Chương 1378
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1378
Chương 1378: Thoát khỏi
Hai người ra sức đuổi theo một hồi, trơ mắt nhìn thanh quang càng lúc càng xa, bỏ lại bọn họ phía sau.
“Thôi bỏ đi! Không cần đuổi nữa, miễn cho sinh ra hiểu lầm.”
Thanh bào lão giả đè độn quang xuống, gọi đồng bạn lại.
Nếu cứ tiếp tục truy đuổi, đối phương có thể sẽ hoài nghi bọn họ còn ôm ác ý, như vậy thì không hay.
…
Tất Phương bỏ chạy.
Hai gã tu sĩ Nguyên Anh dừng lại.
Tần Tang đều thu hết vào mắt, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác cao độ, duy trì độn thuật.
Sau khi Thiên Mục Điệp thi triển thần thông, cảnh giới một hồi lâu, xác định phía sau không còn truy binh, Tần Tang mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, thu hồi độn quang, đáp xuống mặt biển.
Lần chạy trốn này khiến chân nguyên vốn đã khôi phục không được bao nhiêu của hắn, nay lại càng cạn kiệt.
Tần Tang khẽ than trong lòng, quay đầu nhìn lại phía sau.
Nhiều Yêu Vương cùng tu sĩ Nguyên Anh tề tựu nơi đây như vậy, Tần Tang không khỏi có chút bất an, lo lắng bản thân vô tình xông vào vòng xoáy phong ba nào đó.
Với trạng thái hiện tại của hắn, bất kỳ phong ba nào cũng có thể đẩy hắn vào chỗ c·hết.
Hắn vừa mới đến đây.
Tần Tang cũng không muốn vô duyên vô cớ cuốn vào tranh đấu.
Ít nhất, hắn cần phải hiểu rõ thân phận, lai lịch của các bên, cũng như người khơi mào phong ba, rồi mới đưa ra phán đoán.
“Hay là nên rời khỏi nơi này trước, càng xa càng tốt…”
Tần Tang lẩm bẩm, lấy ra hải đồ.
Tính toán vị trí hiện tại của bản thân.
Tần Tang chú ý tới, giữa hắn và Huyền Nguyệt Đảo có một vài hòn đảo nhỏ vụn vặt, căn cứ theo ký hiệu trên hải đồ, những hòn đảo này đều bị Nhân tộc, thậm chí là tu tiên giả Nhân tộc khống chế.
Không thiếu tông môn Nhân tộc đóng quân tại đó.
Có điều, không biết nơi đó lúc này có an toàn hay không.
Điều tức một lát, Tần Tang chọn một hòn đảo hơi lệch hướng một chút, chuẩn bị đến đó xem tình hình trước.
Hòn đảo này tên là Tiên Thúy Đảo, trên đảo có tu tiên giả, theo hải đồ ghi chép thì đảo chủ mạnh nhất cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Tần Tang thu liễm khí tức, gần như sát mặt biển, thả chậm tốc độ, điệu thấp bay đi, đồng thời ra lệnh cho Thiên Mục Điệp luôn cảnh giới.
May mắn thay, trên đường đi hắn không gặp phải tu tiên giả hay yêu thú nào khác.
Khi đến Tiên Thúy Đảo thì trời đã về khuya.
Tần Tang nhìn Tiên Thúy Đảo tĩnh mịch từ xa, cẩn thận tiến lại gần.
Trên đảo có thành trì của phàm nhân, nhân khí thịnh vượng, nghiễm nhiên một tiểu quốc giữa đảo.
Không cần phải đi hỏi dò phàm nhân, Tần Tang cũng có thể nhìn ra, ngay chính giữa Tiên Thúy Đảo có một dãy núi tiên vân lượn lờ, đó chính là dị tượng do linh trận tạo thành.
Nơi đó chắc chắn là động phủ của tu tiên giả.
Lặng lẽ tiến vào một thành trì phàm nhân, Tần Tang cảm giác được khí tức tu tiên giả từ Thành Chủ Phủ, nhưng tu vi chỉ có Luyện Khí kỳ.
Thành Chủ Phủ.
Vài tu tiên giả tụ tập tại đại điện, thấp giọng bàn luận gì đó, người thì kích động, kẻ lại mờ mịt, do dự, nhưng ai nấy đều giấu sự lo lắng trong đáy mắt.
Những tu tiên giả này đều mặc quần áo hoa mỹ, toát lên vẻ giàu sang, trông giống những phú ông sống an nhàn sung sướng hơn.
“Thời gian gần đây, có ai trong các ngươi thấy Đảo chủ chưa?”
Một người mặc long bào, thân hình mập mạp, là một trung niên nhân, bị những người khác nói mãi sinh ra bực bội, hùng hổ khoát tay ngắt lời, thấp giọng chất vấn.
Mọi người ngẩn người, nhìn nhau.
“Đảo chủ đã triệu kiến chúng ta từ hai tháng trước…”
Nam tử long bào quát lạnh, cắt ngang lời người kia: “Còn cần ngươi nói nhảm! Ta đương nhiên biết Đảo chủ đã triệu kiến hai tháng trước, ta hỏi là trong hai tháng này, có ai gặp Đảo chủ, còn có Vương thị huynh muội không?”
“Suỵt! Long Vương Gia nhỏ tiếng thôi!”
Những người khác hơi biến sắc mặt, vô thức liếc nhìn về phía Tiên Sơn.
Long bào nam tử cũng không dám tùy tiện làm bậy, cố gắng bình tĩnh lại, nói nhỏ: “Gần một tháng nay, bản vương đã mấy lần tìm lý do đến Tiên Sơn bái phỏng, nhưng lần nào cũng bị lão già canh cổng kia chặn lại. Vương thị huynh muội tâm tính thiếu niên chưa định, cứ cách hơn tháng là lại xuống núi một lần, lưu luyến không muốn về, nay lại bế quan lâu như vậy. Thêm vào những tin tức truyền đến từ ngoài đảo trong thời gian này, sao có thể không khiến chúng ta suy nghĩ nhiều!”
“Ý ngươi là…”
Một thanh niên vương gia trẻ tuổi bên cạnh lộ vẻ hoảng hốt: “Đảo chủ đã sớm nhận được tin tức nên đã rời khỏi Tiên Thúy Đảo rồi ư? Vậy sao lại không báo cho chúng ta?”
Long bào nam tử cười lạnh: “Ngươi với ta tính là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là công cụ để Đảo chủ khống chế phàm nhân, ban cho chút ân huệ nhỏ mà thôi. Đến cả công pháp Luyện Khí kỳ còn không được đầy đủ, chỉ có Vương thị huynh muội mới là đệ tử thân truyền của Đảo chủ!”
Một lão vương gia khác từ đầu đến cuối vẫn im lặng,
Ông ta thủ niện mộc châu, trầm giọng nói: “Nghe nói Đảo chủ có địa vị rất lớn, từng có thượng nhân Kim Đan đến nhà bái phỏng, rất khách khí…”
Nói xong, lão vương gia thở dài: “Xem ra, sắp có biến lớn!”
Long bào nam tử nắm chặt nắm đấm: “Nếu là nội đấu của tu tiên giới, có lẽ họ sẽ không để ý đến chúng ta, cùng lắm thì sau này đổi chủ. Nghe nói gần đây ngoài đảo thường có yêu thú ẩn hiện, ta sợ là Yêu tộc xâm lấn, đến lúc đó…”
Mọi người rùng mình.
Yêu thú tàn bạo, bọn họ thà c·hết dưới kiếm của tu tiên giả còn hơn.
Đến lúc đó, toàn bộ Tiên Thúy Đảo sẽ bị tàn sát, máu chảy thành sông.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Mọi người lâm vào lo sợ.
Nhỡ đâu họ đoán sai, tự ý rời đảo khi chưa có lệnh của Đảo chủ, thì kết cục sẽ rất thê thảm.
Đúng lúc này, tất cả mọi người đột nhiên cứng đờ, tiếng nói chuyện im bặt, có người thậm chí còn há hốc miệng, phảng phất thời gian bị đóng băng.
Viên Dạ Minh Châu dùng để chiếu sáng bỗng tối sầm lại, một bóng người xuất hiện, chính là Tần Tang.
Tần Tang nhìn những người bị cầm cố, duỗi một ngón tay điểm vào mi tâm một người trong số đó.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Tần Tang rời khỏi Thành Chủ Phủ.
Hắn không rõ thân phận của hai gã Nguyên Anh đã gặp trước đó là gì.
Tần Tang không muốn bại lộ tung tích, thà chịu phiền phức một chút, hỏi dò từng người trước, sau đó xóa đi ký ức của tất cả.
Trong phòng, sự cầm cố trên người mọi người được giải khai, họ tiếp tục thảo luận sôi nổi, hoàn toàn không nhận ra vừa mất đi một đoạn thời gian trong đời.
Còn Tần Tang thì tiến vào Tiên Sơn.
Linh trận phòng hộ có uy lực không tệ, nhưng trong mắt Thiên Mục Điệp thì đầy rẫy sơ hở, Tần Tang dễ dàng lẻn vào trong núi.
Tiên Sơn vắng tanh không người, chỉ có một lão già được gọi là “Người giữ cửa”. Lão ta đã cao tuổi, Đảo chủ từng có ân với lão nên lệnh cho lão trông coi động phủ.
“Đảo chủ đã rời đi từ hai tháng trước, gần đây không chỉ một chiếc thuyền rồng bị tập kích, yêu thú thường xuyên ẩn hiện…”
Tần Tang hỏi được không ít tin tức, thầm nghĩ quả nhiên có gì đó kỳ lạ.
Nơi này không an toàn thật.
“Ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, tiến vào Huyền Nguyệt Đảo, mới có thể an tâm khôi phục.”
Tần Tang chiếm cứ động phủ của Đảo chủ.
Địa mạch nơi này không được như ý muốn, Tần Tang không dám ở lâu, chỉ khôi phục được ba thành chân nguyên rồi vội vã rời đi.
Cho đến khi Tần Tang rời đi,
Trên Tiên Thúy Đảo không một ai biết, đã từng có một vị Nguyên Anh ghé thăm.
Hải vực trống trải.
Một đạo độn quang lao nhanh tới, khẽ xoay quanh giữa không trung.
Trên mặt biển nổi lên những con sóng nhỏ, tiếp theo hư không vặn vẹo một hồi, mơ hồ lộ ra một hòn đảo nhỏ hư ảo, độn quang chợt lóe lên rồi biến mất vào đảo.
Hòn đảo có diện tích eo hẹp.
Trên đảo có một tòa cung điện, gần như chiếm hơn nửa không gian.
Trong cung điện vàng son lộng lẫy, thanh bào lão giả Tất Phương vừa chạy trốn nay đang ngồi ngay ngắn trên đại điện, áo trắng văn sĩ không có ở đây, nhưng lại có hai tu sĩ Nguyên Anh khác.
Hai người này ngồi khiêm nhường ở phía dưới, chăm chú lắng nghe thanh bào lão giả nói.
Ngay khoảnh khắc độn quang xâm nhập, bọn họ đã phát giác.
Thanh bào lão giả im tiếng, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cung điện.