Chương 1168
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1168
Chương 1168: Theo dõi
Chờ các Yêu Vương nghị luận xong xuôi, Xà Vương trầm giọng nói: “Có thể khẳng định một điều, dị biến đang tăng tốc với tốc độ chóng mặt. Biết đâu chừng trong vòng trăm năm nữa thôi, chúng ta sẽ được chứng kiến kết quả. Nếu không có gì bất ngờ, chư vị đang ngồi đây có lẽ đều sẽ sống đến ngày đó. Cơ duyên lớn nhất của thế hệ tu hành giả chúng ta chính là đây! Một biến đổi long trời lở đất chưa từng có, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng từ bây giờ, ít nhất Yêu tộc ta phải đồng lòng nhất trí thì mới mong chiếm được nhiều bảo vật!”
Hồng Vĩ Yêu Vương xoa xoa hai bàn tay, hưng phấn nói: “Vậy cứ theo lời Xà Vương nói mà làm! Giữa chúng ta vốn dĩ chẳng có thâm thù đại hận gì, nếu có mâu thuẫn gì thì tạm gác lại đi. Cứ để đám Nhân tộc tự đánh giết lẫn nhau, càng loạn càng tốt, tốt nhất là chia năm xẻ bảy, vĩnh viễn không thể liên hợp lại được!”
Các Yêu Vương thần sắc khác nhau, nhưng không ai phản đối.
Vũ Yêu Vương nhìn quanh một lượt, nói: “Tử Vi Cung sau này sẽ diễn biến ra sao, hiện tại ai cũng không dám chắc. Nhưng lần sau tiến vào Tử Vi Cung, chúng ta vẫn cần mượn nhờ đại trận của Nhân tộc. Lần này triệu tập chư vị đến đây chính là để bàn bạc về chuyến đi Tử Vi Cung sắp tới.”
Trong lúc các Yêu Vương bàn luận, Tần Tang ít khi chen lời, nhờ đó mà hắn biết thêm được không ít bí ẩn về Tử Vi Cung.
Hồng Vĩ Yêu Vương cảm thấy kỳ lạ, truyền âm hỏi: “Minh Nguyệt đạo hữu hình như không mấy hào hứng nhỉ, chẳng lẽ không có ý định đi Tử Vi Cung sao?”
“Nghe nói Tử Vi Cung bị cướp đoạt hết lần này đến lần khác, tại hạ lại không hiểu rõ gì về nơi đó, e rằng khó mà tìm được bảo vật gì. Thực tình mà nói, ta không có hứng thú lắm. Để ta về hỏi ý kiến sư tôn rồi mới quyết định. Vả lại, tại hạ vừa mới Kết Anh không lâu, việc quan trọng nhất bây giờ là củng cố tu vi, tu luyện thần thông.”
Tần Tang đáp lời.
Chẳng bao lâu sau, các Yêu Vương đã thống nhất được một vài điều khoản đơn giản. Đến lúc đó, vẫn phải tùy cơ ứng biến.
Tiếp theo, cuối cùng cũng có Yêu Vương hỏi đến chiến cuộc, điều mà Tần Tang quan tâm nhất.
“Tội Thần Cung thông với Tử Vi Cung, chúng ta đã phát hiện ra dị động của Tiên trận Tử Vi Cung, chắc hẳn Tội Uyên cũng đã nhận ra điều gì đó. Liệu có khả năng bọn chúng sẽ tạm thời thu binh, thừa cơ khôi phục nguyên khí rồi chờ đến khi chuyến đi Tử Vi Cung kết thúc mới tái chiến, giống như lần trước không?”
Vũ Yêu Vương khẽ gật đầu, đáp: “Đây cũng là chuyện thứ hai mà ta muốn bàn. Cách đây không lâu, Nhân tộc đã gửi thư đến, bọn họ cũng có suy đoán tương tự, nhưng chủ yếu là cảnh giác.”
“Ồ? Xin chỉ giáo cho.”
Các Yêu Vương hết sức hiếu kỳ.
“Thực ra, chư vị đạo hữu hẳn cũng đã cảm nhận được điều gì đó qua những tin tức rời rạc mà mình thu thập được. Lần tấn công này của Tội Uyên có vẻ hơi kỳ lạ. Từ khi khai chiến đến nay, Tội Uyên khí thế ngút trời, bày ra bộ dạng muốn tấn công quy mô lớn, nhưng tình hình thực tế lại kém xa so với lần trước. Thiên Hành Minh mất vài tòa thành rồi đứng vững chân, sau đó cứ giằng co như vậy suốt mấy năm trời.”
Vũ Yêu Vương gõ nhẹ ngón tay lên lan can, nói: “Chân Nhất lão đạo lo ngại rằng Tội Uyên đang làm cho liên minh hai vực chủ quan, một khi có biến cố xảy ra thì có thể sẽ bị đánh úp bất ngờ, đặc biệt là trước đêm Tử Vi Cung xuất thế. Tuy nhiên, ta đoán liên minh hai vực có lẽ không cam tâm cứ mãi bị đánh như vậy, chắc chắn còn có toan tính khác. Cứ đánh mãi như thế này, Tội Uyên cũng sẽ gặp gánh nặng cực lớn. Rốt cuộc nội tình của Tội Uyên thâm sâu khó lường, hay chỉ là phô trương thanh thế?”
“Nói như vậy, Chân Nhất lão đạo muốn chủ động xuất kích?”
Các Yêu Vương liếc nhìn nhau, một vị trong số đó cười lạnh nói: “Nếu không phải vì lời ước định của tiên tổ, ta chẳng muốn cho bọn chúng mượn một binh một tốt nào! Đã cấp cho Nhân tộc nhiều Yêu Binh như vậy rồi mà còn chưa đủ, hắn tìm tới cửa, chẳng lẽ muốn chúng ta tự mình ra tay hay sao?”
Vũ Yêu Vương búng tay, bắn ra một đạo lưu quang, nói: “Đây là những điều kiện mà Nhân tộc đưa ra, chư vị đạo hữu cứ xem qua trước. Khi ra tiền tuyến, các ngươi chỉ cần thao túng đại trận hộ thành trong thành, đồng thời chỉ huy Yêu Binh. Nếu thấy tình hình không ổn thì có thể kịp thời rút lui. Nếu sau này có những an bài khác, các ngươi tự mình đàm luận với Nhân tộc rồi quyết định có tham gia hay không…”
Dứt lời, Vũ Yêu Vương lại bổ sung một câu: “Trước mặt chư vị, ta không muốn giấu giếm điều gì. Ta vẫn hy vọng liên minh hai vực có thể ngăn cản Tội Uyên. Không biết có phải do ta ảo giác hay không, nhưng những năm gần đây, ta tiếp xúc với vài Nguyên Anh của Tội Uyên, đặc biệt là Diệp lão ma, hắn khiến ta cảm thấy ngày càng khó chịu. Cảm giác tà dị âm trầm này, ngay cả Thông U lão ma khi ma công đại thành cũng không có.”
Xà Vương trực tiếp bày tỏ thái độ: “Ta cũng có ý nghĩ tương tự. Nếu Tiểu Hàn Vực bị Tội Uyên chiếm đoạt, e rằng khó mà tuân thủ lời ước định của tiên tổ như trước kia. Sau khi nghị sự kết thúc, ta sẽ đích thân đi một chuyến.”
Lưu quang bay một vòng quanh đại điện.
Sau khi xem xong, những tiếng phản đối đã yếu đi rất nhiều.
Thù lao mà Nhân tộc đưa ra quả thực rất hậu hĩnh. Quan trọng nhất là, bọn họ chỉ cần tham gia thủ thành, nguy hiểm sẽ giảm đi đáng kể. Cho dù chiến bại, với năng lực của Hóa Hình Đại Yêu, việc sớm đào tẩu cũng không quá khó khăn.
Trong khoảnh khắc, đại điện chìm vào im lặng, các Yêu Vương đều đang cân nhắc lợi hại.
Cuối cùng, có Yêu Vương đáp ứng, có kẻ từ chối.
Tần Tang cũng là một trong những người đáp ứng xuất thủ.
Vốn dĩ hắn đã muốn đi tiền tuyến một chuyến.
Xuất thân là Nhân tộc, lại có rất nhiều thân bằng ở Tiểu Hàn Vực, hắn nhất định phải góp một phần sức lực. Với độn thuật của hắn, cho dù gặp nguy hiểm, bảo toàn tính mạng cũng không khó.
Nếu thật sự không địch lại, vậy cũng hết cách, chỉ có thể làm chó nhà có tang, lưu vong đến nơi khác.
Ngụy trang thành Yêu Vương tham gia thủ thành, lại còn có thể nhận được thù lao.
Tần Tang nhắm trúng một loại linh mộc quý hiếm tên là Kim Trầm Mộc.
Ô Mộc Kiếm tạm thời không cần thôn phệ thêm linh mộc nào khác.
Hắn muốn chuẩn bị trước cho mình một chuôi linh kiếm thứ hai. Những pháp bảo mà hắn thu được trước đây cũng không quá hữu dụng. Tần Tang dự định tự mình sưu tập linh tài, tự tay luyện chế, vừa có thể nâng cao tạo nghệ luyện khí, vừa để chuẩn bị cho việc thu phục Nam Minh Ly Hỏa sau này.
Linh kiếm tốt nhất là thuộc tính Mộc, dùng linh mộc luyện chế là phù hợp nhất.
Kim Trầm Mộc có tính chất cứng rắn, luyện chế thành pháp bảo sẽ có thêm vài phần sắc bén, là một lựa chọn không tồi.
Sau khi thương lượng xong hai chuyện quan trọng nhất, Vũ Yêu Vương lại đưa ra thêm vài việc nhỏ khác, rất nhanh đã đến hồi kết.
Cuối cùng, các Yêu Vương thừa cơ tổ chức một buổi giao dịch nhỏ để bù đắp lẫn nhau.
Tần Tang vừa mới tiến cấp không lâu, gia sản kém xa so với những Yêu Vương này, nên chỉ có thể đứng nhìn từng kiện bảo vật mà thèm thuồng.
Trên người hắn nhiều nhất là Sát Yêu Đan và Yêu Cốt các loại. Mang đống đồ này ra trước mặt các Yêu Vương, e rằng khó mà giải thích.
Sau khi giao dịch xong, các Yêu Vương ai về đường nấy.
Tần Tang cũng chuẩn bị rời khỏi Vạn Yêu Thành để xuôi về phương Nam.
Hồng Vĩ Yêu Vương cáo biệt Tần Tang, hẹn ngày tái ngộ.
Hắn đã thẳng thừng từ chối tham chiến, theo lời hắn nói, dù có bảo vật tốt đến đâu cũng không đáng để hắn bán mạng cho ngoại tộc.
Trở lại hành cung, Tần Tang gọi Bạch Hạc và gà mập đến, mua một vài thứ ở Vạn Yêu Thành, rồi thẳng đường ra khỏi thành.
Ra khỏi thành không lâu, Tần Tang cùng hai con chim bay đi một hồi, đột nhiên đáy mắt lóe lên một tia tinh quang.
Ngay sau đó, thân ảnh hắn đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Hai yêu vội vàng dừng lại, hướng về phía sau nhìn, nơi này cách Vạn Yêu Thành không xa, chỉ cách vài ngọn núi.
Lúc này, trong núi hoàn toàn yên tĩnh, không thấy bóng người nào khác.
“Lão gia, sao vậy?”
Gà mập dự cảm có điều không ổn, cẩn thận dựa lại gần.
Tần Tang đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên nhìn chằm chằm vào một ngọn núi, hừ lạnh một tiếng, cất giọng nói: “Đạo hữu vô cớ theo sau lưng bản vương, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?”