Chương 125
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 125
Chương 125: Song tu
Khi Tần Tang lướt qua Kiếm Môn Quan, hắn thấy hoa đào đã tàn úa, quả lớn chi chít, những chùm đào đỏ rực chen chúc nhau, trông rất bắt mắt. Lòng hắn khẽ động, liền hạ độn quang xuống, hái vài quả Hồng Ngọc Đào. Quả nhiên, đào mọng nước, ngọt lịm, ngon hơn nhiều so với đám linh quả mà Tôn Đức trồng, chẳng hề giống phàm quả chút nào.
Tần Tang giữ lại một ít hột đào, quyết định khi trở lại động phủ ở Vân Thương đại trạch sẽ đem chúng trồng xuống, để có thể thường xuyên thưởng thức.
Về tới Đạo Môn Phong, Tần Tang vội vã chào hỏi những sư huynh sư tỷ quen mặt, sau đó có chút vội vàng hướng Mộc Điện đi đến, nhưng lại không thấy Ôn sư thúc đâu, chỉ có Trang Nghiêm ở đó.
Hai người bọn họ có quan hệ khá tốt, Trang Nghiêm mời Tần Tang ngồi xuống, nhìn hắn trêu tức, cười hì hì hỏi: “Tần sư đệ cũng vì Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh mà trở về đấy à?”
Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh là cái gì?
Tần Tang nhíu mày, hắn trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này.
Có điều, hiện tại trong đầu hắn chỉ toàn là chuyện thần bí hoa lan, nên không để ý đến, hỏi ngược lại: “Trang sư huynh, ta nhận lệnh của Ôn sư thúc, đi Cổ Uyên Quốc tru ma, hiện tại sự tình đã xử lý xong, trở về bẩm báo với Ôn sư thúc, không biết Ôn sư thúc đang ở đâu?”
Trang Nghiêm ‘A’ một tiếng, lấy ra một quyển ngọc giản, giả bộ nói: “Thì ra Tần sư đệ vẫn luôn ở Cổ Uyên Quốc, hẳn là chưa xem qua pháp chỉ mà Chưởng môn Chân Nhân đã ban bố. . . Có điều, Ôn sư thúc hiện đang ở trong Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh, nên mới lưu ta ở đây xử lý mấy việc vặt. Không biết tình hình ma đạo ở Cổ Uyên Quốc thế nào rồi, Tần sư đệ cứ báo cáo ngọn nguồn và quá trình cho ta trước đi, ta sẽ ghi chép lại. Nếu cần giúp đỡ, ta sẽ giúp ngươi điều binh khiển tướng.”
Tần Tang thầm nghĩ báo cáo cho Trang Nghiêm cũng tốt.
Hắn không định đem toàn bộ chuyện đã xảy ra báo cáo lên tông môn, nhưng nếu giấu diếm quá nhiều, khó tránh khỏi sơ hở, nói không chừng sẽ bị Ôn sư thúc nhìn thấu.
Chỉ cần chuyện này qua đi, sẽ không ai còn hứng thú với việc một đệ tử Luyện Khí kỳ nhập ma đâu.
Nghĩ đến đây, Tần Tang liền hời hợt nói: “Không cần trợ thủ đâu, chỉ là Cổ sư huynh, người của sư môn đóng ở Cổ Uyên Quốc, bị tà công dụ dỗ, làm hại nhân gian, g·iết hại không ít phàm nhân. Hắn trước đó ngụy trang vô cùng tốt, lần này mới lộ ra chân tướng. Sau khi ta phát hiện, đã tru sát Cổ sư huynh rồi. Cỗ t·hi t·hể này là của Cổ Nguyên, đệ tử của Cổ sư huynh, có thể thấy rõ dị biến phát sinh trên người hắn. Còn đây là môn tà công tìm được từ trên người Cổ sư huynh, không biết nên xử lý như thế nào?”
Tần Tang đem t·hi t·hể Cổ Nguyên và « Thi Đan Bí Thuật » giao cho Trang Nghiêm.
Sau khi xem qua, Trang Nghiêm lắc đầu tiếc hận nói: “Vị Cổ sư huynh này nhất thời hồ đồ mà gây ra sai lầm lớn, c·hết cũng chưa hết tội. Tà công như thế này sớm đã có tiền lệ rồi, cứ tại chỗ tiêu hủy là được. Ta thấy môn tà công này có tai họa ngầm cực lớn, Tần sư đệ tuyệt đối đừng nên bị dụ dỗ đấy, sư huynh ta không muốn lần sau đi tru ma lại gặp phải ngươi đâu.”
Tần Tang lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không.”
Nhìn Trang Nghiêm ghi chép xong, Tần Tang âm thầm gật đầu. Dù hắn rất muốn mượn lệnh bài, đi Bảo Tháp Phong, nhưng cũng chỉ có thể chờ Ôn sư thúc từ cái Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh bỏ đi kia đi ra, liền nhẫn nại tính tình hỏi: “Trang sư huynh, không biết pháp chỉ của Chưởng môn và Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh mà huynh vừa nhắc đến là cái gì vậy?”
Trang Nghiêm đột nhiên nhướng mày, thần sắc có chút hèn mọn, cười hắc hắc vài tiếng, nói: “Đây chính là đại cơ duyên đấy, Tần sư đệ cứ xem pháp chỉ của Chưởng môn trước đi.”
Nói rồi, Trang Nghiêm gọi ra một viên kiếm phù, bắn cho Tần Tang.
Đại ý của pháp chỉ là: một vị Kim Đan Thượng Nhân Ma Vật Chân Nhân của Thiếu Hoa Sơn muốn tìm đạo lữ song tu, yêu cầu nam đệ tử Trúc Cơ kỳ, hoặc chưa đến 40 tuổi đã đột phá Luyện Khí kỳ tầng 10, đồng thời còn phải là người Nguyên Dương chưa tiết. Môn song tu công pháp này yêu cầu cực cao, cần phải thông qua Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh trước, mà đó mới chỉ là tầng khảo nghiệm đầu tiên.
Sau khi xem xong nội dung pháp chỉ, Tần Tang kinh ngạc nói: “Quang minh chính đại tìm người song tu à?”
Thấy vẻ mặt của Tần Tang, Trang Nghiêm khinh thường nói: “Tần sư đệ nghĩ gì vậy, trong sư môn liền cất giữ mấy môn âm dương song tu pháp môn, đều là Huyền Môn chính pháp cả. Các sư thúc đột phá Trúc Cơ kỳ, tìm kiếm đạo lữ, lựa chọn song tu công pháp cũng không phải là ít. Không chỉ bản thân công pháp có chỗ tốt, mà còn có thể có một vị đạo lữ tu vi cao thâm làm trợ thủ, vô luận đấu pháp hay ra ngoài du lịch đều rất có ích lợi, cớ sao mà không làm? Chỉ có điều, ta chưa từng nghe nói công pháp nào yêu cầu hà khắc đến thế, nghĩ chắc chắn là một môn bí pháp cực kỳ tinh thâm, nên Ma Vật Chân Nhân mới bất đắc dĩ phải nhờ Chưởng môn ban xuống pháp chỉ thôi.”
Tần Tang nghe vậy thì gật gật đầu. Hắn nhập tu hành lâu như vậy rồi, cũng không phải là một Tiểu Bạch hoàn toàn không biết gì, chỉ là trước đây chưa thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy, nên hơi kinh ngạc mà thôi.
Âm dương cộng tế, thiên địa giao chinh.
Đúng như lời Trang Nghiêm nói, âm dương song tu chi đạo xác thực là Huyền Môn chính thống pháp môn, khác biệt với ác độc thải bổ thuật của ma môn. Song tu công pháp không có chuyện một bên độc chiếm lợi ích còn bên kia bị hao tổn, cả hai bên nam nữ đều có lợi, nên nó không phải là tà pháp.
“Vị Ma Vật Chân Nhân này là ai vậy?”
Tần Tang nhớ lại một hồi, hắn ở Thiếu Hoa Sơn lâu như vậy, đã nghe qua không ít truyền thuyết về Kim Đan Thượng Nhân và Nguyên Anh tổ sư của Thiếu Hoa Sơn, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói đến vị Ma Vật Chân Nhân này.
Trang Nghiêm nói: “Nghe nói là một vị đệ tử thân truyền của Đông Dương Bá tổ sư, tính tình thanh lãnh, không tranh quyền thế, vẫn luôn ẩn tu ở Vân Thương đại trạch, nên hiếm ai biết đến. Ta trước đây cũng chỉ nghe qua vài lần thôi, chứ chưa từng thấy mặt.”
“Đệ tử của tổ sư?”
Tần Tang kinh ngạc, âm thầm tính toán một chút, nói: “Vậy vị Ma Vật Chân Nhân này chắc cũng đã mấy trăm tuổi rồi nhỉ? Không biết dung mạo thế nào?”
Trang Nghiêm cười nhạo: “Dung mạo chẳng qua chỉ là cái túi da thôi mà, Tần sư đệ còn để ý đến tuổi tác làm gì? Ngươi dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thì sống được bao nhiêu năm chứ, nói không chừng ngươi c·hết còn sớm hơn người ta ấy chứ.”
Tần Tang nheo mắt nhìn Trang Nghiêm: “Trang sư huynh có vẻ cực kỳ tâm động nhỉ, sao huynh không đi Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh thử một lần xem?”
“Có thể kết làm đạo lữ với một vị Kim Đan Thượng Nhân, ai mà không động lòng chứ? Dính vào loại bắp đùi này, ngươi ta siêng năng cầu Trúc Cơ Đan, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nói không chừng còn có thể giúp ngươi đột phá Kim Đan nữa ấy chứ, đây chính là một con đường tắt thông thiên đấy. Ngươi nhìn Ôn sư thúc kìa, vốn đã chấp nhận tục vụ, cắt đứt ý niệm tu hành rồi, mà còn phải đi đấy thôi. Đáng tiếc. . .”
Trên mặt Trang Nghiêm đột nhiên hiện ra vẻ hối hận khôn tả, thở dài một tiếng: “Sư huynh ta hồi nhỏ, tuổi còn bé, trong nhà nha hoàn quá mức hung hãn, sớm chiếm mất Nguyên Dương của ta rồi. . . Nếu không thì há có thể để người khác giành mất danh tiếng!”
Nhìn dáng vẻ của Trang Nghiêm, ai đoạt ai còn chưa biết đâu.
Trang Nghiêm thấy Tần Tang im lặng, cho là hắn vẫn còn coi thường, liền nghiêm mặt nói: “Nếu Tần sư đệ Nguyên Dương chưa mất, thì nghe sư huynh khuyên một câu, cứ đi thử một lần đi, có gì phải ngại ngùng chứ. Chúng ta tu tiên giả tranh nhau chính là cái tia cơ duyên đắc đạo thành tiên kia, hôm nay cơ duyên ngay trước mắt, không công từ bỏ thì thật đáng tiếc.”
Tần Tang yên lặng gật đầu.
Cỗ thân thể này quả thực Nguyên Dương chưa mất.
Tần Tam Oa tuổi còn nhỏ, sau khi hắn tu hú chiếm tổ chim khách, vẫn luôn du tẩu trên chiến trường, trong đó người nữ nhân mà hắn tiếp xúc đến, duy nhất có thể khiến hắn thưởng thức chỉ có Đông Dương Quận Chúa thôi, đáng tiếc đạo bất đồng bất tương vi mưu. Sau khi phong hầu, hắn ngày thứ hai liền g·iết Thái Tử, một ngày cẩm y ngọc thực sinh hoạt đều không được hưởng thụ.
Về sau tiến vào Khôi Âm Tông, một đường đi tới như giẫm trên băng mỏng, một lòng chỉ lo tu hành, nên rốt cuộc không hề động tâm tư nữa.