Chương 116
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 116
Chương 116: Tâm ma
Hắc Hổ Câu.
Tần Tang cùng sư đồ Cổ Thiên Nam hạ độn quang xuống bên ngoài con đường đất ven thôn, ẩn thân nấp bóng, tiếp cận thôn trang.
Thôn xóm tiêu điều, mười nhà thì chín nhà không người, tĩnh lặng như tờ, sương sớm mãi chưa tan, đến một làn khói bếp cũng chẳng có. Trước cửa vài hộ lác đác mấy ông lão xanh xao vàng vọt, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phương xa, khiến Tần Tang cảm thấy chỉ có hai chữ: tuyệt vọng!
“Yêu tà kia bắt hết những người huyết khí dồi dào trong thôn đi làm huyết thực, ngay cả trẻ con cũng không tha,” Cổ Thiên Nam khẽ thở dài, “Chỉ còn lại mấy ông lão này.”
“Đã tìm thấy thi hài chưa?” Tần Tang hỏi.
Cổ Thiên Nam lắc đầu, chỉ về ngọn Hắc Sơn phía sau thôn, “Phía sau núi có một sơn động, cửa hang lại có ma trận, hơn nữa yêu tà có tới hai tên, thực lực đều không yếu. Lần trước ta đã đả thương một tên, nhưng lại bị tên còn lại cứu đi, một mình khó địch lại, nên mới mời Tần sư đệ tới giúp.”
Tần Tang ngẩng đầu nhìn ngọn hậu sơn, ngoài việc cao hơn một chút thì không có gì kỳ lạ, nhưng dưới sắc trời u ám, bóng đen của núi tựa như có quỷ vụ phiêu đãng, trông thật quỷ dị.
Hắn hận không thể lập tức lên núi, giải quyết phiền phức rồi về núi phục mệnh, nhưng vẫn phải nghe theo ý kiến của Cổ Thiên Nam.
Cổ Thiên Nam đề nghị đợi đến giữa trưa rồi mới động thủ, “Không rõ lũ ma đầu kia tu luyện tà công gì, nhưng giữa trưa dương khí thịnh nhất. Chúng ta đợi đến lúc đó động thủ, âm tà chi khí chắc chắn sẽ bị áp chế.”
Ba người tìm một gian phòng trống, Tần Tang một mình tĩnh tọa điều tức, từ đầu đến cuối cảm thấy tâm phiền khí nóng, rất lâu vẫn khó mà bình phục.
Không đúng!
Tần Tang đột nhiên mở mắt, vẻ mặt cảnh giác. Hắn hồi tưởng lại mọi việc từ khi rời Thiếu Hoa Sơn đến Cổ Uyên Quốc, phát hiện mình vì nóng lòng muốn trở về mượn lệnh bài mà không suy nghĩ cẩn thận mọi việc, trên đường đi đều bị người khác dẫn dắt, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Thế gian yêu tà hoành hành ở các quốc gia, chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại lọt vào pháp nhãn của Ôn sư thúc, còn cố ý phái hắn tới? Chẳng lẽ chỉ vì ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ?
Tình hình yêu tà cũng chỉ là lời nói một phía của Cổ Thiên Nam, Tần Tang lại chưa từng suy nghĩ sâu xa. Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh hắn nhất thời tuôn ra.
Trong tu hành có rèn luyện đạo tâm, chống cự tâm ma, nhưng Tần Tang chưa từng coi trọng. Hắn tự cao có phật ngọc tương trợ, ngay cả Tiểu Thiên Kiếp Tam Tai Phệ Tâm Trận còn không làm gì được hắn, thì việc gì phải để ý đến tâm ma?
Giờ hắn mới biết, tâm ma không phải lúc nào cũng hữu hình. Trạng thái hiện tại của hắn hoàn toàn có thể gọi là tâm ma bộc phát bất ngờ.
Từ khi Hồn Đan mất đi hiệu lực, trong lòng hắn tràn ngập hoảng hốt và lo lắng, đầu óc chỉ nghĩ đến Trúc Cơ, Trúc Cơ, hoàn toàn có thể dùng câu “chỉ thấy cây mà không thấy rừng” để hình dung. Ngoài ra, hắn chẳng quan tâm, chẳng để ý đến điều gì, cả người như kẻ điên.
Tâm ma ảnh hưởng không chỉ đạo tâm mà còn cả tâm cảnh và hành động. Với trạng thái này mà dám rời tông môn, đi tru sát tà ma, thì đến lúc chết cũng không biết vì sao!
Tĩnh tâm, tĩnh khí. Trưởng lão Tịch Tâm Đạo đã sớm dạy hắn, vậy mà hắn lại quên sạch.
Tần Tang mặc niệm mấy lần « Thanh Tĩnh Kinh », cố quên đi hai chữ “Trúc Cơ”, cuối cùng cũng xua tan được những tạp niệm hỗn loạn, trong cõi u minh cảm thấy tâm cảnh của mình thông suốt hơn vài phần.
Hướng đạo chi tâm kiên định, nhưng không cố chấp.
Dù không giúp gì cho tu vi, nhưng Tần Tang biết sau này mình nhất định sẽ được lợi từ việc này.
…
“Ầm! Ầm!”
Cửa phòng bị người gõ vang, Cổ Nguyên khẽ gọi “Tần sư thúc”. Tần Tang nhẹ nhàng phủi phủi đạo bào (dù không hề dính bụi), lộ ra nụ cười tự nhiên, rồi đẩy cửa bước ra.
Bên ngoài, mặt trời đã lên cao.
Tần Tang khẽ gật đầu với hai sư đồ, đổi sang một tâm cảnh khác, âm thầm dò xét và phỏng đoán Cổ Thiên Nam.
Hồi tưởng lại những gì ghi trong ngọc giản, Cứ vài năm, Cổ Uyên Quốc lại xuất hiện yêu tà làm loạn, nhưng mỗi lần đều được Cổ Thiên Nam xử lý ổn thỏa. Mấy lần cầu viện cũng vô cùng kịp thời, giải quyết vô cùng đẹp đẽ.
Trùng hợp vậy sao!
Thiếu Hoa Sơn có một Tôn Đức, sao lại không thể có người thứ hai?
Nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Cổ Thiên Nam, Tần Tang rốt cuộc hiểu vì sao mình cảm thấy không thoải mái. Sắc mặt này giống hệt người chết, hắn đã thấy vô số lần trên chiến trường Đại Tùy.
Tuy nhiên, Cổ Thiên Nam đã trăm tuổi, lại là đệ tử nhập môn của Thiếu Hoa Sơn, không thể chỉ dựa vào điều này mà võ đoán phán định hắn có vấn đề. Hơn nữa, Tần Tang cũng không cảm nhận được chút tà ma khí tức nào từ trên người hắn.
“Bảo vệ mình thật tốt, sau đó âm thầm theo dõi hắn.”
Tần Tang nhanh chóng định ra sách lược này, tâm thần đặt vào Thiên Tinh Lệ và Ô Mộc Kiếm, luôn trong tư thế sẵn sàng ứng phó tình huống bất ngờ. Đồng thời, hắn cũng âm thầm chuẩn bị sẵn vài lá linh phù và viên hạt châu màu đen kia, cảm thấy có thể đảm bảo không sơ hở, liền theo hai sư đồ Cổ Thiên Nam phía sau, thi triển độn pháp lên núi.
Địa thế không hiểm trở, ba người nhanh chóng vượt qua đỉnh núi, đến được hậu sơn.
Sơn động kia ở hậu sơn rất dễ thấy, cửa hang rộng chừng vài trượng, đen ngòm như một con Ma Nhãn trên mặt đất, bên trong tràn ngập sương mù đen kịt, không thể nhìn thấu.
Ba người nấp trong bóng tối quan sát sơn động. Ma khí ở cửa hang vận chuyển rất quy luật, giống như một vòng xoáy, từng vòng từng vòng chuyển động. Tần Tang cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ bên trong. Cổ Thiên Nam nói có ma trận bao trùm, có lẽ là thật.
“Tần sư đệ có thủ đoạn phá trận nào không?” Cổ Thiên Nam truyền âm hỏi.
Tần Tang cau mày suy tư. Nếu bày Thập Phương Diêm La Trận, lấy trận phá trận thì không khó, nhưng hắn đã quyết định phải quan sát Cổ Thiên Nam trước, tốt nhất là không nên lộ át chủ bài vội, bèn lấy Bích Ba Kiếm ra, đáp: “Cổ sư huynh, ta chủ tu Kiếm Đạo, nếu như chính diện giao chiến thì còn được, phá trận không phải sở trường của ta.”
Cổ Thiên Nam không nghi ngờ gì, nghe vậy gật đầu, vỗ túi giới tử, lập tức có năm đạo kiếm quang sáng loáng bay ra. Cổ Thiên Nam lẩm bẩm, đánh ra từng đạo linh lực vào kiếm quang, kiếm quang nhất thời mạnh mẽ hơn.
Tần Tang tập trung nhìn, phát hiện năm đạo kiếm quang này đều bao lấy một thanh linh kiếm. Hắn lập tức nhớ tới Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm, một loại pháp chú nổi danh của Thiếu Hoa Sơn. Cần có Ngũ Hành Linh Kiếm, sau đó dựa vào pháp chú, vận chuyển linh khí Ngũ Hành trong thiên địa, chuyên để phá trận.
Tần Tang đã từng nghe một vị sư thúc giảng về pháp chú này, nhưng nó không chỉ tốn thời gian tu luyện mà còn phải chuẩn bị Ngũ Hành Linh Kiếm thích hợp, cơ hội sử dụng lại không nhiều, nên hắn không tu trì.
Nhìn điệu bộ của Cổ Thiên Nam, hiển nhiên là rất tinh thông pháp chú này.
Sau một hồi động tác của Cổ Thiên Nam, năm chuôi linh kiếm dần dần được bao phủ bởi những pháp chú dày đặc, kiếm quang chói mắt, mỗi chuôi kiếm đều lay động linh khí thiên địa.
“Đi!”
Trong mắt Cổ Thiên Nam lóe lên tinh quang, quát lạnh một tiếng, chỉ về phía sơn động, năm đạo kiếm quang lặng lẽ phá không mà đi.
Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm biến mất vào nơi sâu thẳm của ma khí, nhưng không có động tĩnh gì.
Cổ Thiên Nam không hề lo lắng, tủm tỉm nhìn cửa hang.
Khoảnh khắc sau, trong sơn động truyền ra một trận âm thanh rít của kiếm, ngay sau đó, linh khí thiên địa đột nhiên bạo động!
Kiếm quang xé tan bóng tối, vô số linh khí nhanh chóng bị hút vào cửa hang, sau đó đột nhiên bành trướng. Chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc, ma khí trong sơn động nhất thời tan tác!