Chương 1642
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1642
Chương 1642: Vân Trì Tàn Bảo
Đang trên đường đi về hướng Đế Thụ Sơn.
Khấp Linh Động chủ không nhịn được hỏi: “Ta nhớ Thủy Tướng Điện có cung điện tên là Băng Nghi Cung, lai lịch hẳn rất lớn, e là không dễ tiến vào đâu? Đạo hữu muốn tìm thứ gì?”
Quái nhân tự xưng là truyền nhân Mộc Tướng Điện, vào Mộc Tướng Điện tầm bảo đã tốn hao lâu như vậy. Hai người bọn họ đều không hiểu rõ Thủy Tướng nhất mạch, độ khó chắc chắn càng lớn.
Nghe được tin tức về cơ duyên Hóa Thần, quái nhân kia còn muốn đi Thủy Tướng Điện một chuyến, khẳng định là có bảo vật gì đó hấp dẫn hắn.
“Mộc Tướng Điện còn hoàn hảo, Thủy Tướng Điện lại tàn phá không chịu nổi, uy năng tàn trận cũng giảm đi nhiều…”
Quái nhân miêu tả sơ lược những gì hắn thấy ở bên ngoài Băng Nghi Cung, “Động chủ còn nhớ hai người mà ta từng gặp nhiều năm trước chứ, trên người kẻ đi cùng Lục Chương mang theo Mộc Linh chi khí nồng đậm, độ tinh thuần là điều ta ít thấy trong đời, đáng tiếc năm đó thần thông của ta chưa thành, để hắn chạy thoát. Vừa rồi trên đường đi ngang qua Thủy Tướng Điện, ta liền cảm nhận được một cỗ Mộc Linh khí tức, độ tinh thuần không hề thua kém, rất có thể trong điện có một gốc bảo mộc hiếm thấy!”
“Bảo mộc hiếm thấy lại không ở Mộc Tướng Điện, mà lại ở Thủy Tướng Điện?”
Khấp Linh Động chủ hỏi với giọng điệu kỳ quái.
Quái nhân càng hiểu rõ Vô Tướng Tiên Môn hơn Khấp Linh Động chủ, “Tiên Môn ngũ mạch, tự thành một thể, âm thầm so cao thấp với nhau. Cho dù có được bảo vật mà mạch khác cần đến, họ cũng sẽ không dễ dàng đem tặng, việc bảo vật đó lưu lại ở Thủy Tướng Điện cũng là có khả năng.”
“Thì ra là thế!” Khấp Linh Động chủ giật mình, lại nghĩ đến điều gì, bèn nhắc nhở một câu, “Đạo hữu cẩn thận, có người đã nhanh chân đến trước rồi đấy.”
“Theo chư lão ma mở ra Truyền Tống Trận, vẻn vẹn có Động chủ, Hạc Cao lão đạo cùng họ Mạc. Tô Tử Nam hẳn là không biết nhiều về Vô Tướng Tiên Môn, hắn tu luyện Huyết Đạo thần thông, không phải nước cũng chẳng phải mộc, mục tiêu lớn nhất có lẽ là Đế Thụ Sơn đang khiến người mơ màng kia, Thủy Tướng Điện tàn phá như thế, chắc hẳn không gợi được hứng thú của hắn… Ý Động chủ là chỉ Thủy Tướng truyền nhân kia?”
Quái nhân trầm ngâm một lát, rồi nói: “Hắn đích thực có khả năng xuất hiện tại Thủy Tướng Điện! Có điều người này giấu đầu hở đuôi, ra tay đều ẩn giấu mấy phần, thận trọng quá mức, không giống người có đại thần thông. Hắn biết Tiên Điện tồn tại, lại không đi tranh đoạt tư cách Kiếm Mộ, trừ phi hắn cũng biết tin tức về chí bảo nào đó như chúng ta, hoặc là tự biết thực lực không đủ, biết khó mà lui. Chúng ta lấy được bảo mộc rồi đi, nếu người này thức thời thì ta sẽ không xung đột với hắn.”
Khấp Linh Động chủ khen một tiếng: “Đạo hữu đã suy nghĩ kỹ càng, là tại hạ quá lo lắng! Đạo hữu tìm kiếm bảo mộc, là vì tu luyện Hậu Thiên Mộc Nhân Bia sao? Chẳng lẽ Xích Huyền cổ thụ mà chư lão ma đưa tới không thể thỏa mãn yêu cầu?”
Quái nhân lộ ra nụ cười khó coi: “Môn thần thông này lấy Linh Mộc làm mối, phẩm cấp Linh Mộc càng cao, uy lực thần thông càng mạnh. Xích Huyền cổ thụ cũng được, nhưng so với khí tức ở Thủy Tướng Điện thì vẫn còn thiếu một chút.”
Khấp Linh Động chủ phụ họa, cười nói: “Tại hạ cũng muốn kiến thức xem bảo mộc gì có thể hơn được Xích Huyền cổ thụ của Thiên Hạo Lâu! Vô Tướng Tiên Môn danh bất hư truyền, nội tình quả là sâu sắc!”
Sau khi cảm khái, nụ cười của Khấp Linh Động chủ đột nhiên tắt, lắc đầu thở dài: “Vốn tưởng rằng bí thuật Mộc Tướng Điện cộng thêm cảm ngộ Kiếm Mộ, ngươi ta sẽ có nhiều hy vọng Hóa Thần! Ai ngờ Tiên Điện không có cửa, những thứ cần thiết cho môn bí thuật này lại toàn là trân bảo tuyệt thế, không dễ gì luyện thành, Hóa Thần vẫn còn quá xa vời.”
Quái nhân khuyên nhủ: “Động chủ hà tất phải tinh thần sa sút như thế! Biến cố Tiên Điện đâu phải sức người có thể thay đổi. Nhưng môn bí thuật kia vẫn còn hy vọng, chỉ cần sau khi rời khỏi đây, chúng ta liên thủ tìm kiếm, chưa chắc đã không tìm được!”
Đang khi nói chuyện.
Thủy Tướng Điện đã ngay trước mắt.
Có điều, bắt mắt nhất vẫn là Lang Huyên Ngọc Các.
Ngọc Các cao vút tận trời xanh, tựa như có thể với tay hái được cả sao.
Ngước nhìn bóng dáng Ngọc Các, ánh mắt Khấp Linh Động chủ bị hấp dẫn tới, “Đó chính là Lang Huyên Ngọc Các, nơi trân tàng điển tịch và dị bảo của Vô Tướng Tiên Môn!”
Dời mắt khỏi Lang Huyên Ngọc Các, quái nhân hờ hững nói: “Chân truyền ngũ mạch đều được trân tàng trong năm tòa cung điện! Những thứ mà tu sĩ cấp thấp cần, công pháp thần thông mà người thường không thể tu luyện, hoặc những tàn thiên dị bảo không rõ lai lịch, không ai hỏi thăm, mới bị ném đến Lang Huyên Ngọc Các. Nếu thực sự hữu dụng, liệu có còn đợi đến chúng ta? Động chủ có thể đến đó thử vận may sau chuyện ở Đế Thụ Sơn, biết đâu lại có thể kết duyên với dị bảo nào đó.”
Khấp Linh Động chủ khẽ giật mình.
…
Lang Huyên Ngọc Các.
Sau khi tách khỏi hóa thân, bản tôn Tần Tang bước lên Vấn Kinh Lộ, đi tới Lang Huyên Ngọc Các.
Ngọc Các tỏa ra ánh sáng trắng ngọc nhạt, bên ngoài không có điêu khắc và trang trí phức tạp, xung quanh Ngọc Các mây khí vờn quanh, linh quang lưu động.
Nhìn kỹ mới biết, linh quang và mây khí tạo thành những Vân Đài lớn nhỏ khác nhau, Tần Tang đoán năm xưa nơi này có lẽ là chỗ giảng pháp luận đạo, chỉ là không biết đã hoang phế bao nhiêu năm rồi.
Điều khiến Tần Tang bất ngờ là, Ngọc Môn của Lang Huyên Ngọc Các mở rộng, tầng dưới cũng không có cấm chế phong tỏa.
Hai bên cửa Ngọc Môn có mấy tượng đá ngọc, không nhìn ra được vốn dĩ khắc hình gì, bởi vì đều bị hư hao nghiêm trọng, khắp nơi đều có dấu vết đấu pháp của tu sĩ, kéo dài vào bên trong Ngọc Các.
Trong lúc đại loạn, ngoại địch thừa cơ xông vào, trắng trợn đánh cướp ở Vô Tướng Tiên Môn, sao có thể bỏ qua Lang Huyên Ngọc Các?
Tần Tang đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn không khỏi thổn thức, chỉ hy vọng nơi này còn có thể bảo lưu lại được chút gì đó.
Hắn ngửa đầu nhìn lên đỉnh Ngọc Các.
Nơi đó vẫn còn cấm chế tồn tại, theo lẽ thường thì hẳn là nơi cất giữ trân tàng đỉnh cấp.
Tuy nhiên, Tần Tang vẫn quyết định đi vào từ cửa tầng thứ nhất.
“Tạm thời hình như chỉ có mình ta tìm tới nơi này…”
Tần Tang đảo mắt nhìn các tầng Ngọc Các, không cảm ứng được khí tức của người khác.
Thi cốt đã mục nát.
Tần Tang đi vào Lang Huyên Ngọc Các, tuy không có cảm thụ trực quan về trận đại loạn kia, nhưng khi nhìn thấy mảnh vỡ pháp bảo và ngọc giản rơi lả tả trên đất…
Đồng thời, trong hư không còn lơ lửng một vài quả cầu ánh sáng với màu sắc khác nhau.
Hắn đưa tay ra, một quả cầu ánh sáng màu vàng rơi vào lòng bàn tay.
« Thủ Ngự Đàn Kinh ».
Đây là một môn thần thông chuyên về phòng ngự, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, được xưng tụng là một môn thần thông thượng cấp, đặt ở tông môn bình thường, đủ tư cách xem như chân truyền.
Nhưng trong mắt Tần Tang, nó chỉ là không tệ mà thôi.
Các quả cầu ánh sáng khác cũng cơ bản giống nhau, đoán chừng là đoạt được từ tầng dưới của Ngọc Các.
Tần Tang đảo mắt nhìn một vòng, tìm thấy thang lầu, đang muốn bước lên tầng thứ hai thì như phát hiện ra điều gì, bước chân khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên khung đỉnh tầng thứ nhất.
Khung đỉnh cũng được làm từ Bạch Ngọc, trải qua chiến loạn nên quang trạch ảm đạm.
Tần Tang nhìn ra huyền cơ, bên trong khung đỉnh ẩn giấu cấm chế, nhưng có điều đã bị phá hoại.
Cấm chế này hẳn không phải là cấm chế phòng hộ của Ngọc Các, cũng không phức tạp, Tần Tang thúc giục thần thức quét qua, lập tức liền biết rõ chỗ đó có vấn đề, suy ngẫm một lát, liền vẽ ra mấy đạo Phù Ấn trong không trung, đánh vào khung đỉnh.
Bá!
Khung đỉnh đột nhiên sáng lên, một đạo thanh huy rơi xuống.
Ngay sau đó, ánh sáng ở tầng thứ nhất bộc phát rực rỡ, một cái huyễn cảnh từ từ hiển hiện trước mặt Tần Tang, hẳn là bản đồ toàn bộ Vô Tướng Tiên Môn.
Thực tế, Tần Tang đã hiểu rõ đại cục của Vô Tướng Tiên Môn trên đường đi tới đây, đương nhiên có thể nhìn thấy bản đồ cũng tốt, nó sẽ trực quan hơn.
Đế Thụ Sơn không hề nghi ngờ là trung tâm của Vô Tướng Tiên Môn, hình thành thế cục ngũ mạch bảo vệ Đế Thụ Sơn.
Đương nhiên, trên bản đồ không thể có tin tức cơ mật, muốn khai quật ra cấm địa của Vô Tướng Tiên Môn từ bản đồ là chuyện không thể, nếu không thì đã có người tìm tới rồi.
Băng Cung quả nhiên là Thủy Tướng Điện, hóa thân đã đi đúng hướng.
“Hỏa Tướng Điện…”
Tần Tang lại nhìn về phía Nam Bộ Đế Thụ Sơn.
Trong ngũ mạch của Vô Tướng Tiên Môn, ngoài Thủy Tướng Điện ra, hắn cảm thấy hứng thú nhất là Hỏa Tướng Điện.
Hỏa Tướng Điện nằm ở một nơi tên là Hỏa Tê đảo, theo cảnh tượng trên bản đồ thì hẳn là một tòa Linh Đảo lơ lửng trên không trung.
Tần Tang ghi nhớ vị trí, nếu có cơ hội sẽ đến Hỏa Tê đảo tìm tòi.
Sau khi khôi phục khung đỉnh về nguyên dạng, Tần Tang theo bậc thang bước lên lầu hai.
Tuy không bị cản trở gì, nhưng Tần Tang phát hiện nhiều chỗ còn sót lại dấu vết cấm chế, sau khi phân tích, hắn đoán chúng dùng để hạn chế tu vi của người tiến vào.
Tu vi không đủ, chỉ có thể bước lên một vài tầng nhất định, sau khi đột phá mới có tư cách tìm đọc điển tịch ở tầng cao hơn.
Từ đó có thể thấy được chuẩn mực sâm nghiêm của Vô Tướng Tiên Môn.
Trân tàng trong Lang Huyên Ngọc Các quả nhiên rất nhiều, có thể nói là toàn sách là sách, đặc biệt là mấy tầng phía dưới, giá sách san sát nhau, đủ loại công pháp bí thuật cái gì cần có đều có, hơn nữa không giới hạn ở tu hành.
Tu tiên bách nghệ, không chỗ nào không bao lấy.
Thực sự là điều Tần Tang ít thấy trong đời, hắn hoài nghi Vô Tướng Tiên Môn có phải đã từng vơ vét giới tu tiên Trung Châu hay không.
Càng lên cao, giá sách càng thưa thớt.
Mỗi một tầng đều có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài Ngọc Các, tầm mắt không tệ, chỉ tiếc cảnh sắc Động Thiên Phúc Địa này bị ánh sáng cấm chế chằng chịt che khuất.
Dấu vết đấu pháp vẫn còn đó, vô số điển tịch trân tàng bị cướp đoạt đi, phần lớn giá sách bị dọn sạch.
Không có thời gian nhìn kỹ từng cái, thần thức quét nhanh, lấy đi một vài phần mà hắn cảm thấy hứng thú.
Tần Tang càng lúc càng nhanh, khi đoán độ cao đã qua một nửa, liền đi một mạch, cách tầng cao nhất không xa, mới đến cấp độ Kim Đan hậu kỳ.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên trên hẳn là điển tịch cấp Nguyên Anh.”
Tần Tang hy vọng.
Nơi này lực lượng cấm chế vẫn còn tồn tại, bậc thềm ngọc có thanh quang ảo ảnh, Tần Tang cảm nhận được uy h·iếp từ đó. Tuy nhiên, trình độ cấm chế này không làm khó được hắn.
Coong!
Kim Trầm Kiếm nhảy ra, treo ngược phía trên, Tần Tang cất bước bước lên bậc thềm ngọc.
Xoạt!
Thanh quang ảo ảnh trên bậc thềm ngọc lập tức đè xuống Tần Tang, hội tụ thành áp lực cường đại, đủ để bức lui một vị tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Tần Tang dường như không thấy.
Kim Trầm Kiếm rung lên, nhẹ nhàng chém ra ba đạo kiếm quang.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Kiếm quang chui vào, thanh quang ảo ảnh lúc này hỗn loạn lên, lực cản giảm đi nhiều.
Cùng lúc đó, bậc thềm ngọc lay động ra từng đạo bạch quang, như dây đàn màu trắng, cắt xé hư không, phóng về phía Tần Tang, cũng bị Kim Trầm Kiếm từng cái ngăn trở, chặt đứt.
Bước chân Tần Tang không hề dừng lại, đi tới bậc thềm ngọc mới, nhìn thấy cảnh tượng ở tầng trên, tại chỗ á một tiếng.
Trong giọng nói có một tia não nề.
Điển tịch ở tầng này lại bị dời đi hoàn toàn, không để lại cho hắn một bộ nào!
Dấu vết đấu pháp tuy không nhiều, nhưng có thể thấy được, nơi này chắc chắn đã xảy ra đại chiến Nguyên Anh, là nơi tranh đoạt trọng điểm của cao thủ đỉnh tiêm hai bên.
Tần Tang cảm thấy không ổn, lại muốn lên trên thì ngoài ý muốn phát hiện không có nấc thang.
“Trân tàng của Lang Huyên Ngọc Các không thể nào chỉ đến cấp Nguyên Anh.”
Tần Tang ngắm nhìn bốn phía, suy tư, rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu, tâm niệm vừa động, thân kiếm Kim Trầm Kiếm xoay chuyển, mũi kiếm hướng lên trên, đâm về trung tâm khung đỉnh.
Một màn kỳ lạ xuất hiện, không có âm thanh v·a c·hạm, Kim Trầm Kiếm cuối cùng biến mất trong khung đỉnh, tiếp theo cảnh tượng khung đỉnh đại biến, nhanh chóng chuyển động.
Ngọc quang vỡ vụn, hóa thành điểm điểm ngôi sao, bất ngờ xuất hiện một thông đạo giống như tinh không.
Tần Tang thúc giục Thiên Mục lực lượng, quan sát chốc lát, thả người theo Kim Trầm Kiếm xông vào thông đạo.
Hắn không hiểu rõ cấm chế trong Lang Huyên Ngọc Các, chỉ có thể mạnh mẽ xông tới, không biết có phải do từng bị phá hoại hay không, lực cản mà Tần Tang phải chịu không lớn như trong tưởng tượng.
Kim Trầm Kiếm mở đường đã đủ.
Nếu cần thiết, hắn sẽ huyễn hóa Kiếm Trận, đóng đô hư không.
Thậm chí Ma Hỏa cũng không cần dùng đến, Tần Tang đã thuận lợi xuyên qua thông đạo, tiến vào tầng cao hơn, nhất thời hai mắt sáng ngời.
Chỉ thấy bên ngoài Ngọc Các biển mây mênh mông, như thủy triều, như huyễn cảnh, kỳ cảnh ngàn vạn, phía dưới tuy liên kết với chủ thể Ngọc Các, nhưng bị cấm chế ẩn đi, sẽ không xuất hiện trong tầm mắt.
Nơi này nghiễm nhiên là một Tiên Các trong mây!
“Đế Thụ Sơn!”
Tại Tiên Các, tầm mắt rõ ràng hơn mấy phần.
Gần nhất là Thủy Tướng Điện, thứ nhì chính là Đế Thụ Sơn.
Ngọc Các nhìn như cao vút, lại không bằng một nửa Đế Thụ Sơn, khí thế Kình Thiên cự sơn phả vào mặt. Có thể tưởng tượng được, Vô Tướng Tiên Môn thời toàn thịnh là một phen khí tượng Tiên gia như thế nào!
Tần Tang không lưu luyến cảnh sắc bên ngoài quá lâu.
Bố cục bên trong Tiên Các đập vào mắt hắn, đó là sự trống rỗng và hành lang kỳ quái xung quanh.
Ở giữa là một Vân Trì, mây mù lưu động như nước.
Tần Tang cảm thấy kỳ quặc, xem xét mới biết quả nhiên có huyền diệu khác!
Trong Vân Trì có một số quang cầu màu trắng, ẩn tàng trong mây mù, trong quang cầu dường như bao bọc lấy vật gì đó.
Thúc giục Thiên Mục lực lượng.
Hắn có thể thấy rõ đồ vật trong quang cầu, hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Tần Tang.
Trong những quang cầu này, một phần là đao gãy, kiếm gãy, có đá trạc có lỗ hổng, chỉ còn chuôi Huyền Thiết cổ tiên.
Nói cách khác, đây đều là tàn bảo.
Tàn bảo khô tịch, uy năng không còn, nhưng vì chất liệu kỳ lạ nên được thu vào Vân Trì.
Một bộ phận khác là lồng ngọc hình tròn, hình chế tương tự, phù văn trên lồng ngọc lưu chuyển không chừng, tựa hồ dùng để phong ấn bảo vật bên trong.
Còn một số trong quang cầu thì trống không, bảo vật đã bị lấy ra, có lẽ là bị địch nhân cướp đi.
Nơi này nhìn thế nào cũng không giống Tàng Kinh Các, mà là một cái ao bảo tàng!
Tần Tang không biết Vô Tướng Tiên Môn đạt được những thứ này từ đâu, nhưng nhìn những tàn bảo lộ ra bên ngoài, chắc hẳn đều là những thứ có giá trị không rõ, lai lịch không ai biết, Vô Tướng Tiên Môn sợ bỏ lỡ trân bảo, tất cả đều ném vào đây.
Cho dù là Thiên Mục Điệp, cũng không nhìn ra giá trị cao thấp của những tàn bảo này.
Hỏa Ngọc Ngô Công cũng không có phản ứng.
Tần Tang tùy ý chọn một cái lồng ngọc, hóa sinh kiếm quang, ý đồ vớt lồng ngọc ra, không ngờ kiếm quang vừa ra, Vân Trì đột nhiên khuấy động, đột nhiên bắn ra một đạo vân lôi, thẳng đến mặt hắn mà tới.
Rắc!
Thanh thế vân lôi không lớn.
Nhưng Tần Tang lại biến sắc, Phượng Dực kích động, trong nháy mắt lướt ngang mấy trượng, tránh né vân lôi.
Cùng lúc đó, trong Vân Trì truyền ra tiếng sắt thép va chạm, Kim Trầm Kiếm bay ngược trở về, bị cấm chế bức lui, lập tức Vân Trì biến mất, bảo vật cũng tiêu thất theo.
Tần Tang thu hồi vẻ nhẹ nhàng, xem ra việc đoạt bảo từ Vân Trì không hề dễ dàng, không thể mạnh mẽ bắt lấy, mà lại đều là tàn bảo tác dụng không rõ, vẫn là công pháp quan trọng hơn, đi trước tầng trên rồi tính sau.
Hắn nhìn về phía một góc hành lang, bậc thềm ngọc tái hiện, thông hướng tầng cao hơn, chính là đỉnh Ngọc Các, nơi duy nhất chưa thăm dò qua.
Tần Tang nhanh chóng bước qua hành lang, khi sắp đi đến bậc thềm ngọc.
Dị biến trong Vân Trì dần dần bình phục, khôi phục bình thường, từng đoàn từng đoàn bạch quang phiêu động không quy tắc, Tần Tang vô tình quét qua một cái lồng ngọc, trong lòng chợt sinh ra cảm giác rung động khó hiểu.
Cảm giác này như có như không.
Tần Tang kinh ngạc dừng chân, trầm tâm vào bên trong, tìm kiếm khởi nguồn của rung động.
Một lúc lâu sau, Tần Tang mới dám xác định, hẳn là xuất phát từ « Âm Dương Thiên Đấu Bí Thuật », môn công pháp tàn thiên mà hắn gần như quên được từ Lan Đấu Môn ở Thương Lãng Hải!