Chương 275 Bí mật Hạ Giới, Trần Thập Tam tóc bạc
- Trang chủ
- [Dịch] Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người
- Chương 275 Bí mật Hạ Giới, Trần Thập Tam tóc bạc
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 275 Bí mật Hạ Giới, Trần Thập Tam tóc bạc
Chương 275: Bí mật Hạ Giới, Trần Thập Tam tóc bạc
Nghe thấy tiếng nói phía sau, người đàn ông râu ria xồm xoàm không hề quay đầu lại, chỉ lặng lẽ bày biện những vật phẩm cúng tế trước mặt.
“Một ngàn ba trăm năm rồi, ngươi cuối cùng cũng chịu đến gặp ta.”
“Nếu ngươi đã đến, vậy chứng tỏ ta đã thành công rồi.”
Nói xong, người đàn ông quay đầu nhìn người phía sau.
Người này chính là Thiên đình chi chủ, Trương Bách Nhẫn!
“Ôi chao!”
“Ngươi muốn gặp ta, cứ trực tiếp tìm ta là được, hà tất phải để người khác đi một chuyến chứ?”
Đối mặt với lời của Trương Bách Nhẫn, Trần Trường Sinh không hề đáp lại, mà quay đầu nhìn sang người thanh niên bên cạnh Trương Bách Nhẫn.
Tuy nhiên điều kỳ lạ là, người thanh niên trước mặt lại có mái tóc bạc trắng.
“Đã động thủ với hắn rồi sao?”
“Không,” người thanh niên tóc bạc lắc đầu, đáp: “Ta vừa gặp hắn, hắn liền dẫn ta đến đây.”
“Có nắm chắc giết được hắn không?”
“Vẫn còn thiếu một chút.”
“Thiếu gì?”
“Một binh khí.”
“Rất tốt, tên này chính là thiếu đòn.”
Vừa nói, Trần Trường Sinh vừa vẫy tay ra hiệu hai người ngồi xuống.
Nhìn Trương Bách Nhẫn đang cười tủm tỉm trước mặt, Trần Trường Sinh bình thản nói: “Giữa ta và ngươi không cần nói những lời vòng vo.”
“Ta muốn biết tất cả bí mật của Hạ Giới, nếu ngươi không nói cho ta, ta sẽ để Thập Tam đánh ngươi.”
Nghe vậy, Trương Bách Nhẫn liếc nhìn Trần Thập Tam bên cạnh, cười nói.
“Chuyện này thật sự để ngươi thành công rồi, thật đáng nể.”
“Nhưng thủ đoạn của ta ngươi cũng nên rõ, hắn chỉ có tư cách giết ta, chứ không phải nhất định có thể giết ta.”
“Có tư cách giết ngươi là đủ rồi, trên đời không ai có thể làm được ‘vô địch’ thiên hạ.”
“Hoang Thiên Đế cũng vậy, ngươi Trương Bách Nhẫn cũng thế.”
“Chỉ cần đánh cho ngươi nửa cái mạng, những chuyện còn lại, kẻ địch của ngươi sẽ giúp ta hoàn thành.”
“Ngoài ra ta đã giúp ngươi phát động Chiến tranh Phong Thần, ân tình này là ngươi nợ ta, nếu ngươi muốn quỵt nợ, vậy ta sẽ phải cân nhắc giết chết ngươi.”
Nghe những lời của Trần Trường Sinh, Trương Bách Nhẫn bất lực thở dài một tiếng, nói.
“Ngươi vốn là người tự tại tiêu dao trên thế gian, hà cớ gì phải tự khoác lên mình gông xiềng chứ?”
“Bí mật của Hạ Giới phi thường, một khi ngươi biết được, ngươi sẽ vĩnh viễn lún sâu vào vũng lầy này.”
“Chuyện này không cần ngươi quản, hãy nói cho ta những gì ngươi biết, nếu không ta sẽ đánh ngươi.”
Nói xong, Trần Trường Sinh dùng ánh mắt kiên định nhìn Trương Bách Nhẫn trước mặt.
Đối diện với ánh mắt của Trần Trường Sinh, vị Thiên đình chi chủ này cuối cùng vẫn phải chịu thua.
“Được được được!”
“Ngươi muốn biết vậy ta sẽ nói cho ngươi, hy vọng đến lúc đó ngươi đừng hối hận, càng đừng tuyệt vọng.”
“Bí mật của Hạ Giới thật ra rất đơn giản, chỉ từ cái tên là có thể nhìn ra một hai điều.”
“Có ‘Hạ’ tự nhiên có ‘Thượng’, phía trên Hạ Giới, còn có một ‘Thượng Giới’.”
Nhận được câu trả lời này, Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, rồi nhìn Thập Tam nói.
“Thập Tam, đánh hắn cho ta, tên này không thành thật.”
“Khoan đã, quân tử động khẩu bất động thủ, sao cứ động một tí là đánh nhau thế.”
Thấy Trần Thập Tam thật sự muốn ra tay, Trương Bách Nhẫn vội vàng ngăn cản hành động của hắn.
“Trương Bách Nhẫn, ngươi biết điều ta muốn nghe không phải những thứ này, nếu ngươi còn không nói thật, ta thật sự sẽ đánh ngươi đó.”
“Ta vừa nói chính là sự thật mà!”
“Chỉ là ngươi còn chưa nghe ta giải thích xong thôi mà.”
“Thượng Giới quả thật mạnh hơn Hạ Giới, nhưng tầm quan trọng của Hạ Giới lại vượt xa Thượng Giới.”
“Bởi vì ‘Hạ Giới’ là cội nguồn của toàn bộ thế giới.”
“Cội nguồn của toàn bộ thế giới?”
“Ý gì?”
“Nguồn gốc của cách nói này quá xa xưa, cụ thể là từ đâu mà có thì đã không thể khảo chứng được nữa rồi.”
“Ta chỉ biết rằng, Hạ Giới và Thượng Giới vốn dĩ nối liền với nhau, nhưng không biết vì lý do gì, hai thế giới đã tách rời.”
“Một cái chạy lên trên, một cái chạy xuống dưới, rồi từ đó mới có cách nói Thượng Giới và Hạ Giới.”
“Theo lời đồn, Hạ Giới một khi bị hủy diệt, Thượng Giới cũng sẽ không còn tồn tại nữa.”
“Do đó, Hạ Giới mới bị một số người gọi là ‘cội nguồn’.”
Nhận được câu trả lời này, lông mày Trần Trường Sinh nhíu chặt lại.
Kể từ khi biết đến cái tên “Hạ Giới”, Trần Trường Sinh vẫn luôn suy đoán sự thật đằng sau đó.
Vô số khả năng Trần Trường Sinh đều đã đoán qua, nhưng duy chỉ có đáp án này là hắn chưa từng nghĩ tới.
“Nếu Hạ Giới là cội nguồn của Thượng Giới, vậy Thượng Giới vì sao lại phái người đến thao túng Hạ Giới?”
“Cái gì gọi là thao túng, đó là giúp Hạ Giới phồn vinh phát triển.”
“Nếu không có người do Thượng Giới phái đến, Hạ Giới e rằng vẫn còn là Man Hoang chi địa thôi.”
Lại một lần nữa nghe được câu trả lời bất ngờ, ngay cả Trần Trường Sinh cũng có chút không hiểu ra sao.
Thấy vậy, Trương Bách Nhẫn khẽ thở dài một tiếng, nói.
“Từ rất lâu trước đây, cục diện là như vậy, nhưng sau một giai đoạn thời gian nào đó, mối quan hệ giữa Thượng Hạ hai giới đã thay đổi.”
“Hạ Giới bài xích Thượng Giới, Thượng Giới thì khắp nơi nhắm vào Hạ Giới.”
“Sau đó, hai thế giới hoàn toàn trở mặt, con đường thông đạo cũng bị phong tỏa.”
“Tại sao?”
“Nguyên nhân cụ thể ta cũng không biết.”
“Ngươi không biết?” Trần Trường Sinh nghi hoặc nhìn Trương Bách Nhẫn, nói: “Ngươi là người từ Hoang Cổ Cấm Địa bước ra mà.”
“Hơn nữa ngươi đã sống bao lâu rồi, ngươi tự mình rõ, chuyện này mà ngươi lại không biết sao?”
“Ta quả thật đã sống một đoạn thời gian không ngắn không dài, nhưng phần lớn thời gian đều tự phong ấn bản thân.”
“Hơn nữa đoạn thời gian này có hạn, chứ không phải xuyên suốt toàn bộ dòng chảy lịch sử.”
“Lúc hai thế giới xảy ra vấn đề, ta còn chưa ra đời.”
Nghe câu trả lời này, Trần Trường Sinh cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Chuyện mà ngay cả Trương Bách Nhẫn cũng chỉ có thể nghe đồn, vậy thì khoảng thời gian đó quá kinh khủng rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Trường Sinh từ từ thở ra một ngụm trọc khí.
“Vấn đề giữa Thượng Giới và Hạ Giới quá xa xưa, ngươi nói không rõ ta không trách ngươi.”
“Điều ta muốn biết nhất là, Vu Lực vì sao lại vội vàng tấn công Đường lên trời, hơn nữa lại còn đối địch với toàn thiên hạ.”
“Bởi vì hắn là một tên khốn!”
Trương Bách Nhẫn vốn dĩ bình tĩnh bỗng chửi thề một tiếng.
“Cục diện Thượng Giới và Hạ Giới đã vướng víu không biết bao nhiêu năm, nói là ‘kéo một sợi tóc động toàn thân’ một chút cũng không quá lời.”
“Nhưng tên này lại không theo quy tắc, trực tiếp lật tung bàn cờ.”
“Làm ra chuyện như vậy, vậy thì bằng với việc chọc giận tất cả mọi người, hắn bị đánh là đáng đời.”
“Không đánh chết hắn trên con đường đó, là do hắn mạng lớn.”
“Nếu có lần nữa, nhất định sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!”
Nghe sự tức giận trong giọng điệu của Trương Bách Nhẫn, Trần Trường Sinh vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Đợi sau khi Trương Bách Nhẫn mắng xong, Trần Trường Sinh lại mở lời: “Vẫn là vấn đề đó, Vu Lực vì sao lại tấn công Đường lên trời.”
Nghe vậy, cảm xúc tức giận của Trương Bách Nhẫn lập tức biến mất.
Chỉ thấy hắn trầm ngâm một lát, rồi bình thản nói: “Bởi vì hắn là một người tốt, một người tốt khiến cả Thượng Giới và Hạ Giới đều kính phục.”
“Hoặc có thể nói, chỉ có một mình Hoang Thiên Đế, nguyện ý hy sinh bản thân để thành toàn cho thiên hạ chúng sinh.”
“Bởi vì bất kể Hạ Giới và Thượng Giới bày bố thế nào, thì những Sinh linh ở dưới vẫn là chết nhiều nhất.”
“Cũng giống như ngươi phát động Chiến tranh Phong Thần vậy.”