Chương 551 phản kích (1) (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 551 phản kích (1) (2)
Chương 551: Phản kích (1) (2)
Nếu hắn không tìm kiếm túi súc luyện đan quyết truyền thừa, thì nhiều nhất chỉ mất 1 năm rưỡi để tích lũy đủ điểm số cần thiết, tăng lên túi súc luyện đan quyết, chứ không đến mức nhất thời nóng vội mà mạo hiểm như vậy.
Tuy nhiên, việc này cũng không hẳn là chuyện xấu.
Lần này cũng là một lời nhắc nhở, rằng hắn hiện tại còn lâu mới đạt đến trình độ vô địch thiên hạ.
Làm việc vẫn là không thể quá mức tùy tiện.
Lần này tuy có chút thua thiệt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là sau này vấp ngã đau đớn.
“Đã các ngươi muốn chơi, vậy chúng ta liền hảo hảo chơi đùa một phen.”
Trên mặt Tô Mục lộ ra một nụ cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy chiến ý.
Cẩn thận, không có nghĩa là nhát gan.
Đề phòng, cũng không có nghĩa là lùi bước.
Đã bị người khi dễ đến mức này, nếu không làm gì mà cụp đuôi bỏ chạy, thì Tô Mục tự mình cũng không thể tha thứ cho mình.
Một trận gió nhẹ thổi qua.
Thân ảnh Tô Mục đã hư không tiêu thất, cùng lúc đó, trên giường trong phòng, xuất hiện một thân ảnh đang nằm ngáy o o…
Hô! Hô!
Trong tiếng xé gió.
Mấy đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bao vây một tòa đình viện kín như nêm cối.
Giáp Ngọ và Đinh Sửu vung tay lên.
Bọn hắn gần như đồng thời xuất thủ.
Trong nháy mắt.
Tường đổ, phòng sập.
Đám người gần như đồng thời xông vào.
Tiếng vang ầm ầm vang vọng trên không trung.
Một người mắt say lờ đờ nhập nhèm ngồi dậy từ trên giường, mặt mũi tràn đầy vẻ mờ mịt.
Giáp Ngọ chộp lấy cổ người nọ, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
“Không phải hắn!”
Giáp Ngọ ném người kia trở lại giường, lạnh lùng nói.
Thân ảnh Lục Thiên xuất hiện bên cạnh hắn, khẽ chau mày.
“Hắn hẳn là vừa đi không lâu.”
Lục Thiên nhắm mắt cảm thụ một lát, chậm rãi nói.
“Vừa rồi ai đã lục soát nơi này?”
Giáp Ngọ quát lớn.
Rất nhanh, mấy người lính bị áp giải đến.
“Nói, các ngươi vừa mới nhìn thấy người này có phải là hắn không?”
Giáp Ngọ quát hỏi.
Mấy người lính kia nơm nớp lo sợ.
“Bẩm đại nhân, khi chúng ta lục soát nơi này vừa rồi, người chúng tôi nhìn thấy chính là hắn, giống nhau như đúc, chỉ là vừa nãy hắn còn chưa uống rượu…”
Những binh lính kia đàng hoàng trả lời.
Giáp Ngọ hừ lạnh một tiếng, vậy là đúng rồi!
Vừa rồi Tô Mục quả nhiên ở chỗ này!
Hắn biết được thuật biến hóa, binh lính bình thường căn bản không nhận ra hắn, cho dù có gặp mặt cũng sẽ bỏ lỡ.
“Lục cô nương, cô đã dùng biện pháp gì để khóa chặt hắn?”
Giáp Ngọ nhìn về phía Lục Thiên, trầm giọng nói, “Chúng ta không có nhiều thời gian, cô nói cho chúng tôi biết phương pháp, chúng ta có thể cùng nhau động thủ tìm hắn.”
“Phương pháp của ta coi như nói cho các ngươi biết, các ngươi cũng không dùng được.
Nhưng ta có thể nói cho các ngươi một phương pháp mà các ngươi có thể sử dụng.”
Lục Thiên nói, “Trên người Tô Mục có thiên mệnh thần binh, không cần tìm người, hãy tìm binh khí.
Khí tức của thiên mệnh thần binh không thể che giấu.”
Giáp Ngọ hai mắt sáng lên.
Một lời bừng tỉnh người trong mộng.
Lúc trước Thái Bình Tiễn Tấn Hầu và Minh Di Hầu vào cung hành thích, sở dĩ bọn chúng bại lộ hành tung, chẳng phải là vì trên người mang theo thiên mệnh thần binh hay sao?
Khí tức của người dễ dàng thu liễm, nhưng thiên mệnh thần binh lại như ngọn đèn trong đêm tối, một khi bị kích hoạt, thì không còn cách nào ẩn tàng.
“Đinh Sửu, Tầm Long Cuộn!”
Giáp Ngọ trầm giọng nói.
Lời còn chưa dứt, Đinh Sửu đã lấy ra một thanh đồng la bàn to bằng bàn tay.
Thanh đồng la bàn kia ngược lại có vài phần tương tự với Chu Thiên Tuyền Cơ trận đồ của Tô Mục, mặt ngoài có kim đồng hồ đang nhanh chóng chuyển động.
Tầm Long Cuộn, chính là Huyền Đế Dương Tú Hổ lấy được từ Thái Hư Thánh Cảnh, chuyên dùng để tìm kiếm thiên mệnh thần binh.
72 kiện thiên mệnh thần binh cất giấu bí mật thành tựu Thiên Tôn, Huyền Đế Dương Tú Hổ từ trước đến nay đều muốn sưu tập đủ chúng.
Sau khi hắn cùng Dược Thần của Thái Hư Thánh Cảnh đi chung một đường, ngoài việc đạt được Khâm Thiên Giám và Chiến Hồn Đan từ đối phương, chính là muốn Tầm Long Cuộn này.
72 kiện thiên mệnh thần binh ẩn nấp trong hư không, cho dù có bản đồ trong tay cũng rất khó tìm được.
Nhưng Tầm Long Cuộn lại có thể cảm giác được khí tức của chúng, vạch ra vị trí của chúng.
Ngay cả thiên mệnh thần binh ẩn nấp nó còn có thể tìm được, huống chi là Hỏa Tiêm Thương đã bị Tô Mục kích hoạt!
Chỉ thấy kim đồng hồ của Tầm Long Cuộn nhanh chóng chuyển động trong chốc lát, sau đó chỉ về một hướng.
Giáp Ngọ và những người khác vô cùng mừng rỡ.
Phương pháp của Lục Thiên quả nhiên hữu dụng!
Trước đó bọn hắn không có cách nào khóa chặt vị trí của Tô Mục, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Mục khôi phục.
Hiện tại đã có biện pháp này, ngày tận thế của Tô Mục sắp đến.
“Đi!”
Giáp Ngọ quát lớn, dẫn đầu xông ra ngoài.
Đinh Sửu và những người khác theo sát phía sau.
Giáp Ngọ, Đinh Sửu và Lục Thiên đều là cường giả phản hư cảnh, những người còn lại cũng đều là hợp thể cảnh.
Tốc độ của bọn hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã đến một nơi bên ngoài sân nhỏ.
Kim đồng hồ trên Tầm Long Cuộn lại bắt đầu đảo quanh, cho thấy thiên mệnh thần binh ở ngay gần.
Giáp Ngọ ra hiệu.
Đám người tản ra, tạo thành thế bao vây.
Giáp Ngọ giơ ba ngón tay lên, sau đó uốn cong lại, bắt đầu đếm ngược.
Ba.
Hai.
Một.
Oanh!
Sự việc trước đó lại tái diễn.
Đám người phá tường xông vào.
Những cấm quân Đại Huyền nghe tin chạy đến cũng đã bao vây xung quanh kín như nêm cối.
Bách tính phụ cận đã sớm sợ hãi trốn vào trong phòng, không dám ló đầu ra nữa.
Ông!
Giáp Ngọ đánh vỡ tường cao, xâm nhập vào sân nhỏ, liếc mắt liền thấy cây trường thương cắm ngược trên đất.
Ngoài thanh trường thương kia, còn có bóng người nào nữa?
“Không tốt, bị lừa rồi!”
Trong lòng Giáp Ngọ cảm thấy nặng nề, quát lớn.
Lời vừa dứt, bỗng nhiên một tiếng nhẹ vang lên.
Từng đạo quang mang trong nháy mắt từ xung quanh sân nhỏ dâng lên.
Trong nháy mắt, ba cường giả phản hư cảnh, hơn mười cường giả hợp thể cảnh, đều đã rơi vào trong trận pháp.
Ngược lại, những người động tác chậm một chút, may mắn tránh được.
Trong đó có Chử Hàn Xuyên, tông chủ Thần Nông Bách Thảo Tông.
Hắn nhìn quang mang dâng lên trong sân và tiếng kêu la có thể nghe thấy rõ ràng, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.
Đang suy tư thì bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai hắn.
Chử Hàn Xuyên vô ý thức nghiêng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy một khuôn mặt hết sức quen thuộc…
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên.
Giáp Ngọ, Đinh Sửu, Lục Thiên và những người khác từ trong trận pháp vọt ra.
Bọn hắn trông có chút chật vật, nhưng trên người không có vết thương nghiêm trọng nào.
Lúc này Giáp Ngọ đang cầm một cây trường thương, vẻ mặt tuy không rõ, nhưng đôi mắt gần như muốn phun ra lửa.
Tuy thành công thu được một kiện thiên mệnh thần binh, nhưng mọi người trong lòng không hề vui mừng.
Hỏa Tiêm Thương này rõ ràng là Tô Mục cố ý để lại, mục đích là để trêu đùa bọn hắn!
“Không tốt, điệu hổ ly sơn!”
Lục Thiên sầm mặt lại, nhìn về phía Đại Huyền Hoàng Cung, trầm giọng nói.
Giáp Ngọ và những người khác nhìn theo hướng tầm mắt của nàng, sắc mặt cũng đại biến.
Bệ hạ không ở trong cung, bọn hắn lại rời cung truy sát Tô Mục, hiện tại hoàng cung chính là thời điểm phòng thủ trống rỗng nhất.
“Lục cô nương, làm phiền dẫn đường!”
Giáp Ngọ nói.
Lục Thiên cũng không từ chối, dẫn đầu phóng lên trời, bay thẳng đi.