Chương 1077 Một Cơ Duyên, Cửu Đầu Tương Liễu
- Trang chủ
- [Dịch] Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người
- Chương 1077 Một Cơ Duyên, Cửu Đầu Tương Liễu
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1077 Một Cơ Duyên, Cửu Đầu Tương Liễu
Chương 1077: Một Cơ Duyên, Cửu Đầu Tương Liễu
Đối mặt với sự níu kéo của Bạch Phượng, bước chân của Trần Trường Sinh không hề có ý dừng lại.
“Không cần hỏi nữa, con đường cứu rỗi nằm ở chính các ngươi, không phải ở ta.”
“Nhân tộc tuy chiến đấu hung hãn, khi sát ý dâng cao, còn vô tình hơn cả dã thú ba phần.”
“Nhưng dẫu vậy, Nhân tộc vẫn luôn có những tiên hiền xông pha chông gai, phá vỡ mọi thứ.”
“Cũng chính vì có vô số tiên hiền, Nhân tộc mới có thể đứng vững trên vạn tộc.”
“Cái gọi là tiên hiền, không nằm ở sức mạnh của hắn lớn đến đâu, mà nằm ở chỗ hắn có một trái tim muốn phá vỡ những quy tắc cũ!”
Lời vừa dứt, bóng lưng của Trần Trường Sinh và Bạch Trạch dần biến mất.
Nhìn về hướng hai người biến mất, trong đại sảnh tĩnh lặng đến đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, Bạch Phượng đang chìm trong suy tư chậm rãi cất lời: “Chư vị cảm thấy, lời của người này có lý không?”
“Một lũ hồ ngôn!”
“Tổ tông chi pháp không thể thay đổi, hắn một tên Nhân tộc lại đến thú tộc chúng ta khoa tay múa chân, ắt hẳn là có ý đồ bất chính.”
“Chúng ta tuyệt đối không thể tin lời gièm pha của hắn!”
“Đúng vậy, chúng ta đừng để hắn mê hoặc!”
Hơn phân nửa số người đều phản đối lời nói của Trần Trường Sinh, còn những người khác thì giữ im lặng, không nói một lời.
Nhìn những đồng tộc trước mắt, Bạch Phượng nhất thời có chút hoảng hốt.
Nàng và bọn họ giao hảo khá sâu, thực lực và năng lực của bọn họ nàng đều rõ như lòng bàn tay.
Nếu xét về tu vi, bọn họ cũng coi như xuất sắc, nhưng xét về mưu kế, có vài người chẳng khác gì kẻ ngu si.
Thế nhưng, chính những “kẻ ngu si” này lại nắm giữ phần lớn quyền lực của thú tộc.
So với Nhân tộc, thú tộc ở phương diện này thật sự quá tệ.
Lư Minh Ngọc một kẻ sắp chết mà có thể nắm giữ quyền thế Lư gia, nguyên nhân căn bản không phải vì tu vi của hắn cao bao nhiêu, mà là vì hắn thông minh.
Đợi những “kẻ ngu si” này trưởng thành, bọn họ thật sự sẽ là đối thủ của những người như Lư Minh Ngọc và Trần Trường Sinh sao?
……
Bên ngoài trú địa của thú tộc.
“Trần Trường Sinh, ngươi nói bọn họ sẽ nghe lời ngươi sao?”
“Với những cuộc cải cách quy mô lớn như thế này, trở ngại sẽ rất lớn.”
Đối mặt với nghi hoặc của Bạch Trạch, Trần Trường Sinh khẽ cười nói: “Đương nhiên sẽ nghe, bởi vì thú tộc đã nhìn ra vấn đề trong đó rồi.”
“Nếu không thì tại sao thú tộc lại vô cớ đối đầu với Ngự Thú nhất mạch?”
Nghe lời này, Bạch Trạch ngây người.
“Thú tộc và Ngự Thú nhất mạch chẳng phải vẫn luôn đối đầu sao?”
“Đó là lời đồn, mâu thuẫn giữa thú tộc và Ngự Thú nhất mạch chỉ mới phát sinh trong 3 vạn năm gần đây.”
“Trước đó, thú tộc và Ngự Thú nhất mạch tuy không ưa nhau, nhưng cũng chưa đến mức gây gổ kịch liệt như vậy.”
“Dù sao, thói quen con người và linh thú cùng nhau chiến đấu đã có từ xa xưa.”
“Nếu thật sự có vấn đề, đâu còn đợi đến bây giờ.”
Nhìn Trần Trường Sinh nói chuyện trôi chảy, Bạch Trạch nghi hoặc hỏi: “Không phải, ngươi từ khi nào lại hiểu rõ về quá khứ của Đan kỷ nguyên như vậy?”
“Đọc sách mà học được đó!”
“Đan phương và công pháp, các thế lực kiểm soát rất nghiêm ngặt, nhưng sử sách và dã sử thì lại có thể thấy khắp nơi.”
“Đối với ta mà nói, sử sách và dã sử của Đan kỷ nguyên còn có giá trị hơn cả công pháp.”
“Ta đã nói rồi mà.”
“Chẳng trách nha đầu Thủy Nguyệt suốt ngày chạy ra ngoài, hóa ra là đi mua sách cho ngươi!”
“Vậy ngươi nói xem, thú tộc lần này có thể hạ quyết tâm cải cách không?”
“Không thể!”
Trần Trường Sinh trả lời thẳng thừng câu hỏi của Bạch Trạch.
Thấy vậy, Bạch Trạch càng thêm mơ hồ.
“Tại sao?”
“Lời nói vừa rồi của ngươi, ta nghe còn thấy nhiệt huyết sôi trào, thú tộc không đến nỗi nhát gan như vậy chứ.”
Liếc nhìn Bạch Trạch đang khó hiểu, Trần Trường Sinh tặc lưỡi nói: “Thú tộc không phải sợ hãi, mà là thiếu một cơ duyên.”
“Cũng chính vì thiếu một cơ duyên, 3 vạn năm qua, thú tộc vẫn luôn chần chừ không thể đẩy mạnh cải cách.”
“Ngự Thú nhất mạch có lịch sử lâu đời, trong đó không thiếu nhiều linh thú có tu vi ngút trời.”
“Những linh thú đó tuy hiện tại không ký kết khế ước, nhưng cũng từng cùng tổ tiên Ngự Thú nhất mạch sống chết có nhau.”
“Chúng ở lại Ngự Thú nhất mạch, không phải vì tham lam tài nguyên của Ngự Thú nhất mạch, mà là vì hoài niệm.”
“Trước khi chưa giải quyết được chúng, thú tộc nếu tùy tiện ra tay với Ngự Thú nhất mạch, chúng sẽ không vui lòng đâu.”
Nghe đến đây, Bạch Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy nên ngươi định cho bọn họ một cơ duyên?”
“Đúng vậy, ta định cho thú tộc một cơ duyên mà bọn họ đã chờ đợi 3 vạn năm.”
“Thế nhân đều biết, trên đỉnh Đan Tháp có 10 tồn tại đứng trên đỉnh phong Đan đạo.”
“Trừ bỏ tháp chủ thần bí ra, 9 vị còn lại được thế nhân xưng là Chí Tôn Đan Sư.”
“Mà một trong số những Chí Tôn Đan Sư này, lại xuất thân từ Ngự Thú nhất mạch.”
“Vị Chí Tôn Đan Sư này khi còn trẻ đã ký kết khế ước với Thượng cổ thần thú Cửu Đầu Tương Liễu.”
“Từ đó về sau, Cửu Đầu Tương Liễu dốc sức giúp đỡ hắn, giúp hắn từng bước một bước lên vị trí Chí Tôn Đan Sư.”
“Ngươi nói xem nếu Cửu Đầu Tương Liễu thoát ly Ngự Thú nhất mạch, quần thú thiên hạ sẽ có phản ứng thế nào?”
Ý tưởng của Trần Trường Sinh khiến đuôi Bạch Trạch điên cuồng vẫy, nhưng rất nhanh Bạch Trạch đã phát hiện ra sơ hở trong kế hoạch.
“Không đúng rồi!”
“Cửu Đầu Tương Liễu và Chí Tôn Đan Sư giao hảo nhiều năm như vậy, ngươi bảo người ta thoát ly là người ta có thể thoát ly sao?”
“Trong trường hợp bình thường đương nhiên là không thể, nhưng ta đã thấy một ghi chép khác trong dã sử.”
“Theo dã sử ghi chép, vị Chí Tôn Đan Sư này kỳ thực là con riêng của Cửu Đầu Tương Liễu, vậy nên Cửu Đầu Tương Liễu mới ký kết khế ước với hắn.”
Khóe miệng giật giật, Bạch Trạch cạn lời nói: “Ngươi xem phải dã sử gì vậy!”
“Thứ này ngươi cũng tin sao?”
“Mặc kệ nó thật hay không, ngươi cứ nói xem nó có đủ ‘dã’ không.”
“Quả thật đủ ‘dã’, nhưng điều này có liên quan gì đến kế hoạch của ngươi sao?”
“Thật sự có.”
“Chí Tôn Đan Sư tuyệt đối không thể là con riêng của Cửu Đầu Tương Liễu, nhưng nó nhất định có mối quan hệ ngàn tơ vạn sợi với Chí Tôn Đan Sư.”
“Nếu không thì Cửu Đầu Tương Liễu cường đại, tại sao lại phải ký kết khế ước với một thanh niên vô danh tiểu tốt?”
“Theo mạch suy nghĩ này, ta tiếp tục điều tra thân thế của vị Chí Tôn Đan Sư này, kết quả thật sự đã điều tra ra được một chút manh mối.”
Lời này vừa thốt ra, tai của Bạch Trạch lập tức dựng đứng lên.
“Cái gì vậy?”
“Sau khi Chí Tôn Đan Sư thành danh, Ngự Thú nhất mạch bắt đầu phát triển hưng thịnh.”
“Trong đó có một tiểu tông môn, lại càng vươn lên trở thành tông môn hàng đầu trong Ngự Thú nhất mạch.”
“Tuy nhiên, tiểu tông môn này từ rất lâu trước đây đã suy tàn, cuối cùng còn bị kẻ thù giết sạch không còn một mống.”
“Nhưng tiểu tông môn này bị diệt không lâu sau, Cửu Đầu Tương Liễu đã hiện thế, ngươi không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao?”
Đang nói chuyện, tín vật bên hông Trần Trường Sinh phát ra ánh sáng.
Hắn cầm lên xem, trên đó là một số thông tin mà Lư Minh Ngọc truyền tới.
Sau khi đọc kỹ, khóe miệng Trần Trường Sinh bắt đầu điên cuồng nhếch lên.
“Chuyện ta nhờ Lư Minh Ngọc điều tra hắn đã điều tra ra rồi, tiểu tông môn bị diệt kia, tổ tiên có ân với Cửu Đầu Tương Liễu.”
“Thị trấn nơi Chí Tôn Đan Sư ra đời, cách tông môn kia chưa đầy 100 dặm.”
“Hơn nữa theo điều tra, tông chủ của tiểu tông môn này phong lưu thành tính.”
“Ghép những manh mối này lại với nhau, sự thật đã rất rõ ràng rồi.”
“Cửu Đầu Tương Liễu không phải nhìn trúng thiên phú của thiếu niên kia, nó là đến để báo ân.”