Chương 505 độn long thung tới tay (1) (2) (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 505 độn long thung tới tay (1) (2) (1)
Chương 505: Độn Long Thung tới tay (1)
“Thương Ngô Châu bên kia, ngươi mau chóng phái người đến, thừa lúc rèn sắt còn nóng, nắm chắc Thương Ngô Châu trong tay.”
“Ta biết rồi, ngươi vạn sự cẩn thận.”
Đông Phương Lưu Vân gật đầu đáp.
Chu Minh Châu, Thương Ngô Châu, Châu Nhai Châu.
Ba châu này tuy luôn được nhắc đến cùng nhau, nhưng phong cảnh lại khác biệt.
So với cái nóng khắc nghiệt của Chu Minh Châu và sự nóng ẩm của Thương Ngô Châu, khí hậu Châu Nhai Châu dễ chịu hơn nhiều.
Châu Nhai Châu gần Nam Hải, khí hậu ẩm ướt, bốn mùa như xuân.
Lên núi kiếm ăn, ven biển ăn biển.
Châu Nhai Châu nhờ dựa vào Nam Hải nên sản vật biển phong phú, rất nhiều thương nhân, nhân sĩ giang hồ đều đến đây mậu dịch, thám hiểm.
Nếu so sánh, Châu Nhai Châu mới là châu giàu có nhất trong Lĩnh Nam Tam Châu.
Tô Mục vừa đặt chân đến Châu Nhai Châu, còn chưa kịp cảm nhận sự trù phú nơi này, liền phát giác mình đã bị người để mắt tới.
Hắn bất động thanh sắc, khi còn cách thành trì một đoạn, bỗng nhiên đổi hướng, tiến về vùng sơn dã hoang vắng.
Một lát sau, hắn dừng lại trên một vách núi không người.
“Theo lâu như vậy, ra đi.”
Tô Mục hai tay chắp sau lưng, nhàn nhạt lên tiếng.
Ánh sáng lay động, sáu bóng người xuất hiện xung quanh hắn, cách đó không xa.
“Tô Mục, đây chính là tự mình gây nghiệt, không thể sống! Ngươi cũng dám một mình xuất hành, thật không biết nên nói ngươi tự tin hay cuồng vọng.”
Một người trong sáu tên lên tiếng, kẻ này Tô Mục có ấn tượng, chính là thủ lĩnh Dạ Kiêu Vệ lúc trước, hiệu Thanh Long.
“Lần này Dạ Kiêu Vệ các ngươi ngay cả ngụy trang cũng bỏ?”
Tô Mục đảo mắt nhìn sáu người, chậm rãi nói.
Đội hình đầy đủ của Dạ Kiêu Vệ, lại còn là đội đứng đầu.
“Chỉ có sáu người các ngươi?”
Tô Mục nhìn quanh một lượt, chậm rãi nói, “Xem ra các ngươi vẫn chưa chừa bài học trước đó. Các ngươi nghĩ rằng sáu người có thể giết được ta sao?”
Thanh Long hừ lạnh một tiếng, “Cuồng vọng!”
“Tô Mục, ta thừa nhận ngươi có chút thực lực.”
Thanh Long nhìn Tô Mục, sát cơ trên người không hề che giấu, “Trước kia là do chúng ta sơ suất, đánh giá thấp ngươi. Nhưng lần này, Tô Mục, ngươi khó thoát kiếp nạn!”
“Thật sao?”
Tô Mục nhìn Thanh Long, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
“Nếu chỉ có sáu người các ngươi, e rằng hôm nay các ngươi khó mà toại nguyện.”
“Giết ngươi, sáu người chúng ta là đủ!”
Thanh Long nói.
Lời vừa dứt, khí thế trên người hắn bỗng bùng nổ.
Thanh Long khẽ đảo cổ tay, trên tay xuất hiện một cây gậy gỗ.
Gậy gỗ vừa xuất hiện, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.
Trong nháy mắt, trước mặt Tô Mục là một mảnh hỗn độn, gần như không thấy rõ năm ngón tay.
Ngay lúc này, tiếng quát của Thanh Long vang lên bên tai hắn.
Trước mắt Tô Mục bỗng xuất hiện một mảnh kim quang.
Một cây cột cao ba trượng từ trên trời giáng xuống, ầm một tiếng nện xuống trước mặt hắn.
Ba vòng tròn, đột ngột quét về phía hắn.
Tô Mục nhíu mày, chưa kịp tránh né, liền bị ba vòng tròn chụp trúng.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Ba vòng tròn co lại, lập tức siết chặt Tô Mục vào cây cột cao ba trượng.
Một vòng ghìm chặt cổ, một vòng kẹp eo, một vòng trói buộc hai chân.
Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng kỳ dị trực tiếp khóa kín chân nguyên trong cơ thể Tô Mục.
Tô Mục vùng vẫy một hồi, chỉ cảm thấy vòng tròn càng siết càng chặt.
“Ha ha ha!”