Chương 1042
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1042
Chương 1042: Đoạt
Thiên Lôi giáng thế!
Điện quang rực rỡ!
Thần Lôi trút xuống, mục tiêu không ai khác chính là Diệp Tôn Giả.
Diệp Tôn Giả hoàn toàn không kịp chuẩn bị cho tình huống này. Sau khi vung ra một đao trấn nhiếp toàn trường, hắn không ngờ rằng vẫn có kẻ dám đánh lén.
Nơi này vốn không thể có Nguyên Anh tổ sư thứ hai, vậy mà có kẻ gan to bằng trời, dám cướp mồi ngay trước miệng cọp.
Tần Tang chọn thời cơ vô cùng chính xác, ngay lúc Diệp Tôn Giả dốc toàn lực chém ra đao mang, chống cự áp chế từ bí cảnh, lực cũ vừa hết lực mới chưa sinh, đánh trúng thời điểm hắn khó chịu nhất.
Loại Lôi Pháp này hẳn là đạo thuật đỉnh cấp, đặt ở bất kỳ tông môn nào cũng thuộc hàng chân truyền, trong giới tu tiên không thể vô danh được. Diệp Tôn Giả kiến thức rộng rãi, nhưng thực sự chưa từng nghe nói đến.
Uy lực của Dịch Lôi Thuật đã vượt quá phạm trù của tu sĩ Kết Đan kỳ, Diệp Tôn Giả không dám chậm trễ chút nào, thậm chí còn cảm nhận được nguy hiểm đến tính mạng!
“Ầm ầm!”
Mật quật rung chuyển.
Thổ Linh xung quanh Diệp Tôn Giả cũng bị chấn vỡ, thân ảnh hắn bị lôi đình nhấn chìm, chỉ còn thấy ánh điện quang chói lòa.
Chứng kiến cảnh này, đám tu sĩ ngây người, cảm giác có chút không chân thật, hoài nghi nơi này không phải là thí luyện chi cảnh, mà họ đã đi nhầm chỗ.
Nếu không thì vì sao hết lần này đến lần khác xuất hiện những địch thủ siêu hạn thế này?
Sưu!
Ngay lúc Diệp Tôn Giả bị Dịch Lôi Thuật tập kích, đám tu sĩ bị những địch thủ thần bí thay nhau xuất hiện, thế cục biến ảo khó lường làm cho hoa mắt, không biết nên đi đường nào, thì một đạo bóng xám đột nhiên lóe lên từ trong đại quân Thổ Linh, xông thẳng về phía phong ấn trước con mắt mọi người.
Bá!
Quỷ thủ lộ ra, chộp lấy Địch Hồn Dịch.
Kẻ này hiển nhiên đã mưu đồ từ lâu, động tác mây trôi nước chảy, trong nháy mắt cướp sạch bốn bình Địch Hồn Dịch, rồi thân ảnh bắn ngược trở về.
“Ngăn hắn lại!”
Tiếng gầm thét của Diệp Tôn Giả truyền ra từ bên trong lôi quang.
Cướp đi Địch Hồn Dịch chính là Bạch.
Hắn và Tần Tang chia nhau hành động, ẩn thân trong bóng tối chờ đợi thời cơ, phối hợp mật thiết với Tần Tang. Trong lúc Tần Tang tập kích Diệp Tôn Giả, hắn thừa dịp Diệp Tôn Giả không rảnh tự lo, cướp đoạt Địch Hồn Dịch.
Huyết Bức và những người khác đã bị trọng thương, không còn đủ sức tham gia tranh đoạt.
Đám người khác như rắn mất đầu, lại bị Diệp Tôn Giả trấn nhiếp, không dám tiến lên, nhất thời không ai ra mặt gây rối.
Cầm được Địch Hồn Dịch, Bạch lập tức quay người phóng về phía Tần Tang. Nghe thấy tiếng hét lớn đầy nội lực của Diệp Tôn Giả, lòng Bạch căng thẳng.
Tần Tang cẩn trọng quả không sai, những lão quỷ này quả nhiên không đơn giản, dù tu vi bị hạn chế, chỉ dựa vào Dịch Lôi Thuật cũng khó lòng chém g·iết được Diệp Tôn Giả.
Tiếng gầm thét của Diệp Tôn Giả át cả tiếng sấm, đinh tai nhức óc.
Lão giả râu dài và những người khác đều biết câu mệnh lệnh này là nói với mình.
Khi nhìn thấy Diệp Tôn Giả vừa ra tay đã phế bỏ Huyết Bức và đồng bọn, dễ dàng phá ấn lấy đi Địch Hồn Dịch, trong lòng bọn họ vốn vô cùng vui mừng, tâm trạng miên man bất định.
Nhưng khi Dịch Lôi Thuật xuất hiện, Diệp Tôn Giả bị lôi đình thôn phệ, dường như không còn sức hoàn thủ, không rõ sống c·hết, bọn họ liền rơi xuống đáy vực, mừng rỡ biến thành đại bi.
Bọn họ ở sau lưng Diệp Tôn Giả, có thể cảm nhận rõ ràng uy lực đáng sợ của Dịch Lôi Thuật.
Mà Diệp Tôn Giả tu vi bị hạn chế, lại mang thương, sau khi chém ra một đao thì lực bất tòng tâm, làm sao có thể chống đỡ được?
Nhỡ đâu Diệp Tôn Giả…
Bọn họ vô cùng hoảng sợ, không biết phải làm sao, không dám nghĩ tiếp.
Lúc này, cuối cùng cũng nghe được thanh âm của Diệp Tôn Giả, lão giả râu dài và những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sư tôn không sao!”
“Ngăn hắn lại!”
Sau cơn cuồng hỉ, là phẫn nộ ngút trời.
Đối phương không chỉ tập kích sư tôn của bọn họ, mà còn cướp đi Địch Hồn Dịch!
Bốn người sớm đã chuẩn bị sẵn trận kỳ, luôn sẵn sàng tiếp ứng Diệp Tôn Giả rút lui khỏi mật quật, giờ vừa vặn dùng để đối phó Bạch.
Hô! Hô!
Lá cờ phấp phới.
Hào quang vô tận, tường mây từng cơn, từ linh kỳ bay ra.
Trận kỳ này rất thần bí, khí thế kinh người, uy lực bất phàm.
“Đem Địch Hồn Dịch trả lại!”
Lão giả râu dài nổi giận đùng đùng, râu dài múa loạn, nhưng chợt cảm thấy linh trận có chút ngưng trệ.
Hắn liếc mắt nhìn qua, thấy Tố Nữ đang nắm chặt linh kỳ trong tay, mặt đầy hoảng sợ và bi thương nhìn về phía Diệp Tôn Giả, đứng ngây người bất động.
“Sư muội!”
Lão giả râu dài hét lớn.
Tố Nữ giật mình, chạm phải ánh mắt của lão giả râu dài, ánh mắt ngây thơ, như vừa định thần lại, mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân thôi động linh kỳ.
Càng luống cuống càng phạm sai lầm.
Lão giả râu dài thở dài, Tố Nữ hiển nhiên bị dọa sợ bởi cảnh tượng vừa rồi, cho rằng Diệp Tôn Giả lành ít dữ nhiều.
Ba huynh muội bọn họ đã bôn ba bên ngoài nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, gặp phải tình huống này lập tức có thể đưa ra ứng phó nhanh nhất.
Chỉ có Tố Nữ luôn tu luyện trong Đông Cực Minh, được Minh chủ và Diệp Tôn Giả che chở, chưa từng gặp nguy hiểm gì, cũng không ai dám mù quáng đi trêu chọc nàng.
Cái giá phải trả là dù có một thân tu vi, kinh nghiệm chiến đấu có lẽ còn không bằng một kẻ vừa mới Kết Đan, đến thời khắc mấu chốt thì không biết phải làm gì.
Bị Tố Nữ liên lụy, cưỡng ép thôi động trận kỳ, trái lại sơ hở trăm chỗ.
Ba người lão giả râu dài đều là người quyết đoán, biết rõ Tố Nữ không đáng tin cậy, lập tức vứt bỏ linh kỳ, thôi động pháp bảo, bao vây Bạch.
Thấy vậy, Bạch cười lạnh một tiếng, vung tay lên, thi khí bọc lấy một bình Địch Hồn Dịch, mạnh mẽ ném ra ngoài.
Sưu!
Vạn chúng chú mục.
Đám tu sĩ phương hướng kia một hồi b·ạo đ·ộng.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, có kẻ gan lớn chuẩn bị xuất thủ.
Địch Hồn Dịch lóng lánh điểm điểm đom đóm, sắp sửa bay đi ngay trước mắt ba người.
Ba người lão giả râu dài dù biết đây là kế của đối phương, nhưng vẫn bị phân tâm. Vũ mị nữ tử không nhịn được, hất tay áo, đánh ra một dải lụa, hướng Địch Hồn Dịch bay tới.
Ầm!
Tốc độ của Bạch không hề giảm, thi khí sôi trào bên ngoài thân, cưỡng ép vượt ải.
Lệ!
Một tiếng Tiên Hạc kêu từ phía sau truyền đến, ác phong ập tới, tráng hán chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không kịp nghĩ nhiều, vung đao chém nhanh.
Ầm! Ầm!
Bạch và lão giả râu dài v·a c·hạm một cái.
Bạch Hạc lại vô cùng ranh mãnh, sớm vỗ cánh né tránh, biết không phải là đối thủ của tráng hán, căn bản không cùng hắn cứng đối cứng, chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của tráng hán là đủ.
Ngay trong chớp mắt ngắn ngủi đó, lại có một đạo nhân ảnh lóe lên, chính là Tần Tang.
Hắn thi triển “Dịch Lôi Thuật” khiến tu vi trong nháy mắt bị rút đi 7, 8 phần, trách nhiệm đoạt bảo chỉ có thể giao cho Bạch. Tần Tang ăn vào linh đan, lập tức đi lên tiếp ứng.
Bạch Hạc và Bạch cùng nhau xông tới, rồi thân ảnh lắc lư, một kẻ độn nhập vào túi Thi Khôi, kẻ còn lại hóa thành Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn bọc trên cổ tay Tần Tang.
Không đợi lão giả và đồng bọn bao vây.
Trên người Tần Tang ba màu độn quang đều hiện.
Giao ảnh, cánh phượng, kiếm quang, từng đạo kỳ cảnh hòa lẫn.
“Không ổn! Ngăn hắn lại!”
Lão giả râu dài có dự cảm chẳng lành, sắc mặt đại biến.
Tráng hán càng trực tiếp hơn, chém ra một đao, đao mang lóa mắt, có mấy phần thần vận của Diệp Tôn Giả, hiển nhiên đã đạt được chân truyền.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn là quá chậm.
Độn thuật mà Tần Tang thể hiện ra khiến bọn họ tuyệt vọng, trong nháy mắt đã thoát khỏi vòng vây, bỏ lại bọn họ hoàn toàn ở phía sau.
“Muốn c·hết!”
Diệp Tôn Giả gầm thét như sấm, Tần Tang chỉ cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, thầm kinh ngạc.
Liếc nhìn dư quang, Thiên Lôi tập kích Diệp Tôn Giả đang rạn nứt từng khúc!