Chương 552 chém giết, truyền thừa (1) (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 552 chém giết, truyền thừa (1) (2)
Chương 552: Chém giết, truyền thừa (1) (2)
Lão nhân râu tóc dựng ngược lên, hệt như sư tử ngủ say bỗng thức giấc.
“Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”
Ông ta lặp lại lời của Giáp Ngọ, nhưng ý tứ của hai bên lại hoàn toàn khác biệt.
Lão giả đơn độc một mình, bốn phía đều là địch, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như chính ông ta mới là người đang bao vây địch nhân.
Trong lòng Giáp Ngọ chợt thấy khó chịu.
Thái Bình Hầu Gia, trong mắt người bình thường dĩ nhiên là nhân vật lớn khó lường.
Nhưng trước mặt hắn thì đáng là gì?
Thái Bình Hầu Gia cùng lắm cũng chỉ là tu vi Hợp Thể cảnh, còn hắn, Giáp Ngọ, lại là Phản Hư cảnh hàng thật giá thật!
Xét trên một ý nghĩa nào đó, một võ giả Hợp Thể cảnh, ngay cả tư cách nói chuyện ngang hàng với hắn cũng không có!
Vậy mà bây giờ đối phương dám uy hϊế͙p͙ hắn!
Đây chẳng phải là không biết trời cao đất dày sao?
Giáp Ngọ cảm thấy hắn thật dư thừa khi phải nói nhảm với lão ta.
“Mấy người các ngươi, giết hắn.”
Giáp Ngọ lạnh lùng ra lệnh.
Giết một Thái Bình Hầu Hợp Thể cảnh không cần hắn phải tự mình động thủ.
Hôm nay người ở chỗ này, có thể giết c.hết lão già này nhiều vô kể!
Giáp Ngọ còn chưa dứt lời, trên nóc nhà hai bên đường phố đã có ba bốn cường giả Hợp Thể cảnh lao xuống.
Lão giả chỉ khẽ nhướng mày, biểu lộ trên mặt không hề thay đổi.
Sau một khắc, ông ta chậm rãi giơ tay lên, bàn tay hóa thành kiếm chỉ.
“Kiếm đến.”
Lão giả khẽ nhả hai chữ.
Chỉ trong thoáng chốc.
Trong không khí truyền đến một trận âm thanh ong ong, phảng phất vô số ong mật đang vỗ cánh bay lượn.
Những binh lính bình thường chung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc, bọn hắn cảm giác binh khí trong tay mình không thể khống chế mà rời khỏi tay.
Tất cả mọi người vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy vô số trường kiếm từ bốn phương tám hướng bay tới, hóa thành một con rồng dài do kiếm tạo thành.
Kiếm Long gào thét lao đến, trong nháy mắt đã đến trên đỉnh đầu ba bốn cường giả Hợp Thể cảnh kia.
Ba bốn cường giả Hợp Thể cảnh liên thanh rống lớn.
Một tiếng ầm vang vang lên.
Thân hình của bọn hắn liền bay ngược ra ngoài.
Giáp Ngọ hét lớn một tiếng, dậm chân về phía trước, lĩnh vực chi lực ầm ầm triển khai, một đao bổ thẳng về phía trước.
Lục Thiên cũng cất bước tiến lên, bất quá nàng không ra tay công kích lão giả kia, mà là đoạt lấy Nam Hải Long Vương Lý Tuyền trước.
Ầm ầm.
Đao quang và Kiếm Long đụng vào nhau.
Từng chuôi trường kiếm bị đao quang chém nát.
Giáp Ngọ nhân đao hợp nhất, ngạnh sinh sinh chém tan đầu Kiếm Long kia, thậm chí muốn thừa thế chém c.hết lão giả tại chỗ.
Lão giả kia chỉ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, phảng phất đang nhìn một người c.hết.
Trong ánh mắt Giáp Ngọ hiện lên một tia khinh thường.
Hắn còn tưởng rằng lão già này mạnh đến đâu.
Kết quả bất quá chỉ vừa mới chạm tới ngưỡng cửa Phản Hư cảnh mà thôi.
Chiêu Vạn Kiếm Quy Tông này nhìn thì rung động, nhưng uy lực kỳ thật cũng chỉ có vậy.
Nếu nói cho cùng, miễn cưỡng xem như hình thức ban đầu của Kiếm Vực mà thôi.
So với lĩnh vực chi lực của hắn, đơn giản là một trời một vực.
Hữu danh vô thực.
Hắn giết đối phương, chỉ cần hai chiêu.
Một chiêu phá tan kiếm long của đối phương, một chiêu lấy mạng đối phương!
Bất kể lão là Thái Bình Hầu Gia gì, dám đối nghịch với bệ hạ, đều chỉ có con đường c.hết!
Răng rắc răng rắc.
Kiếm Long bị đao quang chém nát, mảnh vỡ trường kiếm như mưa rơi xuống.
Trong nháy mắt, Giáp Ngọ đã vọt tới giữa Kiếm Long.
Nhiều nhất chỉ vài nhịp thở nữa, đao của hắn có thể chém xuống đầu đối phương.
Trước dùng một Thái Bình Hầu Gia tế đao, sau đó lại giết Tô Mục!
Gương mặt dưới mặt nạ của Giáp Ngọ lộ ra vẻ dữ tợn.
“C.hết đi!”
Hắn gào lên như để trút giận.
Ngay lúc này.
Bỗng nhiên.
Một vầng sáng bỗng nhiên bừng lên trước mắt Giáp Ngọ.
Ánh sáng lập tức tràn ngập thế giới trước mắt Giáp Ngọ, trừ ánh sáng trắng chói mắt, hắn không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông lên đầu, Giáp Ngọ cả người như rơi vào hầm băng.
Hắn phản xạ có điều kiện muốn tránh né, nhưng căn bản là không kịp nữa rồi.
Két!
Bên tai Giáp Ngọ truyền đến một tiếng cọ xát chói tai.
Trong cơn đau nhói, Giáp Ngọ phi tốc lui lại.
Phanh!
Một tiếng vang trầm.
Giáp Ngọ ngã ầm xuống đất.
Đám người lúc này mới nhìn rõ chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy Giáp Ngọ nằm trên mặt đất, máu tươi đã nhuộm đỏ cả một vùng.
Từ vai phải trở xuống, toàn bộ thân thể hắn đã bị chém thành hai đoạn, bây giờ chỉ còn thoi thóp.
Toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Giáp Ngọ —— c.hết rồi?
Đám người mờ mịt quay đầu nhìn lại.
Kiếm Long và lão giả, không biết từ lúc nào đã biến mất không thấy.
Bọn hắn thậm chí còn không thấy rõ Giáp Ngọ rốt cuộc đã c.hết như thế nào.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
Trong khi mọi người còn đang ngơ ngác, Lục Thiên đã thả người về phía trước, hai tay biến hóa pháp quyết, sau đó bỗng nhiên khắc lên người Giáp Ngọ.
Ngay sau đó, Lục Thiên lấy ra từ người Giáp Ngọ một đoàn quang mang chói mắt.
Thân thể Lục Thiên khẽ run lên, rồi trở lại bên cạnh Nam Hải Long Vương Lý Tuyền, đưa tay đem đoàn quang mang kia nhập vào cơ thể Lý Tuyền.
Nam Hải Long Vương Lý Tuyền trợn mắt, rồi hai mắt đờ đẫn, ngã thẳng xuống, thân thể còn không ngừng co giật.
“Lục cô nương, sao ngươi dám!”
Đinh Sửu vừa sợ vừa giận, không nhịn được lên tiếng.
“Giáp Ngọ đã c.hết, thay vì để lực lượng của hắn tiêu tán vô ích, không bằng phát huy một chút tác dụng.”
Lục Thiên mặt không biểu tình, nhàn nhạt nói.
“Nam Hải Long Vương Lý Tuyền không thể trở thành một Giáp Ngọ mới, ngươi đây là lấy việc công làm việc tư!”
Đinh Sửu nói.
“Ngươi đi nói với Dương Tú Hổ đi.”
Lục Thiên không để ý chút nào nói, “Chiếm hết ưu thế mà còn bị người chém c.hết, hắn chỉ là một phế vật, ngươi nghĩ Dương Tú Hổ sẽ làm gì ta vì hắn?”
Đinh Sửu trầm mặc một lát.
“Chúng ta không ngờ Tô Mục lại mạnh đến vậy, cũng không nghĩ tới Thái Bình Ti còn có một Thái Bình Hầu Gia không c.hết.”
Đinh Sửu cố gắng giải thích.
“Không cần giải thích với ta, đi giải thích với Dương Tú Hổ.”
Lục Thiên nói.
Trong số những người ở đây, chỉ có các nàng, những người ở cảnh giới Phản Hư, mới nhìn rõ chuyện vừa xảy ra.
Tô Mục vậy mà ẩn mình trong Kiếm Long.
Khi Giáp Ngọ chém tan Kiếm Long, Tô Mục đột nhiên từ trong Kiếm Long phát động đánh lén.
Sự chú ý của mọi người đều bị Kiếm Long tạo thành từ ngàn vạn trường kiếm kia thu hút, không ai nghĩ rằng bên trong Kiếm Long lại có người ẩn nấp.
Một cường giả tu vi như Tô Mục, một khi không biết xấu hổ mà đánh lén, thiên hạ có mấy người có thể tránh thoát?
Giáp Ngọ rất bi thảm đã chứng minh điều này.
Lúc đó Giáp Ngọ đang dốc toàn lực chém g.iết Thái Bình Hầu Gia kia, làm sao có thể kịp phản ứng?
Nhất kích tất trúng, trốn xa ngàn dặm.
Ai cũng không ngờ, Tô Mục lại am hiểu ám sát đến vậy.
Bọn hắn dù thế nào cũng không thể ngờ, Tô Mục còn có một thân phận thích khách.
“Bây giờ làm sao?”
Đinh Sửu vô ý thức thốt ra.
Hành động lần này vốn do Giáp Ngọ phụ trách, nhưng bây giờ Giáp Ngọ đã c.hết.
“Từ bỏ đi.”
Lục Thiên lạnh lùng nói, “Ta đã sớm nói, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để giết Tô Mục, là các ngươi khư khư cố chấp.
Nếu Tô Mục dễ giết như vậy, Dương Tú Hổ sao lại hòa đàm với Lĩnh Nam Tam Châu?
Nhân lúc còn chưa gây ra sai lầm lớn, hãy gỡ bỏ phong tỏa kinh thành, để hắn rời đi đi.”