Chương 1189
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1189
Chương 1189
Chương 1189: Công Lương Vũ
Tần Tang chờ không bao lâu thì nghe phía ngoài truyền đến tiếng bước chân, bèn đứng dậy nghênh đón.
Người đến đúng là Chân Nhất lão đạo.
Phía sau hắn còn có hai người.
Một người chính là Thanh Quân sư tỷ dịch dung thành Lãnh Vân Thiên, người còn lại là một thanh niên xa lạ.
Thanh niên vóc dáng cao lớn, tư thái hơn người.
Kỳ lạ là tu vi của người này chỉ có Kết Đan kỳ đỉnh phong, đứng cạnh hai vị Nguyên Anh tổ sư mà vẫn giữ được vẻ tự nhiên, không hề khúm núm.
“Minh Nguyệt đạo hữu!”
Chưa thấy người đã nghe tiếng.
Chân Nhất đạo trưởng bước nhanh vào đại điện, thấy Tần Tang thì lộ vẻ mừng rỡ: “Bần đạo nghe danh Minh Nguyệt đạo hữu đã lâu, vẫn luôn muốn biết đạo hữu là bậc kỳ tài thế nào, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt!”
“Đạo trưởng quá lời rồi, tại hạ nhờ Tư Địch cùng Kính Lâm đạo hữu giúp đỡ mới may mắn chém giết Bùi lão ma. Chiến tích cỏn con này so với chư vị đạo hữu thì không đáng nhắc tới!”
Tần Tang khiêm tốn đáp.
Thanh Quân mỉm cười: “Đạo trưởng vốn định ra thành xử lý một việc quan trọng, nghe tin Minh Nguyệt đạo hữu đến thì không chút do dự chạy tới ngay.”
Tần Tang nhìn về phía Thanh Quân sư tỷ.
Từ khi đến Tam Điệp Quan, họ đã bí mật liên lạc mấy lần nhưng vì chiến sự khó lường nên mãi chưa gặp mặt được.
Đây là lần đầu tiên Tần Tang thấy Thanh Quân sư tỷ sau khi Kết Anh.
Trong mắt Thanh Quân, Tần Tang thấy được một tia tán thưởng.
Chân Nhất đạo trưởng cười ha ha: “Lãnh đạo hữu nói gì vậy? Minh Nguyệt đạo hữu vừa tiến cấp Hóa Hình đã có thể chém giết tu sĩ cùng cấp, nếu không phải các đạo hữu khác đều đi tuần sát nơi khác thì chắc chắn đã đến đây để chiêm ngưỡng phong thái của Minh Nguyệt đạo hữu rồi!”
Nói xong, Chân Nhất đạo trưởng nghiêng người giới thiệu: “Bần đạo đến là để giới thiệu Minh Nguyệt đạo hữu. Vị này là Môn chủ Nguyên Thận Môn, Lãnh Vân Thiên Lãnh đạo hữu.”
“Kính đã lâu! Kính đã lâu!”
Tần Tang đành phải giả vờ như mới gặp lần đầu.
Thanh Quân chắp tay đáp lễ.
Hai người nhìn nhau cười thầm.
Thanh Quân hiểu rõ tính toán của Tần Tang nên không vạch trần hắn trước mặt mọi người.
“Vị này là Cung chủ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung đương đại, Công Lương Vũ đạo hữu…”
Chân Nhất đạo trưởng vừa nói vừa chỉ về phía thanh niên kia.
“Ồ?”
Tần Tang nhớ lại: “Đạo hữu chính là Cung chủ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung! Thật thất kính! Thật thất kính!”
“Không dám! Tại hạ vẫn luôn đóng giữ Vọng Đông Thành, lần này vừa hay có việc đến Thạch Khúc Sơn, không ngờ lại có duyên gặp Minh Nguyệt đạo hữu, thật là may mắn! Thật là may mắn!”
Công Lương Vũ nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo không tự ti.
Không hổ là một cung chi chủ, quả nhiên phong thái hơn người.
Tần Tang thầm nghĩ.
Thân là Cung chủ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, dù không Kết Anh cũng có tư cách ngang hàng luận giao với họ.
Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung đã rất lâu rồi không có Cung chủ Nguyên Anh.
Tần Tang còn nhớ rõ, Cung chủ trước kia là Thiết Quan Tử, cũng là Kết Đan kỳ đỉnh phong, trước khi vào Tử Vi Cung từng gặp mặt một lần. Hiện tại đã là Công Lương Vũ, chắc hẳn Thiết Quan Tử đã vẫn lạc.
Nhưng Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung từ đầu đến cuối không hề rớt khỏi hàng ngũ đại tông môn chính đạo. Đó chính là nội tình của đại tông môn, dù không có Nguyên Anh cũng có thủ đoạn khiến Nguyên Anh phải kiêng kỵ.
Tần Tang còn nhớ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung có tứ đại mật phù, trong đó ba phần hẳn là Thiên Cương Đao Phù, Cửu Long Thiên Liễn Phù và Nội Cảnh Nguyên Phù, ba loại mật phù này đều là cấp bậc Kim Đan.
Loại cuối cùng không phải đơn thuần là linh phù mà là một loại Phù Khôi.
Hơn nữa là Nguyên Anh Phù Khôi!
Có điều, Tần Tang nghe nói Nguyên Anh Phù Khôi của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung không thể rời khỏi sơn môn quá xa, chỉ có thể dùng để bảo vệ sư môn, không biết thực hư ra sao.
Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung phụ thuộc Thiếu Hoa Sơn, giống như là đồng minh cùng nhau tiến lùi hơn là phụ thuộc.
Sau khi mọi người chào hỏi lẫn nhau, bốn người ngồi xuống đại điện.
“Minh Nguyệt đạo hữu chém giết Nguyên Anh Tội Uyên, công lao to lớn, chúng ta đã ghi lại một số lượng lớn chiến công cho đạo hữu. Không biết đạo hữu muốn đổi lấy vật gì? Bần đạo nhất định sẽ sai người toàn lực giúp đạo hữu tìm kiếm.”
Chân Nhất đạo trưởng vô cùng nhiệt tình.
Hắn sớm đã nhận được tin tức từ Kính Lâm và Tư Địch, biết vị Yêu Vương này không bài xích Nhân tộc, nguyện ý cung cấp viện thủ cho hai vực đồng minh nên đương nhiên phải ra sức lôi kéo.
Tần Tang suy nghĩ một chút rồi nói: “Tạm thời không vội! Tại hạ mới tiến cấp không lâu, còn chưa rõ đại đạo có gì cần, khi nào cần thì sẽ hướng đạo trưởng cầu cứu. Nói không chừng sau này còn lập được nhiều chiến công hơn nữa.”
Kỳ thực, hắn đã sớm xác định công pháp, kiêm tu hai môn.
Bản mệnh pháp bảo tạm thời cũng đã đạt đến đỉnh.
Chỉ còn hai việc, một là luyện chế bảo vật thu phục Nam Minh Ly Hỏa, hai là tu luyện, muốn lấy Tổ Thánh Hỏa từ Thanh Dương Ma Tông.
Việc thứ nhất, hắn đã có vài ý tưởng nhưng chưa chín muồi, tạm thời chưa xác định cần loại linh tài gì. Việc thứ hai còn phải đợi gặp Mai Cô, tra rõ tình hình Thanh Dương Ma Tông rồi mới quyết định.
Dù sao hai vực liên minh không thể mờ ám công lao của hắn, đến lúc cần dùng thì sẽ nói sau.
Nghe Tần Tang nói có ý định tiếp tục ở lại giúp đỡ, Chân Nhất đạo trưởng mừng rỡ, miệng đầy đồng ý.
Tiếp theo, Tần Tang hỏi thăm họ về tình hình mới, biết Tội Uyên lần này vô cùng ngoan cố, hoàn toàn không có dấu hiệu rút quân.
Chân Nhất đạo trưởng ân cần hỏi thăm về U Tinh Tháp và Diệt Hồn Trùy.
Công kích Nguyên Thần khó phòng bị, Diệt Hồn Trùy đã thể hiện uy lực khiến mọi người cảnh giác, hai vực đồng minh vì việc này đã bàn bạc rất nhiều lần.
Tần Tang không giấu diếm, kể lại những gì đã trải qua.
Hắn nói bóng gió, thu thập tin tức từ chỗ Chân Nhất đạo trưởng nhưng không phát hiện Tội Uyên có dính líu gì đến Cổ Ma.
Sau khi mật đàm một hồi, Tần Tang nói rõ ý định đến.
Chân Nhất đạo trưởng lập tức sai người mang Yêu Binh đến. Trước đó vốn đã chuẩn bị yêu cầu điều binh của Tần Tang nhưng vì tình hình khẩn trương nên mãi chưa có cơ hội.
Tần Tang từ biệt Chân Nhất đạo trưởng, theo một tu sĩ đến Thiên Điện gặp Lão Mã Hầu.
Những ngày gần đây, ngày nào Lão Mã Hầu cũng nghe người ta bàn tán về Minh Nguyệt Yêu Vương chém giết Nguyên Anh, lỗ tai sắp chai hết cả rồi.
Rốt cục gặp được Tần Tang, Lão Mã Hầu không khỏi nước mắt tuôn trào, nói thẳng có lão gia ở đây thì đại vương cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Không biết có phải là học theo Gà Mập và Bạch Hạc hay không mà tiểu yêu ở Thiên Sơn Trúc Hải giờ thấy Tần Tang đều gọi là lão gia.
“Ngươi thu nạp Yêu Binh, về Tam Điệp Quan. Sau khi thu xếp ổn thỏa bộ hạ thì tự mình quay về một chuyến, bí mật nói với Liễu Yêu, lệnh Bạch Hạc bọn họ kết bạn ra biển, mau chóng tìm một nơi ẩn náu ở Băng Hải, cố gắng tránh xa đại lục.”
Tần Tang ra lệnh.
Lão Mã Hầu giật mình: “Lão gia, chẳng lẽ tình hình không được lạc quan sao?”
Lần này Tội Uyên không chỉ không chiếm được lợi gì mà còn tổn thất một Nguyên Anh.
Mọi người đều cho rằng vận số của Tội Uyên sắp hết, hai vực đồng minh bắt đầu chiếm ưu thế.
Tần Tang chậm rãi lắc đầu: “Khó nói lắm, phòng ngừa chu đáo vẫn hơn, cứ tìm đường lui trước đi, không sai đâu. À phải rồi, nhớ thông báo cho Lý Ngọc Phủ nữa.”
Hắn lẻ loi một mình, lúc nào cũng có thể đi.
Tiểu yêu ở Thiên Sơn Trúc Hải là khó xử lý nhất, để bọn chúng sớm tìm được chỗ ẩn náu, vạn nhất có biến thì mới không luống cuống tay chân.
Việc khai tông lập phái cũng phải hoãn lại đã.
“Tuân mệnh!”
Lão Mã Hầu không dám nghi ngờ phán đoán của Tần Tang, lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Tần Tang ở lại Thiên Điện không đi.
Đợi một lát, trong hư không truyền ra một cơn chấn động.
Tần Tang ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc trong chiếc váy đỏ lặng lẽ xuất hiện. Thanh Quân sư tỷ đã bỏ lớp ngụy trang.