Chương 1386
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1386
Chương 1386: Băng Tế
Oa Ngư há hốc mồm, định nói thêm gì đó.
Đột nhiên.
Cấm chế động phủ mở ra, một con chuột yêu đẩy cửa bước ra.
Chuột yêu này có vẻ ngoài tương tự chuột thường, nhưng kích thước lại khác biệt một trời một vực.
Con chuột yêu này to chẳng khác gì một con nghé, tứ chi cường tráng, da lông lại hiện lên màu mây hồng, tựa như có ánh sáng màu đang lưu chuyển không ngừng.
Hồng Thử chính là vì lẽ đó mà có cái tên này.
Ánh mắt chuột yêu đảo quanh, lộ rõ vẻ suy yếu và mệt mỏi không thể che giấu.
Tất Phương và đám yêu quái đồng loạt nhìn về phía động phủ. Vừa thấy chuột yêu, bọn chúng liền lộ vẻ mừng rỡ.
Có điều, khi nhìn thấy trạng thái của chuột yêu, sắc mặt hai vị Yêu Vương (một nam, một nữ) hơi trầm xuống, liếc nhau một cái, thân ảnh chợt lóe lên, xuất hiện hai bên chuột yêu, giống như hai vệ sĩ, ngấm ngầm đề phòng ba yêu còn lại.
Giảo Hồ khẽ cười duyên dáng, vô cùng quyến rũ.
Trong mắt Oa Ngư lóe lên vẻ bất ngờ.
Tất Phương lại làm như không thấy, thần sắc không thay đổi, nhìn chuột yêu, lo lắng hỏi: “Hồng đạo hữu! Thương thế thế nào rồi?”
“Nhất định có một ngày, ta sẽ báo mối thù này! Khụ khụ…”
Chuột yêu nhìn về phía hướng Huyền Nguyệt Cảnh, trong mắt dâng lên hận ý ngút trời.
Giọng nói của nó khàn khàn như ông lão hơn 80 tuổi, bộ dạng trung khí không đủ.
Ho khan vài tiếng, chuột yêu kìm nén hận ý, quay đầu nhìn Tất Phương, thấp giọng nói: “Đạo hữu yên tâm, bản vương tạm thời chưa c·hết được đâu! Có điều, ta cần tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể hoàn thành thần thông, triệt để chuyển hóa phân thân thành chủ thân. Trong thời gian này, ta chỉ có thể lấy yêu thân gặp người, tu vi bị hạn chế rất nhiều, không tiện ra tay, đành phải làm phiền chư vị.”
Tất Phương khẽ thở phào, truy hỏi: “Đạo hữu có thể tìm ra chỗ ẩn thân của phản đồ Huyền Thiên Cung trước được không? Ta chỉ sợ hắn đã trốn khỏi Hải Vực này rồi.”
Không ngờ, chuột yêu lắc đầu, cười khổ nói: “Thi triển bí thuật kia tiêu hao quá nhiều, với trạng thái hiện tại của ta, không thể gánh nổi. Ít nhất phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới được…”
Nói đoạn, thấy vẻ thất vọng lộ ra trên mặt Tất Phương và đám yêu, chuột yêu ngừng lại một chút, “Chư vị đạo hữu yên tâm, hắn đã mấy lần bị ta trọng thương, lần này lại càng dầu hết đèn tắt, gần đất xa trời. Nếu không phải bị họ Thẩm ngoài ý muốn quấy rối, hỏng chuyện tốt của ta, ta đã tóm được hắn rồi! Hiện tại, hắn chắc chắn đang trốn chui trốn lủi để chữa thương, không chạy thoát xa được đâu. Ta vẫn có thể mơ hồ cảm giác được, hắn còn ở đâu đó quanh Hải Vực này, chỉ cần ta khôi phục lại một phần tu vi, lập tức sẽ bắt hắn về.”
Tất Phương và Giảo Hồ liếc nhau, lo lắng nói: “Ta chỉ sợ hắn bị Phong lão quỷ và họ Thẩm tìm thấy trước thôi! Bọn chúng đã sớm bày mưu tính kế, phục sát Hồng đạo hữu, rất có thể đã phát hiện ra manh mối gì rồi.”
Hồng Thử biết rõ Tất Phương lo sợ điều gì, cười lạnh nói: “Chủ thân của ta lọt vào vòng vây, cảm thấy không thể trốn thoát nên đã dứt khoát tự bạo, không để bọn chúng được như ý.”
Lúc này, nữ Yêu Vương bên cạnh Hồng Thử tiếp lời: “Tất Phương đạo hữu không cần phải lo lắng. Phản đồ Huyền Thiên Cung kia rất giỏi ẩn nấp, không dễ dàng bắt được đâu, Hồng đạo hữu tự mình ra tay cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể xác định được chỗ ẩn thân của hắn.”
Nghe vậy, thần sắc Tất Phương hơi dịu lại, khuyên nhủ: “Hồng đạo hữu chịu khổ rồi! Chờ mọi việc xong xuôi, chúng ta nhất định sẽ giúp đạo hữu hả cơn giận!”
Hồng Thử không nói gì, quay người trở về động phủ.
Chúng Yêu Vương chỉ còn cách tiếp tục chờ đợi.
…
Không gian vô định.
Bóng tối bao trùm.
Trong sâu thẳm bóng tối, ánh huỳnh quang màu lam yếu ớt ẩn hiện.
Nơi này dường như là lòng đất.
Ánh huỳnh quang chiếu rọi, có thể thấy một vách đá màu đen không theo quy tắc, nham thạch trên vách đá lởm chởm, bề mặt đá lại kết một tầng băng sương.
Hàn ý phát ra từ chỗ huỳnh quang màu lam.
Trên mặt đất sừng sững bốn cây băng trụ, phân bố theo bốn phương tám hướng, mỗi cây cao bằng một người, phù văn phủ kín, huỳnh quang phát ra từ những phù văn này.
Bên trong bốn cây băng trụ, hàn ý ngưng kết thành một khối băng khổng lồ.
Khối băng màu trắng lơ lửng trên mặt đất, bên trong khối băng lại có một người đang nằm, bị phong ấn trong Huyền Băng, bất động.
Người này mặc áo trắng, sắc mặt tái nhợt không chút máu, không có chút dao động nào, giống như một xác c·hết.
Không biết qua bao lâu.
Trên mặt người áo trắng hiện lên một vệt ửng hồng, đột nhiên có thêm vài phần sinh khí, mí mắt khẽ động, rồi tỉnh lại.
Trong không gian vang lên một tiếng thở dài nhỏ bé khó nhận ra.
Người áo trắng tự nhìn vào bên trong cơ thể mình, vô cùng thê thảm, thần sắc đắng chát, “Bí thuật Băng Tế tuy có thể khôi phục, nhưng thực chất lại tiêu hao triệt để bản thân ta, không duy trì được lâu, sau đó sẽ càng suy yếu hơn. Nếu giải phong Huyền Băng, tên kia sẽ tìm tới cửa. Trước khi đó, phải giải quyết mối họa lớn trong lòng đã…”
Huỳnh quang nhấp nháy.
Người áo trắng nhắm mắt lại, khí tức lại lần nữa trở nên tĩnh mịch.
…
Ầm!
Cửa đá đột nhiên nổ tung.
Hiện tại chỉ có Tất Phương và ba vị Yêu Vương (một nam, một nữ) canh giữ ở bên ngoài.
Bọn chúng giật mình, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía Hồng Thử xông ra khỏi động phủ.
Hai mắt Hồng Thử đỏ ngầu, khí tức gấp gáp, đầu lắc lư qua lại, thần sắc nôn nóng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Tất Phương có một dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố giữ vẻ trầm ổn.
Hồng Thử thở hổn hển, “Ấn ký dị động! Hắn đang phá giải bí thuật truy tung của ta!”
Nghe vậy, sắc mặt ba yêu kia đại biến.
Ngay sau đó, Hồng Thử hừ lạnh một tiếng, “Dám chủ động xúc động vào ấn ký, đúng là không biết sống c·hết! Bản vương sẽ cho hắn toại nguyện! Xin ba vị đạo hữu giúp ta một tay!”
Ba yêu từ sợ hãi chuyển sang vui mừng.
Chỉ thấy Hồng Thử mở cái mỏ nhọn hoắt, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít.
Tiếng gào cực kỳ bén nhọn, như ma âm xuyên thấu tận mây xanh, ngoài đảo cũng có thể nghe rõ.
Đám yêu binh chiếm cứ phụ cận, nghe thấy tiếng gào liền trở nên hỗn loạn, có chút điểu yêu đang bay trên không trung, thân thể cứng đờ, rồi cắm đầu xuống biển.
Không nói đến cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.
Cùng lúc Hồng Thử gào thét, nó phun ra một ngụm tinh huyết, lơ lửng giữa không trung. Tất Phương và ba yêu liếc nhau, đồng thời xuất thủ, giúp Hồng Thử ổn định tinh huyết.
Hai mắt Hồng Thử sáng như điện.
Chẳng bao lâu, tinh huyết đột nhiên nổ tung.
Trong mắt Hồng Thử lộ vẻ mệt mỏi, quát khẽ: “Đi!”
Nói xong, hình thể Hồng Thử thu nhỏ lại, biến thành con chuột lớn bình thường, nhảy lên một cái.
Cùng lúc đó, linh quang trên thân hai Yêu Vương nam nữ kia lóe lên, một người biến thành ưng yêu, nữ Yêu Vương thì biến thành Thanh Xà, cùng Hồng Thử đồng thời nhảy lên lưng ưng yêu.
Tất Phương cũng hiển hóa yêu thân.
Hai vệt độn quang, một đen một đỏ, bay ra khỏi Yêu Đảo, thẳng hướng phương Tây mà đi.
Bọn chúng vừa bay đi không lâu, mặt biển nổi sóng, một đạo tuyến xanh biếc xé toạc mặt nước, lao nhanh tới, hóa ra là Oa Ngư chở Giảo Hồ đuổi theo.
…
Cùng lúc đó.
Trên hòn đảo vô danh.
Thẩm đảo chủ đang bất lực.
Đột nhiên, hắn cảm thấy huyết trùng trong lòng bàn tay truyền đến dị dạng, sắc mặt hơi biến đổi, vội thúc bí thuật, liền phát hiện huyết trùng căng cứng, chỉ thẳng về phía phương Tây, dễ dàng xác định được vị trí của phản đồ Huyền Thiên Cung.
Thẩm đảo chủ vừa mừng vừa sợ, lập tức xông ra khỏi đại điện, lấy bảo vật truyền tin ra để truyền tin cho người khác, đến phiên Minh Nguyệt đạo trưởng thì chần chừ một chút.
Do dự một hồi.
Thẩm đảo chủ vẫn quyết định gọi Minh Nguyệt đạo trưởng cùng đi, để phòng bất trắc.
Thời gian này, Yêu tộc không hề có dấu hiệu rút quân, rõ ràng là vẫn chưa muốn từ bỏ.
Mặc dù chủ mưu Hồng Thử đã bị bọn họ bày kế vây g·iết, nhưng Thẩm đảo chủ cũng không dám chắc chắn, liệu Tất Phương có còn biện pháp nào khác để khóa chặt phản đồ Huyền Thiên Cung hay không.