Chương 1208
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1208
Chương 1208: Thức Tỉnh
Hắn lượn lờ giữa tầng tầng lớp lớp mây đen.
Tần Tang phát hiện những đám mây đen này ẩn chứa vô vàn cấm chế nguy hiểm, bên trong rất có thể là những khu vực phong ấn tương tự.
Có điều, những phong ấn và cấm chế này đều còn nguyên vẹn. Nếu hắn cưỡng ép phá giải, e rằng tốn không ít thời gian và công sức, chưa chắc đã thành công, mà còn có thể kích động phong ấn phản kích, bại lộ tung tích.
Trừ phi Sát Kiếm Kiếm Linh cảm nhận được mảnh vỡ, Tần Tang sẽ không tùy tiện ra tay.
Dù vậy, việc tìm đường xuyên qua biển mây đen vô biên vô hạn này cũng chẳng dễ dàng gì. Hắn không biết đã đi bao nhiêu đường vòng, tới tới lui lui, quanh đi quẩn lại.
Gần một ngày trôi qua, Tần Tang chỉ mới thăm dò được một khu vực nhỏ gần đó.
Diện tích không lớn, nhưng lại tốn rất nhiều thời gian. Nếu là Tần Tang tự mình làm, chắc hẳn đã mệt mỏi rã rời.
Sát Kiếm Kiếm Linh vẫn không có phản ứng gì.
Tần Tang hơi điều tức một chút rồi tiếp tục lên đường.
Dần dần, Tần Tang thăm dò ra được một vài quy luật.
Hắn chọn một lộ tuyến gần như hình vòng cung, lấy Tội Thần Cung làm trung tâm, cố gắng tránh đến gần Tội Thần Cung, tranh thủ thăm dò được càng nhiều địa phương. Nếu như không thu hoạch được gì ở những khu vực bên ngoài, cuối cùng hắn sẽ cân nhắc việc dò xét khu vực gần Tội Thần Cung.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, thời gian dần trôi, Tần Tang phối hợp với Thiên Mục Điệp ngày càng thuần thục, tốc độ thăm dò cũng nhanh hơn.
Tần Tang khựng lại, nhìn về phía trước, cảnh tượng đáng sợ chẳng khác gì biển mây hỗn độn.
Cổ cấm quấn lấy mây đen, không một kẽ hở.
Loại biển mây hỗn độn này không chỉ có một nơi ở Tội Uyên.
Có thể khẳng định, tu sĩ Tội Uyên cũng rất khó tiến vào những nơi như vậy. Đứng ở đây, hắn đã cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Tần Tang chỉ dám hơi đến gần, để Kiếm Linh tự cảm nhận.
Lý trí mách bảo Tần Tang tốt nhất đừng đi vào, nếu không bản thân khó bảo toàn, đừng nói đến chuyện đoạt bảo. May mắn thay, Sát Kiếm Kiếm Linh không đáp lời.
Mấy ngày nay, Tần Tang đã đi gần hết những nơi có thể thăm dò, nhưng không phát hiện tung tích của ai khác. Sau chấn động ở Tội Thần Cung, chỉ có Nguyên Anh tổ sư mới dám ở lại Uyên Khư, mà Tội Uyên lại đang chinh chiến khắp nơi, thảo nào nơi này vắng vẻ đến vậy.
Liên tiếp mấy ngày, không thu hoạch được gì.
Tần Tang quyết định kiên trì tìm hết những nơi còn lại, nhưng trong lòng đã có dự cảm, “Khả năng mảnh vỡ Sát Kiếm giấu trong Uyên Khư không lớn, sau này còn phải nghĩ cách vào Tội Thần Cung…”
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, sắc mặt hắn hơi đổi, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống bên hông, cảm thấy túi Linh Thú có gì đó khác lạ.
“Hỏa Ngọc Ngô Công ở chỗ này nở trứng, thức tỉnh…”
“Vèo!”
Một đạo mây lửa đỏ thẫm bay ra khỏi túi Linh Thú. Bên trong mây đỏ là một con rết trông như được điêu khắc từ hồng ngọc, chính là Hỏa Ngọc Ngô Công vừa phá kén chui ra.
Trên mỗi bàn chân của nó đều giẫm lên một ngọn lửa đỏ thắm, tựa như đang ngự hỏa phi hành. Mây lửa xung quanh chính là hỏa diễm chi lực phát ra mà thành.
Sau khi lột xác, Hỏa Ngọc Ngô Công có kích thước dài bằng cánh tay Tần Tang, giương nanh múa vuốt, trở thành một con hung thú.
Ngủ say rất lâu, cuối cùng cũng thức tỉnh, lột xác tiến cấp, Tần Tang có thể cảm nhận được Hỏa Ngọc Ngô Công đang vô cùng hưng phấn.
Hỏa Ngọc Ngô Công bay lượn quanh Tần Tang, tranh công với chủ nhân. Sau khi gieo xuống thần hồn ấn ký, nó đã hoàn toàn tán thành Tần Tang, giữa cả hai không còn ngăn cách.
“Phốc!”
Tần Tang còn chưa kịp biểu hiện gì, Thiên Mục Điệp đang đậu trên vai hắn đã không vui. Đôi cánh bướm lóe sáng, trực tiếp phóng ra một đạo tia lôi dẫn, dễ dàng phá tan mây lửa quanh Hỏa Ngọc Ngô Công, cho nó một bài học.
Để nó biết ai mới là đệ nhất linh trùng dưới trướng chủ nhân!
Chênh lệch cả một cấp độ lớn, Hỏa Ngọc Ngô Công đâu phải đối thủ của Thiên Mục Điệp.
May mà Thiên Mục Điệp còn nương tay, Hỏa Ngọc Ngô Công bị đau, lập tức bị đánh về nguyên hình, trở lại kích thước ban đầu. Hoảng hốt trốn sang bên kia của Tần Tang, cuộn tròn thành một quả bóng run lẩy bẩy, khí diễm tan biến hết.
Cảm nhận được cảm xúc đắc ý của Thiên Mục Điệp, Tần Tang dở khóc dở cười. Con bướm nhà mình chưa mở linh trí mà đã học được cách làm nũng và tranh thủ tình cảm.
Hắn không nỡ giáo huấn Thiên Mục Điệp, chỉ có thể để Hỏa Ngọc Ngô Công chịu thiệt.
Tần Tang thầm thở dài trong lòng, nhìn Hỏa Ngọc Ngô Công với ánh mắt thương hại.
Lúc này, hắn mới chú ý tới Hỏa Ngọc Ngô Công có chút bất thường vì hưng phấn, “Hả? Chẳng lẽ Hỏa Ngọc Ngô Công cảm nhận được gì đó, bị hấp dẫn mà thức tỉnh? Có điều, Hỏa Ngọc Ngô Công ngủ say lâu như vậy, vốn dĩ cũng sắp tỉnh rồi. Đã lột xác thành công, thức tỉnh sớm chắc cũng không ảnh hưởng gì lớn…”
Tần Tang vươn tay ra, Hỏa Ngọc Ngô Công rơi vào lòng bàn tay Tần Tang, lúc này mới dám cẩn thận từng li từng tí mở rộng thân thể, truyền tới cảm xúc vừa uất ức, vừa vội vàng thúc giục chủ nhân.
Hắn nhìn theo hướng mà Hỏa Ngọc Ngô Công chỉ.
Vẫn còn nhớ năm xưa Hỏa Ngọc Ngô Công đã giúp hắn tìm được Xích Hỏa Lưu Kim, giúp hắn một ân lớn. Hiện tại, biểu hiện của Hỏa Ngọc Ngô Công còn hưng phấn hơn cả lúc đó, xem ra thật sự có bảo vật khó lường.
Tần Tang rất tin tưởng vào khả năng tìm bảo vật của Hỏa Ngọc Ngô Công, thế nhưng hướng đi kia lại khiến hắn có chút do dự, hình như là chỉ về phía Tội Thần Cung!
Chần chừ một lát, Tần Tang vẫn quyết định đến xem sao.
Sóng chấn động liên tục ập đến, Tần Tang chỉ có thể cố gắng thu liễm kiếm quang, nghênh đón xung kích để tiếp cận Tội Thần Cung.
Càng đi về phía trước, Hỏa Ngọc Ngô Công càng thêm sốt ruột. Đột nhiên, sắc mặt Tần Tang biến đổi, thân ảnh đột ngột dừng lại. Hỏa Ngọc Ngô Công ngẩng cao thân mình, rất khó hiểu vì sao chủ nhân không nhanh chóng đoạt bảo.
Ánh mắt Tần Tang ngưng trọng, nhìn chăm chú về phía trước.
Thiên Mục Điệp cũng chỉ có thể nhìn thấy phong bạo do chấn động của Tội Thần Cung gây ra, trong tầm mắt là một mảng hỗn loạn. Nhưng Tần Tang lại cảm nhận được những dao động bất thường lẫn trong đó.
“Có người đang giao thủ ở phía trước?”
Tiếp theo, Tần Tang tản thần thức ra, ngưng thần cảm giác, xác nhận suy đoán của mình.
Hắn nhìn Hỏa Ngọc Ngô Công đang cuộn tròn trong tay. Món bảo vật này không phải là giấu trong bí cảnh nào đó, mà là đã bị người ta phát hiện, nói không chừng còn vì bảo vật mà tranh đấu.
Đây là Uyên Khư, chắc chắn là nội đấu giữa các Nguyên Anh của Tội Uyên.
Tần Tang âm thầm nhíu mày, cân nhắc xem có đáng để mạo hiểm hay không.
Nếu hắn hiện thân đoạt bảo, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu chung, bị vây công. Nhưng chỉ cần đối phương không phải cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, Tần Tang có lòng tin bỏ rơi bọn họ, sau đó thông qua tổng đàn của Thiên Thi Tông, thần không biết quỷ không hay rời khỏi Uyên Khư.
Cho dù Tội Uyên phái người chặn ở cửa vào, cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Tìm được Cốt Chú, lại tìm kiếm hơn nửa Uyên Khư, cơ bản có thể xác định mảnh vỡ linh kiếm không ở đây, mục đích đến Tội Uyên của hắn coi như đã đạt được, đã đến lúc rời đi.
Trước khi đi, nếu có cơ hội đại náo Uyên Khư, cướp đi một món bảo vật, Tần Tang quyết định làm.
Vốn dĩ đã là địch thủ, hắn đã g·iết một Nguyên Anh của Tội Uyên, cũng không ngại đắc tội thêm mấy người nữa.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thực lực của đối phương phải nằm trong giới hạn hắn có thể đối phó.
Tần Tang càng thêm cẩn thận.
Hắn tế ra mười hai Ma Phiên, giấu trong tay áo, chậm rãi tiến đến gần nơi phát ra dao động.
Bay được một đoạn, Thiên Mục Điệp cuối cùng cũng thấy rõ chiến trường ở phía xa.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến Tần Tang vô cùng bất ngờ.
Tần Tang thấy một thân ảnh quen thuộc, nửa người nửa rắn, hẳn là Xà Vương!
Hắn biết Xà Vương và những người khác cũng sẽ đến Tội Uyên tìm bảo, vì thế đã quyết định xuất phát sớm, nhưng không ngờ lại gặp Xà Vương ở Uyên Khư. Động phủ Thượng Cổ Đại Yêu lại nằm trong Uyên Khư, thật không biết bọn họ đã trà trộn vào đây bằng cách nào.