Chương 1074 Lư Minh Ngọc giúp đỡ, Món khai vị
- Trang chủ
- [Dịch] Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người
- Chương 1074 Lư Minh Ngọc giúp đỡ, Món khai vị
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1074 Lư Minh Ngọc giúp đỡ, Món khai vị
Chương 1074: Lư Minh Ngọc giúp đỡ, Món khai vị
Nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt gian xảo, đuôi Bạch Trạch lập tức vẫy tít thò lò.
“Ta liền biết ngươi tên này không có ý đồ tốt đẹp gì.”
“Vậy nên đây chính là kế hoạch ngươi đối phó Đan Vực sao?”
“Đây chỉ là món khai vị,” Trần Trường Sinh xua tay nói, “Tên ở trên Đan Tháp kia đã sống bấy nhiêu năm rồi.”
“Nếu như ngay cả chút vấn đề nhỏ này cũng không giải quyết được, thì hắn đã sống uổng bấy nhiêu năm rồi.”
“Cái cục diện tùy thân dược viên này, chẳng qua chỉ là để mưu cầu chút lợi ích cho nha đầu Bình và bọn họ mà thôi.”
“Đan Tháp muốn bảo vệ nha đầu Bình và bọn họ với tiền đề không tiết lộ thân phận của ta, biện pháp tốt nhất chính là thu bọn họ làm đệ tử ký danh.”
“Nói thật, thiên phú luyện đan của nha đầu Bình tuy rằng đủ tốt, nhưng muốn bái nhập môn hạ Đan Tháp, thì vẫn có độ khó.”
Nhận được câu trả lời này, khóe miệng Bạch Trạch điên cuồng nhếch lên.
“Ta hiểu rồi!”
“Đan Tháp nếu như không tuân theo quy củ, thì ngươi có thể mạnh tay vòi vĩnh bọn họ một khoản.”
“Nếu như Đan Tháp tuân theo quy củ, người bên trong Đan Tháp thì nhất định phải thu nha đầu Bình và bọn họ vào môn hạ.”
“Có tầng quan hệ này rồi, cho dù chúng ta đi rồi, nha đầu Bình và bọn họ cũng sẽ không bị ức hiếp nữa.”
“Hóa ra đằng nào ngươi cũng không lỗ gì cả!”
“Đây là đương nhiên, ta lúc nào làm qua chuyện làm ăn thua lỗ.”
Vừa nói, Trần Trường Sinh lấy ra một cây quạt xếp, nhẹ nhàng quạt lên.
“Đường lui của nha đầu Bình ta đã sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ rồi, tiếp theo đó chính là kiếm lộ phí cho hai chúng ta.”
“Chúng ta càng gây ra động tĩnh lớn ở Đan Vực, thì khi Đan Tháp đuổi chúng ta đi, cái giá đưa ra sẽ càng cao.”
“Ngũ Tính Thất Giới ta tạm thời không muốn động vào, ma sát giữa các tông môn đỉnh cấp lại không đủ lớn.”
“Vậy nên mục tiêu ra tay tốt nhất, nhất định là Thú Tộc.”
“Dù sao giữa Thú Tộc và Ngự Thú Tông, đó chính là tử địch trời sinh mà!”
“Ta ngược lại muốn xem, Thú Tộc và Ngự Thú Tông nảy sinh mâu thuẫn rồi, Đan Vực sẽ giúp ai.”
Nghe đến đây, Bạch Trạch nhe răng cười lớn nói: “Cái này còn cần nói sao, Đan Vực nhất định giúp Thú Tộc chứ!”
“Trong luyện đan, tuyệt đại đa số tài liệu đều đến từ chim bay thú chạy.”
“Không có sự ủng hộ của Thú Tộc, căn cơ của Đan Vực sẽ bị lung lay.”
“Nói không sai, nhưng vấn đề là, ‘thú’ của Ngự Thú Tông không còn, bọn họ cũng phải liều mạng chứ!”
“Ha ha ha!”
Nói xong, Trần Trường Sinh và Bạch Trạch cười lớn rời đi, một trận phong bão khổng lồ đang ở nơi tối tăm từ từ nhen nhóm.
……
Đan Tháp Biệt Viện.
“Lư Đại ca, ngươi giúp chúng ta đi mà.”
Quan Bình kéo tay Lư Minh Ngọc không ngừng lay động.
Nhìn Quan Bình bên cạnh, Lư Minh Ngọc nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười.
“Hạt giống linh dược và cây con thượng hạng thì còn dễ nói, nhưng chuyện bán đan dược như thế này, một mình ta không thể làm chủ được.”
Nghe được câu trả lời của Lư Minh Ngọc, Quan Bình lay động càng dữ dội hơn.
“Lư Đại ca, đan dược của chúng ta lại không bán ở nhà đấu giá.”
“Nhân mạch của ngươi rộng như vậy, tùy tiện kéo vài khách hàng cũng đủ để chúng ta kiếm lời rất lâu rồi.”
Đối mặt với sự nũng nịu của Quan Bình, Lư Minh Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói.
“Một số bằng hữu ta quen biết thật sự rất thiếu đan dược, ngươi thật sự có thể luyện chế ra đan dược có hiệu quả tương tự sao?”
“Dưới Kim Đan, đan dược gì ta đều có thể luyện.”
“Nhưng tiền nào của nấy, giá thấp rồi, hiệu quả tự nhiên cũng kém một chút.”
“Chỉ cần có hiệu quả, vấn đề cũng không lớn lắm.”
“Nhưng đan dược các ngươi bán rốt cuộc là giả dược, đến lúc đó người ta tìm đến tận cửa thì làm sao?”
“Cái này ta đã nghĩ kỹ rồi!”
Quan Bình vỗ ngực nói: “Ngươi phụ trách giúp chúng ta kéo khách hàng, Trần Phong phụ trách vấn đề hậu mãi, ta phụ trách luyện đan.”
“Trần Phong đánh nhau rất lợi hại!”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Quan Bình, Lư Minh Ngọc liếc nhìn Trần Phong bên cạnh.
Đối mặt với ánh mắt của Lư Minh Ngọc, trên mặt Trần Phong toàn là sự bất đắc dĩ.
“Ha ha ha!”
“Sư phụ thật sự rất cưng chiều hai ngươi, chí bảo như vậy lại đều giao cho các ngươi.”
“Thôi được, vậy ta giúp các ngươi một lần vậy, cứ coi như ta tự kiếm chút tiền ngoài.”
“À phải rồi, Tài Thần tiền bối đang ở hậu hoa viên đó.”
“Ngươi không đi tìm nàng chơi sao?”
“Tiền tỷ tỷ cũng ở đây sao, vậy ta đi tìm nàng chơi trước đây.”
Vừa nói, Quan Bình hớn hở chạy về phía hậu hoa viên.
Chờ đến khi Quan Bình đi rồi, Lư Minh Ngọc mở miệng nói: “Các ngươi làm như vậy, phiền phức sau này sẽ rất lớn, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Đối mặt với câu hỏi của Lư Minh Ngọc, Trần Phong thản nhiên nói: “Trường Sinh huynh đã chỉ cho chúng ta con đường tốt nhất rồi, tổng không thể vì khó mà không đi chứ.”
“Cũng đúng, chuyện thiên hạ, không thể vì khó mà không làm.”
“Ngoài ra Sư phụ qua một thời gian nữa có lẽ sẽ rời khỏi Đan Vực, ta lại tay trói gà không chặt, sự an toàn của Bình cô nương thì giao phó cho Trần huynh rồi.”
Lời này vừa nói ra, Trần Phong có chút kinh ngạc đánh giá Lư Minh Ngọc.
“Lư công tử, ta quen biết Bình cô nương sớm hơn ngươi nhiều, ngươi nhờ ta chiếu cố nàng, lời này nghe có chút kỳ quặc rồi chứ.”
“Có lời gì ngươi cứ nói thẳng là được.”
Nghe vậy, Lư Minh Ngọc cười cười nói: “Theo ta được biết, Bình cô nương vẫn chưa đính hôn.”
“Quả đúng như câu nói Thục nữ yểu điệu, quân tử hảo cầu, điểm này Trần huynh chắc hẳn có thể hiểu được.”
Nhận được câu trả lời này, Trần Phong vui vẻ cười.
“Ngươi nhìn trúng Quan Bình?”
“Phải.”
“Tại sao?”
“Với thân phận tiểu công tử nhà Lư của ngươi, nữ nhân nào mà không tìm được, sao lại cố tình nhìn trúng một nha đầu quê mùa như vậy.”
“Không biết, có lẽ là bởi vì ta thích nhìn nụ cười của nàng chăng.”
“Ta Lư Minh Ngọc từng gặp qua rất nhiều nữ tử, nhưng các nàng khi đối mặt với ta, luôn luôn lễ phép, hoặc là nói, đeo một bộ mặt nạ.”
“Chỉ có Bình cô nương trước mặt ta, sẽ thể hiện hỉ nộ ái ố chân thật nhất.”
“Có điểm này rồi, những thứ khác đều không quan trọng.”
“Gia thế gì, bối cảnh, tu vi, thiên phú, ta hoàn toàn không thèm.”
“Chỉ là không biết chuyện này, Trần huynh có nguyện ý tác thành không.”
“Ai!”
“Ngàn vạn lần đừng nói như vậy!”
Trần Phong vội vàng giơ tay ngăn cản Lư Minh Ngọc.
“Ta và Bình cô nương tuy rằng quen biết, nhưng tuyệt đối không có nửa điểm ý nam nữ.”
“Hơn nữa theo ta quan sát, Bình cô nương hình như đối với chuyện phương diện này không được thông suốt lắm, ngươi e rằng phải tốn thêm chút công sức rồi.”
“Không sao, trước đây ta không có thời gian, bây giờ ta có rất nhiều thời gian.”
“Được, ta chúc trước các ngươi hữu tình nhân cuối cùng thành quyến thuộc.”
“Ngoài ra cho dù ngươi không nói, Bình cô nương có khó khăn, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Đối đãi bằng hữu, ta Trần Phong không làm ra chuyện thấy chết không cứu.”
“Vậy thì nhờ ngươi!”
……
Thú Tộc trú địa.
“Thịch thịch thịch!”
Trần Trường Sinh chậm rãi bước vào đại sảnh.
Mọi người đang ngồi, đều vẻ mặt không thiện ý nhìn hắn.
Người dẫn đầu, chính là Bạch Phượng từng bị Trần Trường Sinh giáo huấn một trận ở Hư Miuyễn Cảnh.
“Lang huynh, ta đối đãi ngươi bằng thành ý, kết quả ngươi lại mạnh tay lừa gạt ta.”
“Ta cảm thấy chúng ta hẳn là không có gì đáng để nói chuyện rồi.”
Đối mặt với lời nói của Bạch Phượng, Bạch Trạch vẫy vẫy móng vuốt nói: “Đùa một chút thôi, sao ngươi lại còn nghiêm túc vậy.”
“Lần này chúng ta đến tìm ngươi, đó là có chính sự muốn thương lượng với ngươi.”