Chương 500 Cửu Nghi kiếm mạch (2) (2) (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 500 Cửu Nghi kiếm mạch (2) (2) (2)
Chương 500: Cửu Nghi Kiếm Mạch (2)
Nếu kẻ kia không bị trọng thương, thì một tiểu đội Dạ Kiêu Vệ đầy đủ quân số cũng chẳng phải đối thủ của hắn.
Một người như vậy, ở Thương Khung Tông chỉ là Hắc Thiết Vệ cấp thấp nhất, trên hắn còn có Bạch Ngân, Hoàng Kim Vệ.
Có thể thấy, Thương Khung Tông rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Nếu nói Thương Khung Tông không dám xâm nhập 72 phúc địa, thì Đông Phương Lưu Vân tuyệt đối không tin.
Dù sao, 72 phúc địa tuy có chút nguy hiểm, nhưng bọn hắn còn dám tiến vào, huống chi là Thương Khung Tông.
“Ai mà biết được?”
Tô Mục nhún vai, nói: “Chúng ta nắm giữ tin tức quá ít, không thể suy đoán ra chân tướng.
Trước mắt, những điều này chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, chân tướng thế nào, ta căn bản không biết.”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã leo lên đầu tường.
Đứng trên đầu thành, cả ba đều thấy một cảnh tượng khiến bọn họ khiếp sợ tột độ.
Bên ngoài trăm trượng đầu tường là một dãy núi lớn liên miên bất tận.
Những ngọn núi kia đều cao vút tận mây xanh, so với tường thành này còn cao hơn không biết bao nhiêu lần, mây mù bao phủ, khó thấy chân dung.
Ở hướng đối diện đầu tường, có một khe núi như bị một kiếm chém ra.
Trong khe núi cũng bao phủ sương trắng nồng đậm, căn bản không thấy rõ nó dài bao nhiêu.
Nơi xa, vân hải cuồn cuộn, phảng phất có vật gì đáng sợ tồn tại.
“Hẻm núi này chẳng lẽ thông đến Thái Hư Thánh Cảnh? Lý Quy Trần chẳng phải đã đi vào đó rồi sao?”
Đông Phương Lưu Vân nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ta…”
Vạn Tuyết vừa định mở miệng nói thì bỗng nhiên, một tiếng rít chói tai cắt ngang lời nàng.
Trong hẻm núi, sương trắng cuồn cuộn dữ dội, tựa hồ có thứ gì đó muốn xông ra.
Tiếng gầm gừ từ xa vọng lại, chấn động đến mức tường thành cũng rung chuyển.
Vạn Tuyết và Đông Phương Lệ Vân đều tái mặt, thân thể gần như đứng không vững.
Tô Mục so với hai người kia mạnh hơn một chút, nhưng trên mặt cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Yêu vật mèo to đang nằm ngủ say trên đỉnh đầu Tô Mục bỗng trợn mắt, móng vuốt vỗ vỗ đầu hắn, khuyên hắn đừng ra khỏi thành, rồi lại lười biếng nhắm mắt lại.
Tiếng gầm gừ liên tiếp vang lên, trong chốc lát, không biết bao nhiêu yêu vật đang gầm thét.
“Nếu Lý Quy Trần thật sự ra khỏi thành…”
Đông Phương Lưu Vân không nói hết câu.
Nhưng Tô Mục và Vạn Tuyết đều hiểu ý hắn.
Chỉ tiếng gầm gừ thôi cũng đã khiến bọn họ khó lòng chống đỡ, có thể tưởng tượng, yêu vật phát ra tiếng thét kia cường đại đến mức nào.
Bọn chúng hiện tại không thể xông ra khỏi sương trắng, nhưng nếu có người dám tiến vào, thì kết cục sẽ ra sao ai cũng rõ.
Vạn Tuyết run rẩy cả người, cuối cùng không chịu nổi mà ngã xuống đất, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
“Kỳ thật cũng chưa chắc, chúng ta ở đây cũng không phát hiện dấu vết Lý Quy Trần để lại, có lẽ hắn không đi vào nơi này.
Hoặc giả, Lý Quy Trần thật sự có chút quan hệ với Thương Khung Tông, hắn thông qua con đường khác để đến Thái Hư Thánh Cảnh.”
Tô Mục nói: “Ra ngoài trước rồi tính, nhỡ trong sương trắng có thứ gì lao ra, chúng ta không ngăn được đâu.”
Tô Mục đưa hai người rời khỏi đầu tường, trở về Tương Giang Phủ.
Vạn Tuyết vẫn thất thần, Tô Mục và Đông Phương Lưu Vân cũng không biết phải an ủi nàng thế nào.
“Tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
Tô Mục nói: “Nếu Lý Quy Trần từng đến Tương Giang Phủ, hẳn là sẽ để lại chút dấu vết.
Nếu thực sự không tìm thấy, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.
Tìm xem có ai từng gặp Lý Quy Trần không.
Có lẽ, Lương Cảnh Lược bọn họ đã từng thấy hắn.
Lương Cảnh Lược có lẽ đã chết dưới tay hai vị Hầu Gia, nhưng khi chúng ta truy sát Lương Cảnh Lược, những yêu vật dưới trướng hắn đều đã chạy thoát, nghĩ cách tìm chúng hỏi xem.
Ta đi Cửu Nghi Kiếm Mạch một chuyến, nếu các ngươi không tìm thấy thì chờ ta trở lại rồi tính.”