Chương 510 long cung, đàm phán (1) (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 510 long cung, đàm phán (1) (1)
Chương 510: Long Cung, Đàm Phán (1)
Tô Mục nhìn con bạch tuộc yêu vật khổng lồ kia, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nó đang bảo vệ chiếc thuyền đắm cổ này sao?
Một con yêu vật lại đi bảo vệ một chiếc thuyền hỏng, chuyện này có chút kỳ quái.
Nhìn bạch tuộc yêu vật, Tô Mục không tiếp tục ra tay.
Con yêu vật này chỉ là lục giai, đừng nói ở trong Nhược Thủy Trầm Uyên trận này, dù không có trận pháp, đơn đả độc đấu, nó cũng không phải đối thủ của Tô Mục.
Trước đó Tô Mục không ra tay chỉ là không muốn bại lộ thực lực trước mặt Hàn Kiệt Nhân mà thôi.
Nhưng bây giờ có trận pháp che giấu, hắn không lo lắng bị Hàn Kiệt Nhân nhìn thấu.
Thấy bạch tuộc yêu vật bảo vệ thuyền đắm, Tô Mục khẽ động lòng.
“Bá!”
Hỏa Tiêm Thương vung lên, đâm thẳng vào chiếc thuyền đắm Thượng Cổ kia.
Bạch tuộc yêu vật lại phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ.
Mấy cái xúc tu vung tới nghênh đón.
Nước biển đục ngầu bao phủ lấy nó, khiến động tác của nó chậm chạp và khó khăn.
Khi xúc tu chưa kịp quấn lấy Hỏa Tiêm Thương, Hỏa Tiêm Thương đã đâm trúng chiếc thuyền cổ.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, chiếc thuyền đắm cổ bị nước biển cuốn đi xa.
Bạch tuộc yêu vật gầm thét, quay lại muốn đuổi theo chiếc thuyền cổ.
Nhưng Tô Mục làm sao cho nó cơ hội?
Hỏa Tiêm Thương từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đính một xúc tu của bạch tuộc xuống đáy biển.
Nó kêu gào thống khổ, thân thể vặn vẹo muốn thoát ra, nhưng Hỏa Tiêm Thương vững như bàn thạch, nó không thể nào thoát được.
Trong mắt Tô Mục hiện lên một tia sắc bén, định thừa cơ chém giết con bạch tuộc yêu vật này.
Ngay lúc này.
“Răng rắc!” Một tiếng vang nhỏ.
Tô Mục cúi đầu nhìn, thấy tấm lệnh bài bên hông xuất hiện một vết nứt.
Chưa kịp phản ứng, vết rạn đã lan ra, trong nháy mắt, lệnh bài vỡ làm hai mảnh.
“Oanh!”
Ngay khi lệnh bài vỡ tan, nước biển xung quanh ập xuống người Tô Mục.
Trong nháy mắt, Tô Mục cảm thấy như có một ngọn núi nặng nề đè lên người.
Thân thể hắn đột ngột rơi xuống đáy biển, không ngừng bị ép xuống lớp bùn.
Thân thể hơi khom xuống, rồi lưng Tô Mục đột nhiên thẳng lên.
Ngọn núi nặng nề bị hắn chống đỡ.
Hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt như xuyên thấu qua làn nước biển đục ngầu, rơi vào Hàn Kiệt Nhân ngoài Nhược Thủy Trầm Uyên trận.
Muốn nhất tiễn song điêu sao?
Khóe miệng Tô Mục nở một nụ cười lạnh.
Liếc nhìn con bạch tuộc yêu vật bị Hỏa Tiêm Thương đính chặt, Tô Mục đưa tay nắm lấy cán thương.
“Ông!”
Cán thương rung nhẹ, một ngọn lửa bao trùm lấy bạch tuộc.
Ánh lửa chợt lóe rồi biến mất, cùng với con bạch tuộc yêu vật kia.
Tô Mục cầm thương bước đi, mấy bước sau đã đến trước chiếc thuyền đắm Thượng Cổ.
Hỏa Tiêm Thương quét ngang, chiếc thuyền đắm Thượng Cổ biến mất không thấy.
Thiên mệnh thần binh nội uẩn phúc địa, đừng nói một chiếc thuyền đắm Thượng Cổ, mười chiếc, trăm chiếc cũng có thể chứa được.
Hàn Kiệt Nhân muốn chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau lưng, nằm mơ đi.
Thu bạch tuộc yêu vật và thuyền đắm Thượng Cổ vào Hỏa Tiêm Thương nội bộ phúc địa, Tô Mục chậm rãi xoay người, nhìn về phía vị trí của Hàn Kiệt Nhân ngoài trận pháp.
Sau một khắc, Tô Mục hét lớn một tiếng, hai đầu gối hơi cong, dưới chân đột nhiên nổ tung, hắn phóng lên trời…
“Phốc!”
Hàn Kiệt Nhân phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ một vùng nước biển.
Hắn lảo đảo lùi lại, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nước biển đục ngầu cuộn trào, màn sáng trận pháp Nhược Thủy Trầm Uyên vỡ tan như thủy tinh.
Tô Mục quanh thân ánh lửa lượn lờ, từ trong nước biển bước ra.
Nhược Thủy Trầm Uyên trận bị Tô Mục một thương phá tan.
Thật mạnh!
Hàn Kiệt Nhân thầm nghĩ, lau đi vết máu trên khóe miệng, cảnh giác nhìn Tô Mục.
“Tô đại nhân, thật xin lỗi, vừa rồi có một đạo hải lưu đi qua, ảnh hưởng đến trận pháp, ta cũng không ngờ tấm lệnh bài kia lại không chịu nổi áp lực của trận pháp. May mà ngươi không sao, nếu không ta cũng không biết ăn nói thế nào với Thạch đại nhân và Mạc đại nhân trong Long Cung.”
Hàn Kiệt Nhân nói trước để chặn họng.
Giải thích của hắn hợp tình hợp lý.
Tình hình đáy biển thay đổi thất thường, dòng nước biển ảnh hưởng đến trận pháp, khiến lệnh bài của Tô Mục không chịu nổi gánh nặng, đây không phải là hành động cố ý của Hàn Kiệt Nhân.
Hơn nữa, hắn còn nhắc đến Thạch Bân Bân và Mạc Tuyết Tùng.
Hắn đang nhắc nhở Tô Mục rằng Thạch Bân Bân và Mạc Tuyết Tùng vẫn còn ở Long Cung, nếu Tô Mục dám làm tổn thương hắn, sự an toàn của Thạch Bân Bân và Mạc Tuyết Tùng sẽ không được đảm bảo.
Tô Mục cười như không cười: “Ngoài ý muốn là chuyện bình thường, Thái Bình Ti chúng ta khi trảm yêu trừ ma cũng thường xuyên gặp phải ngoài ý muốn. Ta đã quen với chuyện này rồi, nên không sao.”
“Tô đại nhân, yêu vật kia và thuyền đắm…”
Hàn Kiệt Nhân nhìn về phía vùng nước biển phía sau Tô Mục đang dần bình tĩnh trở lại.
“Yêu vật kia rất mạnh, mang theo thuyền đắm chạy rồi.”
Tô Mục thành khẩn nói.
Hàn Kiệt Nhân: “…”
Ngươi coi ta là đồ ngốc hay là mù?
Trong Nhược Thủy Trầm Uyên trận, nó có thể chạy đi đâu?
Trận pháp này vừa bị ngươi đánh vỡ, ta cũng không thấy ai trốn ra cả!
Ánh mắt Hàn Kiệt Nhân rơi vào thanh trường thương tản ra khí tức nóng rực trên tay Tô Mục.
Đây có lẽ là thiên mệnh thần binh nội uẩn phúc địa trong truyền thuyết.
Hàn Kiệt Nhân biết mình đuối lý, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Muốn Tô Mục nhả chiếc thuyền đắm Thượng Cổ ra là không thể, Hàn Kiệt Nhân không có bản lĩnh đó.
Lúc trước hắn lựa chọn bản thân đã là một ván cược.
Cược thắng, hắn sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát.
Thua cuộc, thì cũng không có gì đáng nói, có chơi có chịu.
“Đáng tiếc, trong chiếc thuyền đắm Thượng Cổ kia nhất định có đồ vật khó lường, nếu không yêu vật kia đã không coi trọng nó như vậy.”
Hàn Kiệt Nhân nói: “Xem ra chúng ta không có duyên với nó rồi.”
Hắn lắc đầu, thu lại tâm tình, nói với Tô Mục: “Tô đại nhân, thuyền đắm Thượng Cổ đã không còn, ngươi muốn đi dạo San Hô Quỷ Thị hay là đến Long Cung du lịch? Nói đến, Hàn mỗ làm dẫn đường có vẻ không được xứng chức lắm, sau này mặc kệ Tô đại nhân muốn đi đâu, Hàn mỗ nhất định phụng bồi đến cùng.”
“Quỷ thị thì không đi, đi Long Cung đi.”
Tô Mục nhàn nhạt nói: “Trước đó đã hứa giúp Long Vương xem vết thương của Long Vương phi, lúc đó ta bận nhiều việc nên chưa đến được. Lần này đã đến rồi, vậy tiện thể xem một chút.”
Nam Hải, Long Cung.
Nam Hải Long Vương vẫn chưa thoái vị, mọi việc ở Nam Hải Tông vẫn do ông xử lý.
Lúc này, ông đang nghe người báo cáo tin tức, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Long Vương, Huyền Đế Dạ Kiêu Vệ đã đến Phục Ba Thành.”
Người báo cáo trầm giọng nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ ý đồ của bọn họ, nhưng Long Vương, ta e rằng lần này bọn họ đến có liên quan đến việc ngài thoái vị.”