Chương 1287
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1287
Chương 1287: Xem thấu
Tượng đất vung một kích đâm vào không khí.
Tần Tang phát hiện, đám tượng đất này khác hẳn vừa rồi, tựa hồ là một loại kiếm khôi nào đó.
Thu Chỉ tiên tử khẽ kêu lên, có chút bất ngờ vì Tần Tang phản ứng nhanh đến vậy.
Có điều, sát chiêu mà nàng đã bày trăm phương ngàn kế, đâu dễ dàng tránh thoát như thế. Thu Chỉ tiên tử lập tức niết ra một kiếm quyết kỳ lạ, bốn tượng đất cùng nhau vỡ nát, huyễn hóa thành vạn kiếm!
Đúng lúc này, Thu Chỉ tiên tử đột nhiên cảm thấy trên không xuất hiện một cỗ khí tức đáng sợ, không khỏi nhíu mày, trong lòng báo động liên hồi.
Rắc… rắc!
Tiếng sét đánh đinh tai nhức óc vang lên.
Chính là Tần Tang thi triển “Dịch Lôi Thuật”.
Thu Chỉ tiên tử nhớ ra Tần Tang có một môn Lôi Pháp lợi hại, không dám khinh thường, oán hận trừng hắn một cái rồi đành phải thay đổi niệm quyết, điều khiển đám tượng đất bay về phía đỉnh đầu.
Tạch… tạch…
Trong chốc lát, đám tượng đất liền ôm chặt lấy nhau, kết thành một mặt tường đá nặng nề.
Ngay sau đó, lôi đình từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ bổ trúng tường đá.
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, tường đá chấn động dữ dội không ngừng, từng vết nứt lan ra, đá vụn sụp đổ.
Ngay sau đó, bức tường đá vỡ tan tành từ bên trong, lôi đình còn sót lại không chút khách khí xuyên qua, mạnh mẽ bổ xuống, nhưng vẫn là bổ vào khoảng không.
Thân ảnh Thu Chỉ tiên tử xuất hiện ở ngoài trăm trượng, không bị thương, nhưng vì vội vàng né tránh nên có vài phần chật vật. Nàng triệu hồi tượng đất về thì phát hiện có mấy cái đã vỡ vụn hoàn toàn, không thể phục hồi được nữa.
Trong lòng nàng, đánh giá về Tần Tang lại cao thêm một bậc.
Kiếm thuật, Lôi Pháp, độn thuật, đều có thể uy h·iếp được nàng, người này không chỉ đơn thuần dựa vào ngoại vật, không cần Ma Hỏa, thực lực của hắn cũng là đỉnh tiêm ở Bắc Thần Cảnh.
Giao phong ngắn ngủi, hung hiểm vô cùng.
Thu Chỉ tiên tử bị ép thu tay lại tự vệ, Tần Tang cũng thừa cơ thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng hắn không dừng tay, thừa dịp tượng đất của Thu Chỉ tiên tử bị hao tổn, lập tức ngự sử Ô Mộc Kiếm lần nữa tấn công dồn dập, rồi lôi quang trên người chợt lóe, lại vừa vặn nhào về phía Thu Chỉ tiên tử.
Thu Chỉ tiên tử thầm kêu không tốt, nàng tập kích không thành, bị Tần Tang chiếm tiên cơ, vội vàng thúc giục thanh cự kiếm màu vàng đen, thân ảnh bay ngược, đồng thời gấp rút thu hồi tượng đất, ngăn cản Tần Tang.
Giữa không trung, hai thanh phi kiếm quấn lấy nhau, biến thành một chùm sáng hỗn độn, khó mà phân biệt, chỉ có thể nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng kim loại va chạm.
Ầm! Ầm!
Tần Tang chỉ dựa vào song quyền, liền một mạch đánh bay mấy cỗ tượng đất bị hao tổn, phi tốc tới gần.
Thu Chỉ tiên tử thấy vậy sắc mặt cũng thay đổi, trách không được người này có thể ngụy trang thành Yêu Vương mà không ai nhìn thấu, nhục thân của hắn vậy mà cường đại như yêu thú!
Thu Chỉ tiên tử đột nhiên vung nhẹ cánh tay, hai dải lụa trắng từ tay áo bắn nhanh ra, như hai con bạch xà, linh hoạt dị thường, hóa ra đây cũng là một kiện pháp bảo.
Đúng lúc này, trên mặt Thu Chỉ tiên tử đột nhiên ửng hồng, gầm lên: “Vô sỉ!”
Nàng vội dùng dải lụa che mặt, thân ảnh lùi lại, ném ra một khối ngọc thạch màu xanh.
Ngọc thạch xuất hiện, truyền ra một cỗ hấp lực, hình như có vật chất gì đó trong hư không, trong nháy mắt liền bị ngọc thạch hấp thu sạch sẽ, mà ngọc thạch cũng biến thành màu xám trắng, mất hết uy năng.
Cạch!
Ngọc thạch rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh, trở thành đá phàm.
Tần Tang thầm kêu đáng tiếc, hắn tới gần chỉ là giả, Thu Chỉ tiên tử mới chỉ vung tay áo, còn lâu mới đến tình trạng dầu hết đèn tắt, át chủ bài vẫn chưa tung ra, không biết còn bảo vật gì chưa dùng tới.
Nhục thân của mình dù mạnh hơn nữa cũng có hạn, Tần Tang không muốn dùng thân thể để đón pháp bảo.
Sát chiêu chân chính của Thu Chỉ tiên tử, kỳ thật là dâm độc, cùng với Ma Hỏa tiếp theo.
Tần Tang lấy di vật của Nguyệt Tán Nhân, phát hiện quạt hoa là bản mệnh pháp bảo của Nguyệt Tán Nhân, hắn tạm thời không thể thôi động, nhưng có thể lấy dâm độc trong quạt ra.
Những dâm độc này chính là do Nguyệt Tán Nhân hao phí cực lớn tinh lực luyện chế, vô sắc vô vị, khó lòng phòng bị, đáng tiếc Nguyệt Tán Nhân vẫn lạc quá nhanh, hơn nữa dâm độc không địch lại Ma Hỏa, không thể ảnh hưởng đến Tần Tang.
Để đối phó Thu Chỉ tiên tử, Tần Tang dứt khoát đem toàn bộ dâm độc lấy ra, âm thầm đánh ra, ai ngờ Thu Chỉ tiên tử có bảo vật tịch độc, không có tác dụng.
Thu Chỉ tiên tử lập tức đè xuống vẻ ửng hồng trên mặt, nghiến răng nghiến lợi, nàng tuy không bị thương, nhưng giận không ngớt, vung mạnh tay áo, phản công.
Nhưng ngoài dự kiến của nàng, Tần Tang rõ ràng đã chiếm thượng phong, lúc này lại không hiểu vì sao thu kiếm lui lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã như một làn khói chạy ra thật xa.
Trên chiến trường, lâm trận bỏ chạy!
Thu Chỉ tiên tử không khỏi khẽ giật mình, hành động của Tần Tang quá mức quái dị, nàng hoài nghi có cạm bẫy gì đó, nhưng vẫn dùng thần thức khóa chặt, đang định đuổi theo.
Lúc này, sóng nước nơi xa đột nhiên rung chuyển, hai người từ hai phía đi ra, nhìn theo hướng Tần Tang bỏ chạy, hừ lạnh: “Tiểu tử này chạy nhanh thật!”
“Đan đạo hữu! Tống đạo hữu! Hai vị đến khi nào vậy?”
Thu Chỉ tiên tử vẻ mặt kinh ngạc, dừng lại, vừa mừng vừa sợ.
Hai người này đều là cao thủ thành danh đã lâu ở Tội Uyên.
Tu sĩ họ Đan tu vi gần bằng Thu Chỉ tiên tử, yếu hơn một chút.
Tu sĩ họ Tống kém hơn một bậc, nhưng một tay Ất Mộc Thần Đao xuất thần nhập hóa, cũng có thực lực khiêu chiến vượt cấp. Người này từng tham gia trận chiến Huyết Trì, phối hợp với Giang Trầm Tử ngự sử Kỳ Môn Đại Trận, không tham gia vào trận đại chiến kia.
Hai người này vốn không ở Song Kính Sơn, lần này phụng mệnh đến trợ giúp.
Bọn họ lặng lẽ tiếp cận, định phục kích Tần Tang, để phòng ngừa bại lộ nên không truyền âm cho Thu Chỉ tiên tử.
Ngay cả Thu Chỉ tiên tử cũng không phát hiện, thế mà bị Tần Tang nhìn thấu.
Tần Tang đột nhiên rút lui, hai người trở tay không kịp, đành phải từ bỏ t·ruy s·át.
Tu sĩ họ Tống nhìn chằm chằm về hướng Tần Tang biến mất, thản nhiên nói: “Hắn ngay cả Ma Hỏa Phiên cũng không dùng, hiển nhiên còn có lực lượng, cho dù chúng ta vây khốn hắn, chưa chắc đã ngăn được.”
Thu Chỉ tiên tử triệu hồi thanh cự kiếm màu vàng đen, cũng nói: “Người này linh giác nhạy bén hơn người thường rất nhiều, vừa rồi ta giấu kiếm ngẫu nhiên dưới lòng đất, cũng bị hắn phát giác. Diệp lão từng nói hắn tinh thông cấm chế chi đạo, theo ta thấy, chưa hẳn như vậy. Mà là hắn có một loại thủ đoạn dò xét cường đại nào đó, ví như một loại bí thuật thần thức, hoặc là chi thuật về linh mục…”
“Kiếm ngẫu nhiên của tiên tử hóa thành núi đá, chẳng khác nào vật chết, không có chút gợn sóng nào, hắn cũng có thể phát giác?”
Tu sĩ họ Đan nghe vậy thì giật mình, “Tiên tử trước nay nhìn người rất chuẩn, xem ra sau này phải phòng bị người này theo hướng đó.”
Dừng một chút, tu sĩ họ Đan không khỏi cảm khái, “Thật là một tên khó chơi!”
“Xác thực khó đối phó, hắn không chỉ có đạo thuật pháp bảo đều là đỉnh tiêm, nhục thân mạnh mẽ cũng là điều hiếm thấy trong đời ta, tinh thông một loại luyện thể chi thuật nào đó…”
Thu Chỉ tiên tử còn kể ra những phát hiện vừa rồi, gần như lột sạch từng chiêu bài của Tần Tang.
Nhân tộc không có huyết mạch cường đại như Yêu tộc, thời thế hiện nay, con đường luyện thể sao mà khó đi.
Hai người họ Đơn, Tống đều cảm thấy vô lực, thầm nghĩ Tiểu Hàn Vực làm sao lại xuất hiện một quái vật như vậy?
Sau một hồi trao đổi ngắn ngủi.
Thu Chỉ tiên tử thở phào nói: “Có hai vị đạo hữu tương trợ, Song Kính Sơn có thể không còn sơ hở nào, ta lập tức trở về chủ trì đại trận, xin hai vị ở lại trong trận, đánh lén Nguyên Anh của hai vực đồng minh, tùy thời công phá Tốn Phong Đại Trận!”
Hai người liếc nhau, rồi gọi Thu Chỉ tiên tử lại: “Tiên tử không biết, Diệp lão và Thương Hồng tiền bối đã hạ lệnh rút quân, chúng ta phụng mệnh đến đây, là để phụ trợ tiên tử rút khỏi Song Kính Sơn!”