ra ngoài kéo thuyền, không nghỉ một ngày nào. Có khi Tần Tang dậy muộn, cả ngày không gặp mặt lão.
Nhìn dáng vẻ của lão Ngô, Tần Tang càng thêm áy náy, vì vậy càng cố gắng luyện tập, ít khi lười biếng.
Tần Tang chưa từng thấy lão Ngô cười lấy một lần. Thêm vào việc lão lại bị câm điếc, mỗi khi gặp mặt chào hỏi, lão chỉ khẽ giơ tay đáp lại, trên mặt không chút biểu lộ cảm xúc.
Không biết có phải lão Ngô vẫn chưa thể vượt qua được cú sốc lớn này hay không, mà lòng đã chết, không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì. Tần Tang cảm giác lão chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Dù ở sát vách, Tần Tang cũng không cảm thấy có gì bất tiện, dần dà thành quen.
Nửa năm nay, Tần Tang chưa từng bỏ dở việc luyện quyền, tu luyện và ngâm thuốc. Từ khi biết được hiệu quả của thuốc tắm, Tần Tang vô cùng tích cực, lần nào cũng theo lão đạo sĩ lên núi hái thuốc. Mười mấy ngọn núi quanh Hoàng Hoàng Sơn này đều đã in dấu chân hắn.
Hai bên bờ Vu Lăng Giang núi non hiểm trở, dã thú rất nhiều, nên việc vào núi sâu hái thuốc của họ không tránh khỏi gặp nguy hiểm.
Lần nguy hiểm nhất là khi họ chạm trán một đàn sói hoang.
Hôm đó vào buổi tối, Tần Tang và lão đạo đang nhóm lửa nấu ăn trong sơn động, không ngờ một đàn hơn chục con sói hoang bị ánh lửa dụ đến. Khi Tần Tang nghe thấy tiếng sói tru rồi vội dập lửa thì đã muộn. Trong tay hắn chỉ có một cái khoan sắt tìm được từ chỗ thợ đá.
Đàn sói bao vây cửa hang. Lão đạo sĩ dùng phân và nước tiểu của mãnh thú làm khu thú phấn nhưng không thể khiến chúng sợ hãi bỏ chạy, chỉ còn cách liều mạng.
Tần Tang cầm chắc cái khoan sắt trong tay, một mình chắn ở cửa hang. Hắn một mình giữ ải, lấy côn thay quyền, thi triển “Phục Hổ Trường Quyền”.
Tưởng chừng sẽ là một trận ác chiến, không ngờ Tần Tang lại đánh rất dễ dàng. Vì cửa hang không lớn, mỗi lần chỉ có tối đa ba con sói chui vào, mà Tần Tang lại có thể ứng phó ba con ác lang một cách thành thạo.
Nhờ vào cái côn sắt, Tần Tang chỉ một côn đã đánh vỡ toang đầu sói, sau đó động tác nhanh như điện, liên tiếp hạ sát vài con, khiến những con sói khác cụp đuôi bỏ chạy.
Sau đó, không cần Tần Tang yêu cầu, lần nào hái thuốc lão đạo sĩ cũng nhất định kéo hắn đi cùng.
Sau trận thực chiến này, Tần Tang mới ý thức được thực lực của mình hình như không hề yếu.
Sau đó, để xác minh cảm giác của mình, Tần Tang đến sơn trang của Võ Uy tiêu cục tìm đệ tử của Dương Chấn luận bàn. Dù lần nào cũng giả vờ không địch lại, nhưng Tần Tang biết mình thực ra chỉ dùng năm phần sức lực.
Quyền pháp của bọn họ so với “Phục Hổ Trường Quyền” mạnh hơn nhiều, chiêu thức nhìn có vẻ uy lực bất phàm, nhưng trong mắt Tần Tang lại rất chậm. Nếu hắn muốn, chỉ cần sơ hở một chút là hắn có thể phản chế ngay.
Có được thân thủ võ công này, mạch suy nghĩ của Tần Tang không khỏi trở nên linh hoạt hơn.
Hiện tại, cuộc phản loạn ở Bắc Cảnh mãi không dứt, các quận đều có người kéo cờ tạo phản, lúc lên lúc xuống, những Quận Vương kia lại tiêu cực ứng phó, khiến quan quân mệt mỏi, chán ghét.
Giữa năm, Thánh Hoàng hạ chiếu, cáo thiên hạ những chí sĩ đầy lòng nhân ái, phó Bắc Cảnh tòng quân bình loạn, nếu lập được công lớn, phong vương phong hầu chỉ là chuyện trong tầm tay.
Chiếu thư truyền đến, Tam Vu Thành xôn xao. Rất nhiều chí sĩ lên phía bắc cần vương, đệ tử của Dương Chấn cũng có ba người kết bạn lên đường, mong muốn lập công gây dựng sự nghiệp.
Tần Tang cũng có chút động lòng, nhưng thứ hắn coi trọng không phải vinh hoa phú quý.
Lời Tịch Tâm đạo trưởng nói vẫn luôn được Tần Tang ghi nhớ trong lòng, Tiên Sư cũng không thể vứt bỏ thất tình lục dục, cũng cần hưởng thụ vinh hoa. Trở thành vương hầu quý tộc, có lẽ hắn sẽ có tư cách tiếp xúc đến Tiên Sư.
Tuy nhiên, Tần Tang rốt cuộc chưa từng trải qua chiến tranh, trong lòng có chút e dè. Chiến trường vô tình, lỡ không cẩn thận bị tên lạc xử lý thì chẳng phải quá thiệt thòi hay sao?
Huống chi, thiên hạ này kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, võ công của mình đến tột cùng mạnh đến đâu, so với cao thủ võ lâm thân mang nội lực thì thế nào? Liệu có thể trổ hết tài năng được không?
Chính vì thế, Tần Tang khó mà quyết định, cuối cùng vẫn chọn ở lại đạo quán kiên nhẫn tu luyện “U Minh Kinh”, chờ đột phá tầng thứ nhất rồi mới tính tiếp.
Ngày qua ngày, Tần Tang miệt mài tu luyện. Sợi khí trong cơ thể hắn từ nhỏ như sợi tóc đến giờ đã có thể hội tụ thành một dòng nhỏ, chảy xiết trong kinh mạch, cuối cùng cũng gần đến đột phá.
Dược liệu trong vại này là mới đổi, Tần Tang gần đột phá, nhu cầu dược lực tăng lên, vại trước chỉ dùng năm ngày là hết.
Buổi tối, Tần Tang nhẫn nại làm xong khóa muộn, chờ đến khi trời tối người yên, đóng chặt cửa sổ, khoanh chân ngồi trên giường, liên tục niệm mười mấy lần Thanh Tĩnh Kinh rồi mới ổn định tâm thần, trầm tâm nhập định, thôi động công pháp.
Trong nháy mắt, năm chu thiên trôi qua. Cỗ khí kia lưu chuyển trong kinh mạch, Tần Tang trong cõi u minh cảm giác được, chỉ cần thêm một chu thiên nữa là có thể đột phá!
“U Minh Kinh” không hề nói rõ giữa hai tầng cảnh giới có bình cảnh nào khác hay không, Tần Tang lo lắng bất an thôi động công pháp. Một chu thiên sau đó, khí quy về đan điền.
Tần Tang đột nhiên rên lên một tiếng. Cỗ khí trong đan điền sôi trào, kịch liệt căng đau từ đan điền lan ra, nhanh chóng truyền đến kinh mạch toàn thân, tiếp đó là cơn đau xé rách.
May thay, cơn đau này đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau cơn đau dữ dội là cảm giác thư sướng!
Trên mặt Tần Tang lộ rõ vẻ vui mừng. Hắn chợt nhớ đến “U Minh Kinh” có nói về nội thị, vô ý thức “nhìn” vào đan điền. “Ầm” một tiếng, mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ, hắn rốt cục nhìn rõ cỗ khí kia.
Khí lưu màu xanh lam chiếm cứ trong đan điền, lộng lẫy, khiến người mê say.
Tần Tang khẽ động tâm, khí liền theo ý niệm của hắn mà di chuyển, tiến vào kinh mạch, như giang hà chảy xiết, vận chuyển trong kinh mạch, tốc độ nhanh hơn trước kia gấp mấy lần. Rất nhanh một chu thiên đã hoàn thành, mà hiệu quả cũng rõ rệt hơn so với khi tu luyện tầng thứ nhất.
Tần Tang tiếp tục tu luyện không ngừng nghỉ, đến chu thiên thứ mười thì cơn đau trong ký ức không hề xuất hiện. Tần Tang mừng rỡ, vội tạm dừng lại.