Chương 1746 Một lời đánh cược!
- Trang chủ
- [Dịch] Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người
- Chương 1746 Một lời đánh cược!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1746 Một lời đánh cược!
Chương 1746: Một lời đánh cược!
Đối diện với lời của Lâm Viễn, Lâm Thiên Lang trầm mặc.
Nhìn đệ đệ tràn đầy hùng tâm tráng chí của mình, Lâm Thiên Lang chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Ngắm nhìn bóng lưng Lâm Thiên Lang, Lâm Viễn trầm mặc hồi lâu, sau đó lại lần nữa kiểm tra sổ sách.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Trường Sinh tỉnh dậy sau giấc ngủ dưỡng nhan, rồi bước ra khỏi xe ngựa.
“Có Thần nguyên thì hãy mau dùng đi, tại sao các ngươi cứ thích tích trữ Thần nguyên?”
“Thần nguyên ta ban cho ngươi, còn gấp đôi của Yến Thanh và bọn họ đó.”
Nghe tiếng Trần Trường Sinh, Lâm Viễn mở mắt nói: “Đa tạ hảo ý của Công tử, nhưng Thần nguyên vô cùng quý giá, ta muốn giữ lại dùng vào lúc quan trọng hơn.”
“Hiện giờ chính là lúc quan trọng, ở chốn giới tu hành này, chẳng ai có thể đảm bảo bản thân còn nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
“Ngươi giờ không dùng, lẽ nào định tặng cho kẻ địch của ngươi?”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Trần Trường Sinh, Lâm Viễn cúi đầu cười nói.
“Công tử, chúng ta không giống ngài, có lẽ ngài từ khi sinh ra đã không thiếu Thần nguyên, thậm chí còn chưa từng thấy qua loại tiền tệ như Linh thạch.”
“Nhưng chúng ta lại luôn chật vật ở tầng đáy của thế giới này.”
“Thần nguyên đối với chúng ta mà nói, đã là thứ vô cùng quý giá rồi.”
Đối diện với lời của Lâm Viễn, Trần Trường Sinh chẳng nói gì, chỉ lấy ra trà cụ rồi bắt đầu pha trà.
Chẳng mấy chốc, một chén trà nóng hổi đã được đặt trước mặt Lâm Viễn.
“Hãy nếm thử chén trà ta pha này.”
“Đa tạ Công tử!”
Lâm Viễn gật đầu cảm tạ, sau đó nhận lấy chén trà từ tay Trần Trường Sinh.
“Ực!”
Trà vào bụng, vị đắng chát khó tưởng tượng lan tỏa khắp khoang miệng.
Nhưng Lâm Viễn lại giữ nguyên sắc mặt, nói: “Trà ngon!”
“Ngươi thật sự thấy chén trà này ngon ư?”
“Ngọt như cam lồ!”
Ánh mắt Lâm Viễn vô cùng trong trẻo, Trần Trường Sinh không thấy chút dối trá nào trong đó.
“Xem ra cuộc đời ngươi rất khổ.”
“Cũng chẳng tính là khổ, chỉ có thể nói là hơi gian truân một chút thôi.”
“Gian truân thế nào?”
“Cả nhà bị sát hại, có tính là gian truân không?”
“Cũng được, bình thường thôi.”
“Một đứa trẻ 8 tuổi, ôm một hài nhi vừa tròn tháng đi ăn xin khắp phố, có tính là gian truân không?”
“Đáng thương thay!”
“Vậy thì hết rồi, ngoài hai chuyện này ra, ta không nghĩ huynh đệ chúng ta còn có gian truân nào khác.”
Lâm Viễn cười nói một câu, Trần Trường Sinh bèn rót lại một chén trà khác cho hắn.
“Xem ra, những gian truân thuở thiếu thời đã khiến khả năng khống chế cảm xúc của ngươi mạnh hơn rất nhiều so với người cùng tuổi.”
“Nhưng ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi muốn trở thành người như thế nào?”
“Ta muốn trở thành người như Công tử vậy.”
“Ta là người như thế nào?”
“Một người có thể tự làm chủ sinh mệnh của mình.”
Đối diện với câu trả lời của Lâm Viễn, Trần Trường Sinh hơi ngạc nhiên nói: “Yêu cầu này không hề thấp, muốn sống sót không phải là chuyện đơn giản.”
“Nhưng yêu cầu của ngươi quá trừu tượng, có thể nói cụ thể hơn một chút không?”
“Ta không muốn bị người khác nghiền chết như một con kiến!”
Lâm Viễn từng câu từng chữ nói ra suy nghĩ trong lòng, Trần Trường Sinh khẽ nhíu mày, tặc lưỡi nói.
“Yêu cầu của ngươi quá cao rồi, bởi vì trong mắt rất nhiều người, ngươi chỉ là một con kiến hôi.”
“Trong mắt ta là vậy, trong mắt những người có tu vi cao hơn ngươi cũng là vậy.”
“Cho dù tu vi của ngươi có thể trở thành một trong những người mạnh nhất thế giới này, nhưng trước mặt Đại Tống Hoàng Triều, ngươi vẫn chỉ là một con kiến hôi.”
“Ta biết, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
“Cho dù không được, làm chó cho Công tử cũng tốt hơn làm chó cho người khác.”
“Ít nhất theo Công tử, ta có thể ăn no hơn một chút.”
Giọng điệu Lâm Viễn rất nhẹ nhàng, nhưng Trần Trường Sinh lại cười chỉ vào hắn nói: “Nghe ý ngươi nói, trong lòng ngươi vẫn không phục à!”
“Chẳng có gì mà phục hay không phục, người sắp chết rồi thì có gì mà không phục chứ.”
“Ai nói ngươi sắp chết?”
“Huynh đệ chúng ta là trọng phạm bị triều đình truy nã, bên trên có đại nhân vật muốn chúng ta chết.”
“Trước kia sở dĩ sống sót được, ấy là bởi có một đại nhân vật khác bảo vệ chúng ta.”
“Hiện giờ chúng ta đã ở dưới trướng Công tử, đương nhiên sẽ phải chết.”
Nhận được câu trả lời này, Trần Trường Sinh lập tức bật cười.
“Lời ngươi nói đây là đang xem thường ta sao, người khác có thể bảo vệ các ngươi, tại sao ta lại không thể bảo vệ các ngươi?”
“Thân thế và thực lực của Công tử, Lâm Viễn chưa từng hoài nghi, nhưng ta cũng tin rằng Công tử ở nơi này căn cơ không sâu.”
“Làm sao mà biết được?”
“Nếu căn cơ của Công tử thâm hậu, hà cớ gì lại phải chọn người từ những tiêu cục này, cũng chẳng đến mức chiêu mộ huynh đệ chúng ta về dưới trướng.”
“Lời ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng ngươi còn phải giải thích một chút, tại sao ta lại không thể bảo vệ các ngươi?”
Nghe vậy, Lâm Viễn nhìn Trần Trường Sinh nói: “Công tử có nhiều thủ đoạn, nhưng căn cơ không sâu.”
“Rồng mạnh không thể áp chế rắn độc địa phương, nếu Công tử cưỡng ép bảo vệ huynh đệ chúng ta, nhất định sẽ phải trả giá rất lớn.”
“Rất rõ ràng, huynh đệ chúng ta không đáng cái giá đó.”
“Vậy nên, lựa chọn mà chúng ta phải đối mặt chỉ có ba.”
“Thứ nhất, Công tử giao chúng ta ra, đổi lấy thiện cảm của một đại nhân vật nào đó, huynh đệ chúng ta sẽ chết không toàn thây.”
“Thứ hai, Công tử giao chúng ta cho chủ cũ, chúng ta tiếp tục làm chó cho chủ cũ.”
“Thứ ba, Công tử để chúng ta làm ám thám, bề ngoài làm chó cho người khác, trong bóng tối lại làm chó cho ngài.”
“Phân tích khá thú vị, vậy nếu tình hình không như ngươi phân tích thì sao?”
“Nếu ta đoán sai, Lâm Viễn cam nguyện để Công tử xử trí.”
Nhìn Lâm Viễn đầy tự tin, Trần Trường Sinh khẽ nhếch môi nói: “Khoảng cách đến thành trì kế tiếp, đại khái còn chừng 2 canh giờ.”
“Đến đó, tiêu cục sẽ dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.”
“Nếu ta không đoán sai, trong khoảng thời gian này, người của tiêu cục sẽ tìm cách giết chết các ngươi, chủ cũ của ngươi cũng sẽ đến đòi các ngươi.”
“Trong vòng 12 canh giờ, nếu ta không giải quyết được những vấn đề này, vậy ta thua ngươi 1 văn tiền.”
Nói xong, Trần Trường Sinh đứng dậy chuẩn bị trở vào xe ngựa.
Thấy vậy, Lâm Viễn mở lời nói: “Công tử, chuyến áp tiêu lần này quá mức phô trương, Tổng hội Tiêu Sư nhất định sẽ phái người đến.”
“Bọn họ không giống với……”
“Suỵt!”
Lời Lâm Viễn còn chưa dứt, Trần Trường Sinh đã làm động tác ra hiệu im lặng.
“Cả đội ngũ đều nằm trong tầm kiểm soát của ta, bọn họ đã làm gì, nói gì ta đều biết rõ mồn một.”
“Sở dĩ gây ra động tĩnh lớn như vậy, chính là để dẫn dụ Tổng hội Tiêu Sư ra mặt.”
“Ngoài ra nếu ta không đoán sai, kẻ thù của nhà ngươi, hẳn đang tìm cách gây áp lực lên Tổng hội Tiêu Sư, chuẩn bị mượn tay tiêu cục để giết chết ngươi.”
“Vậy nên chủ cũ của các ngươi, chưa chắc đã có thể bảo vệ được các ngươi.”
Nói xong, Trần Trường Sinh đóng cửa căn phòng lại, chỉ để Lâm Viễn một mình ngồi bên ngoài.
Ngay lúc này đây, cảm giác bất lực sâu sắc lại lần nữa dâng trào trong lòng, hệt như năm xưa huynh đệ bọn họ bị người ta truy sát vậy.
……
PS: Chương 2, 3 sẽ được đăng lúc 9 giờ.