Chương 148
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 148
Chương 148
Chương 148: Công pháp chính là công cụ
Sát Đạo bao hàm vô vàn đạo lý, có đến ngàn vạn đại đạo.
Tần Tang không biết con đường tu luyện « Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương » chính xác là gì, thậm chí mỗi một người tu luyện có lẽ đều có lựa chọn riêng.
Thanh Trúc tiền bối khi tu luyện bộ công pháp này, vì tham ngộ Sát Phù, có lẽ đã dấn thân vào Sát Đạo, bất kể đối phương là nam nữ lão ấu, tu sĩ hay phàm nhân, đều vung kiếm g·iết c·hết, sau cùng sa vào ma đạo. Hoặc có thể chủ động xâm nhập hiểm cảnh, dồn mình vào tử địa để tìm kiếm cơ hội sống sót, trừ khử e ngại trong lòng, trảm người cũng là trảm ta. Cũng có thể một người một kiếm, cầm kiếm mà đi, chỉ mong ý niệm thông suốt. Hoặc lấy sát ngăn sát…
Nhưng chắc chắn không phải con đường mà hắn đang đi.
Nếu không có phật ngọc che chở Nguyên Thần, ngăn cản sát ý gặm nhấm, chỉ e rằng trong chiến đấu, nếu quan tưởng Sát Phù, một khi bị sát ý chiếm giữ ý thức, mất lý trí, không cách nào tỉnh táo phân tích thế cục, trong đầu chỉ còn lại g·iết chóc, sẽ đẩy bản thân vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Tần Tang đã suy nghĩ rất lâu, mới quyết định thử một lần.
Nếu có hiệu quả, không nghi ngờ gì con đường này sẽ thích hợp với hắn nhất.
Hắn cho rằng, « Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương » chỉ là công cụ giúp hắn tăng cao tu vi. Có tấm gương Thanh Trúc tiền bối đi trước, dù tư chất thấp kém, hắn cũng có thể nhìn thấy một tia hy vọng Kết Đan, nên mới lựa chọn bộ công pháp này, chứ không hề hướng tới Sát Đạo, cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc.
Chấp niệm duy nhất trong lòng hắn, chỉ có trường sinh.
Nếu có thể, Tần Tang tuyệt đối không muốn vì tu luyện công pháp, mà ép buộc bản thân thay đổi phong cách hành sự và chuẩn tắc.
Cũng như việc hắn cam làm lô đỉnh vì Trúc Cơ, vô luận đưa ra lựa chọn gì, đều là tuân theo bản tâm, chứ không phải ngơ ngơ ngác ngác, thì mới không oán không hối!
Đương nhiên, nếu cùng đường mạt lộ, thì lại là chuyện khác.
Sát ý trong kiếm khí càng lúc càng đậm, nhưng Tần Tang vẫn vô cùng tỉnh táo, nội tâm không hề dao động, chỉ là mượn Sát Phù mô phỏng sát ý, trong chiến đấu phản chứng Sát Phù.
‘Ầm!’
Tâm thần Tần Tang liên kết với Ô Mộc Kiếm, linh kiếm sát khí ngút trời, ngang nhiên đâm về phía Bạch Tê yêu thú, kiếm khí sắc bén như đao.
…
Đám đệ tử tại mỏ linh thạch nơm nớp lo sợ đợi suốt một ngày một đêm. Ban đầu còn thấy một đạo độn quang lóe lên trên bầu trời đêm, sau đó Vân Thương đại trạch nổi sóng lớn, hòn đảo nơi mỏ linh thạch tọa lạc cũng bị ảnh hưởng, liên tục chấn động. Có thể thấy chiến sự ở xa kia vô cùng kịch liệt.
Nhưng đợi đến khi trời sáng, thì mọi thứ im bặt. Tần sư thúc cũng không trở về.
Không có tín hiệu của Tần Tang, bọn họ không dám mở đại trận, lại càng không dám ra ngoài xem xét chiến cuộc diễn biến ra sao, là yêu thú thắng, hay là sư thúc bản môn thắng?
Thân Hữu Đạo bay lượn giữa không trung, ghé sát vào quang tráo đại trận, trợn to hai mắt, như hòn vọng phu, chăm chú nhìn vào đường ranh giới giữa trời và nước, trong lòng liên miên cầu nguyện Tần sư thúc mau chóng trở lại, dù thiếu tay gãy chân, đào mệnh trở về cũng tốt.
“Đợi đến rạng sáng, nếu Tần sư thúc vẫn chưa trở lại, liền hướng sư môn cầu cứu!”
Thân Hữu Đạo nôn nóng bất an, cuống họng có chút khàn khàn.
Trúc Cơ kỳ đại tu sĩ, đối mặt với một yêu thú linh trí sơ khai, lẽ nào ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có sao?
Nhỡ đâu Tần sư thúc gặp nạn trong tay yêu thú, mà bọn họ những đệ tử này lại co đầu rụt cổ trong đại trận không ra, chắc chắn sẽ bị sư môn trách phạt nặng nề. Tuổi hắn cũng không còn nhỏ, sớm đã đoạn tuyệt tâm tư tu tiên, vốn định tại mỏ linh thạch tích lũy thêm chút vốn liếng, trở về cưới kiều thê mỹ th·iếp, ngậm kẹo đùa cháu, hưởng thụ mấy chục năm an nhàn, ai ngờ lại gặp phải chuyện khó khăn trắc trở này.
Đột nhiên, ở cuối tầm mắt xuất hiện một thân ảnh to lớn, lao vùn vụt tới giữa không trung, chẳng phải là con Bạch Tê yêu thú hung hãn kia sao?
“Xong rồi!”
Trong lòng Thân Hữu Đạo ‘lộp bộp’ một tiếng, hai mắt đăm đăm, suýt nữa ngất đi.
Đúng lúc này, phía dưới đột nhiên có người hoan hô: “Tần sư thúc thắng rồi! G·iết c·hết con ác yêu kia rồi!”
“Ừm?”
Thân Hữu Đạo còn đang nghĩ có nên tìm một nữ tử để truyền hương hỏa hay không, nghe vậy vội vàng trợn to hai mắt, lúc này mới phát hiện phía dưới thân hình khổng lồ của Bạch Tê yêu thú còn có một bóng người, không phải Tần sư thúc thì là ai?
Hóa ra con yêu này đã bị Tần sư thúc một tay nhấc lên, sớm đã tắt thở. Hắn chỉ vì quá lo lắng nên không nhìn rõ.
“Nhanh! Mau mở trận pháp, cung nghênh Tần sư thúc!”
Thân Hữu Đạo cười đến không ngậm được miệng.
Chỉ thấy Tần sư thúc tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bay đến trên không hòn đảo. Thân Hữu Đạo há to miệng, đang định mở lời lấy lòng, thì nghe trên đầu truyền đến thanh âm: “Các ngươi nghe rõ đây, con yêu này đã bị ta tru sát. Các ngươi báo cáo tin tức này cho sư môn, sau đó trông coi linh quáng cho cẩn thận, không được lười biếng.”
Nói xong, Tần Tang thu t·hi t·hể Bạch Tê yêu thú vào Túi Giới Tử, nghênh ngang rời đi trong ánh mắt thất vọng của mọi người.
Mặc dù dùng Thập Phương Diêm La Trận vây khốn Bạch Tê yêu thú, chiếm hết tiên cơ, nhưng năng lực ngự thủy của Bạch Tê yêu thú không thể khinh thường, hơn nữa da dày thịt béo, năng lực phòng ngự cực mạnh, trận chiến này đánh khá vất vả.
Hơn nữa, Tần Tang mượn nó tham ngộ kiếm phù, cố ý quần nhau với Bạch Tê yêu thú, cọ xát suốt một ngày trời, chỉ chờ Bạch Tê yêu thú mình đầy v·ết t·hương, sức cùng lực kiệt, mới cho nó một kích trí mạng. Tần Tang cũng vì thế mà tiêu hao không ít linh thạch và linh đan.
Sau trận chiến, Tần Tang mơ hồ cảm thấy trong lòng có điều lĩnh ngộ, đối với Sát Phù càng hiểu sâu hơn một tầng, chỉ cảm thấy bình cảnh trước mắt chỉ còn một lớp màng mỏng, chỉ cần đâm một cái là vỡ tan, chứng tỏ con đường này là khả thi.
Nhưng Tần Tang hiểu rõ trong lòng, Sát Phù đầu tiên nói trắng ra chỉ là mồi lửa cho toàn bộ công pháp, dẫn dắt người tu luyện chọn con đường thích hợp với bản thân, nên mới dễ dàng tham ngộ như vậy. Tiếp theo chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.
Độn quang lao vùn vụt, mục đích của Tần Tang là hướng về phía động phủ Xà Yêu.
Tần Tang dùng cấm chế phong tồn huyết khí trong t·hi t·hể Bạch Tê yêu thú, đồng thời không phân chia thu lấy linh tài, vì hắn định dùng Bạch Tê yêu thú làm mồi nhử, thử xem có thể câu Xà Yêu ra không.
Đối với yêu thú mà nói, t·hi t·hể của Yêu Linh kỳ yêu thú khác là vật đại bổ, đặc biệt là t·hi t·hể tươi mới, huyết khí đầy đủ, tuyệt đối là dụ hoặc cực lớn.
Vài ngày sau, Tần Tang lặng lẽ xuất hiện trên một ngọn núi hiểm trở.
Ngọn núi vươn ra mặt nước, như đao gọt, hiểm trở vô cùng. Tần Tang chớp động thân hình liên tục, xuất hiện trong một sơn động cực lớn trên ngọn núi. Vương sư huynh kia đã tìm thấy da rắn lột trong sơn động này.
Đã lâu như vậy, trong sơn động vẫn còn một mùi h·ôi t·hối nồng nặc không tan.
Tần Tang trầm ngâm một lát, bày Thập Phương Diêm La Trận trước sơn động, sau đó lấy ra rất nhiều yêu huyết từ t·hi t·hể Bạch Tê yêu thú, hòa một nửa vào nước, rồi rải liên tục vào trong sơn động. Cuối cùng, hắn đặt t·hi t·hể Bạch Tê yêu thú ở đó, chỉ dùng một thủy chướng thô lậu che chắn động phủ, đại yêu khí tức nhất thời tản mát ra.
Sau đó, Tần Tang trốn vào chỗ tối, lặng lẽ chờ đợi.
‘Soạt!’
Phía dưới ngọn núi hiểm trở đột nhiên nổi lên bọt nước tung tóe, một cơn sóng lớn từ không trung sinh ra, đánh vào ngọn núi, rồi mặt nước lại khôi phục bình tĩnh. Mơ hồ có thể thấy một bóng trắng dài lóe lên rồi biến mất, sau đó lặn xuống nước sâu.
Sau khi khí tức của Bạch Tê yêu thú tản ra, phải đến hơn nửa ngày sau, Xà Yêu mới xuất hiện. Con yêu này vô cùng thận trọng, không trực tiếp xông vào động phủ, mà cứ cách một hai canh giờ lại gây sóng gió trêu chọc một lần.
“Con Xà Yêu này sợ là thần trí không thấp.”
Tần Tang bất động thanh sắc, thầm nghĩ.