Chương 1346
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1346
Chương 1346: Hư không phong bạo
Sau khi thôn phệ vô số âm hồn, Tụ Hồn Đấu đã biến thành một thực thể.
Diệp lão ma nhìn động tác của Ngọc Cốt, trong lòng biết ma này bản tính kiêu ngạo, không thể nào nghe hắn thuyết phục, dứt khoát ngậm miệng không nói.
Ầm ầm!
Bình địa kinh lôi!
Chấn động lan ra khắp Tử Vi Cung.
Màu máu tế đàn chịu ảnh hưởng, huyết quang lấp loé không yên. Từ lúc Tử Vi Cung xuất hiện dị tượng đến nay, đây là lần đầu tiên màu máu tế đàn chấn động kịch liệt đến vậy.
Diệp lão ma hơi kinh hãi, vội ngẩng đầu.
Quỷ vụ tầng tầng lớp lớp, không nhìn thấy bên trong nội điện rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng ở cuối huyết quang xông thẳng lên trời kia, bầu trời phảng phất bị xé toạc, hư không sụp đổ, phong bạo màu xám che khuất chân trời, còn đáng sợ hơn cả chỗ sâu trong Cổ Tiên chiến trường.
Nhìn cảnh tượng tận thế này, tâm thần Diệp lão ma quý động, khí tức có chút gấp gáp, thần sắc biến ảo không ngừng, ánh mắt nhìn về phía màu máu tế đàn vô cùng phức tạp, vừa sốt ruột, vừa lo lắng.
Ngọc Cốt thu hồi tầm mắt khỏi Tụ Hồn Đấu, nhìn về phía nội điện, phát ra một tiếng cười quái dị, ánh mắt chuyển động, cũng rơi vào màu máu tế đàn, quát lạnh: “Hợp!”
Sưu! Sưu! Sưu!
Tơ máu từ bốn phương tám hướng bay vụt trở về.
Từng Huyết Anh bị triệu hồi đến, vây quanh hai người bay vài vòng, liền vẻ mặt hung ác nhào về phía màu máu tế đàn, dung nhập vào màu máu cổ cấm, cơ hồ không thấy rõ bản thể của chúng.
Ngọc Cốt liên tục gảy ngón tay, đánh ra từng đạo phù văn về phía tế đàn, vô cùng bận rộn.
Ầm!
Gió lớn thổi ào ào!
Tế đàn nổi lên vô số phù văn thần bí cực kỳ phức tạp, đột nhiên sáng rõ.
Một loại chấn động chưa từng thấy từ tế đàn bạo phát ra, xông thẳng lên trời!
Huyết quang bị chấn động xé nát, xung quanh tế đàn tràn ngập cuồng bạo như phong bạo.
Diệp lão ma bị xung kích, rên lên một tiếng, vội vàng thôi động chân nguyên, cưỡng ép ổn định thân hình, nhìn dị tượng kinh người do tế đàn gây ra, trong mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Hắn và Ngọc Cốt lơ lửng trên nửa phần tế đàn, bị phong bạo bao vây.
Trung tâm phong bạo là đỉnh tế đàn.
Nơi đó mơ hồ xuất hiện một tầng thanh quang, phù văn cổ xưa chiếu lên hư không, tạo thành một cái bóng mờ, tựa hồ là một loại trận đồ Thượng Cổ nào đó, xoay chầm chậm.
Tế đàn chấn động mãnh liệt không thôi.
Ngọc Cốt dừng tay, nhìn chằm chằm tế đàn, cảm ứng được chấn động phát ra từ trong tế đàn, thỏa mãn gật đầu.
“Còn bao lâu nữa?”
Diệp lão ma liếm môi, giọng khàn khàn, ngữ khí cấp bách.
“Phải xem dị tượng Tử Vi Cung khi nào kết thúc.”
Ngọc Cốt liếc nhìn nội điện, hờ hững nói.
Lời còn chưa dứt, hắn tóm lấy Tụ Hồn Đấu, bước một bước ra ngoài, thân ảnh chợt lóe lên, biến mất khỏi tầm mắt Diệp lão ma.
Diệp lão ma bất động tại chỗ.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ bất ngờ, chợt đè xuống.
…
Hai người đều không chú ý.
Cách màu máu tế đàn không xa.
Giữa vô số âm hồn quỷ vật, có một người đang đứng bất động.
Xung quanh hắn không có bất kỳ che chắn nào, nghênh ngang đứng ở đó.
Không chỉ Ngọc Cốt và Diệp lão ma không phát hiện, cho dù âm hồn quỷ vật và mây máu phiêu động đi qua bên cạnh hắn, cũng hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của hắn.
Toàn thân hắn tràn ngập tử khí, hòa làm một thể với quỷ vụ, ẩn nấp hoàn hảo.
Người này chính là Bạch!
Đúng như Tần Tang dự liệu, quỷ vụ và mây máu không chỉ không ảnh hưởng đến hắn, mà còn giúp hắn tăng cường thực lực ở mọi phương diện, mạnh hơn so với ở bên ngoài.
Có điều, Bạch không trở về tìm Tần Tang mà vẫn đứng ở đây, ngửa đầu nhìn chăm chú, không phải Diệp lão ma hay Ngọc Cốt, mà là bản thể màu máu tế đàn, cùng với màu máu cổ cấm thần bí.
Con ngươi Bạch có màu xám trắng, không có đồng tử, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt cực kỳ trống rỗng.
Hắn lộ vẻ mờ mịt, lông mày nhíu chặt thành hình chữ Xuyên, đang khổ sở suy nghĩ và nhớ lại chuyện gì đó.
Khi thấy dị tượng của tế đàn.
Con ngươi Bạch rốt cục chuyển động, vẻ mê mang trên mặt dần tan đi, thay vào đó là chấn kinh, ánh mắt càng ngày càng sáng, tầm mắt qua lại di chuyển giữa tế đàn và Ngọc Cốt.
Cuối cùng, Bạch nhìn chằm chằm màu máu tế đàn một cái, chậm rãi lui lại.
Khoảnh khắc sau, thân ảnh Bạch hơi khựng lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
…
Bên trong nội điện Tử Vi Cung.
Mảnh vỡ đại lục phiêu đãng ở ngoại vi lúc này đều không tìm thấy, đã sớm bị nghiền nát thành bụi, bị năm màu Tiên Phong thổi tan, tạo ra một khoảng cách với ngoại điện.
Nội điện hỗn loạn hơn so với lúc Tần Tang vừa đến, gần như mất kiểm soát.
Diệp lão ma nhìn hư không phong bạo chỉ là một phần nhỏ của tảng băng trôi, nội điện mới là nguồn gốc.
Bầu trời mờ mịt.
Mây đen buông xuống.
Năm màu Tiên Phong không chỉ đơn giản là gió lốc, còn xen lẫn Thiên Lôi, thanh thế cực kỳ kinh người, phảng phất không gian loạn lưu, tàn phá khắp nội điện, khiến cả tòa nội điện chấn động, có cảm giác sắp bị năm màu Tiên Phong lật tung.
Tuy nhiên, cảnh sắc nội điện lại mang một vẻ đẹp khác, màu sắc sặc sỡ, bởi vì Tiên cấm đều bị năm màu Tiên Phong kích phát uy năng, toàn cảnh Tiên Cung hiện ra trước mắt người đời.
Dù không trọn vẹn, vẫn mỹ lệ và chói lọi.
Đáng tiếc không có mấy người có tâm tư thưởng thức kiệt tác của tu sĩ thượng cổ.
Mấy bóng người đang chạy trốn.
Bọn họ lòng tham, ở lại nội điện quá lâu, đến khi phát hiện có gì đó không ổn thì dị tượng nội điện đã diễn biến đến mức cực kỳ nguy hiểm, lúc này mới nhớ tới đào mệnh.
Bọn họ cố gắng hết sức, xuyên qua giữa các cổ cấm, giữa năm màu Tiên Phong che trời lấp đất, độn quang chỉ nhỏ bằng con kiến, tỏ ra nhỏ bé và dễ vỡ.
Đột nhiên, một đạo độn quang trong số đó tắt ngúm.
Ngay sau đó, tại nơi độn quang biến mất, một đạo hào quang màu u lam phóng lên tận trời, thì ra là có Tiên cấm mới bộc phát, người kia bất hạnh đụng phải.
Một lúc lâu sau, độn quang không xuất hiện nữa, lành ít dữ nhiều.
…
Bên trong quỷ vụ.
Sau khi giam cầm Huyết Anh, mọi người thi triển bí thuật, mượn nó để phân tích tà trận.
Huyết Anh liên kết với tà trận.
Chính xác hơn mà nói, Huyết Anh là một bộ phận của tà trận.
Họ có phát hiện mới, nhưng rốt cuộc trong tay chỉ có một Huyết Anh, không thể dễ dàng phá giải tà trận như vậy.
Hiện tại, đội ngũ của họ đã lớn mạnh hơn.
Một đội tu sĩ khác phát giác động tĩnh giao thủ giữa Tần Tang và Huyết Anh, chủ động xích lại gần, tụ họp cùng họ, mà nhân số còn đông hơn cả đội Tần Tang.
Điều đáng mừng hơn là Thương Hồng chân nhân cũng ở trong đó.
Ba vị cao thủ đỉnh tiêm tề tụ, ít nhất không cần lo lắng về an toàn.
“Không có gì bất ngờ xảy ra, Thông U đạo hữu hẳn là ở hướng kia. Lãnh đạo hữu bọn họ bị tách ra đầu tiên, bần đạo cũng không thấy rõ động tĩnh của họ…”
Thương Hồng chân nhân giơ tay chỉ về bên trái, nói.
Anh hùng sở kiến lược đồng.
Hắn và Chân Nhất đạo trưởng có ý tưởng giống nhau, tìm được càng nhiều trợ thủ càng tốt, ít nhất phải đủ số người bày trận, mới có thể đến màu máu tế đàn tìm Diệp lão ma gây phiền phức, nếu không thì cũng chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Hắn may mắn hơn một chút, khi bị tách ra vẫn còn vài đạo hữu bên cạnh, trong khoảng thời gian này đã tụ tập được không ít người.
Mọi người thương nghị xong, quyết định tụ họp lại với Thông U Ma Quân trước.
Vẫn là Tần Tang và Nguyên Anh Phù Khôi mở đường.
Họ phải chịu lực cản càng lúc càng lớn, nhưng tốc độ lại nhanh hơn trước.
Sau khi xông ra được một khoảng, Tần Tang đang ngự sử Ô Mộc Kiếm chém g·iết âm hồn thì cảm giác được điều gì đó, thần sắc hơi động.