Chương 491 địa hỏa đúc kiếm thuật (1) (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 491 địa hỏa đúc kiếm thuật (1) (1)
Chương 491: Địa Hỏa Đúc Kiếm Thuật (1)
“Đây là tất cả binh khí trong tiệm các ngươi sao? Không còn thứ nào tốt hơn à?”
Tô Mục nhìn hàng binh khí rực rỡ trên kệ, có chút thất vọng hỏi.
“Trương chưởng quỹ, có binh khí tốt nào thì lấy ra hết đi, ngươi sợ ta trả không nổi chắc?” Hứa Bích Xuyên bất mãn nói.
Trương chưởng quỹ, một người đàn ông lùn tịt, trên mặt luôn nở nụ cười xã giao, xoa xoa tay đáp: “Ở Ly Hỏa Thành này ai mà không biết Hứa thiếu gia giàu có cỡ nào? Ta thấy vị này cũng là người hiểu chuyện, nếu binh khí ở đây không vừa mắt hai vị, tiểu điếm vẫn còn vài món đồ tốt cất dưới đáy hòm.”
Vừa nói, hắn vừa mời hai người vào gian phòng phía trong.
Mở cửa làm ăn, hàng hóa dĩ nhiên có tốt có xấu. Binh khí bình thường thì bán số lượng lớn, bày ở trên quầy. Nhưng thần binh lợi khí thật sự sẽ không bày ra một cách tùy tiện như vậy. Binh khí tốt thật sự, người bình thường mua không nổi, cũng không cần thiết để họ tiếp xúc.
Tô Mục theo Trương chưởng quỹ vào gian phòng phía sau, rồi nhìn đối phương mang ra mấy hộp gỗ dài.
Tiện tay mở một hộp, Tô Mục cầm thanh trường kiếm bên trong lên, khẽ gật đầu.
“Cái này còn tạm được.”
Địa Hỏa Đúc Kiếm Thuật của Bảo Khí Phường nổi danh thiên hạ, thanh kiếm này cũng có thể xem là một kiện thần binh lợi khí.
“Có Huyền Binh không?”
Tô Mục quan sát một lát rồi đặt kiếm xuống, không mở các hộp khác, chậm rãi hỏi.
“Huyền Binh?”
Trương chưởng quỹ ngẩn người, “Các hạ muốn Huyền Binh?”
Vừa nói, hắn vô thức liếc nhìn Hứa Bích Xuyên.
“Chẳng lẽ người này xem Hứa Bích Xuyên là một con gà béo, định làm một vố lớn?”
Hứa Bích Xuyên ngốc nghếch lại lắm tiền, cả Ly Hỏa Thành ai cũng biết. Ngay từ khi bọn họ bước vào cửa, Trương chưởng quỹ đã biết Hứa Bích Xuyên gặp phải kẻ lừa đảo.
Trương chưởng quỹ không có ý kiến gì về chuyện này, dù ai trả tiền thì Bảo Khí Phường vẫn có lợi. Hứa gia nguyện ý tiêu tiền, hắn quản nhiều làm gì? Trước kia Hứa Bích Xuyên cũng không ít lần đến Bảo Khí Phường tiêu xài.
Trong mắt Trương chưởng quỹ, Hứa Bích Xuyên là khách hàng tốt nhất, mỗi lần hắn đều nâng giá lên ba thành. Có điều, những kẻ lừa đảo trước kia không dám mở miệng đòi Huyền Binh.
Huyền Binh loại vật này, Bảo Khí Phường dám bán, nhưng võ giả bình thường lại không dám mua.
Đừng nói Hứa Đại Thiếu có đủ tiền hay không, cũng đừng nói Hứa gia sau này có truy cứu hay không, coi như mọi chuyện đều không xảy ra, kẻ lừa đảo có giữ được Huyền Binh không?
“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.”
Một kẻ lừa đảo mà cầm Huyền Binh, chẳng khác nào nói cho người khác biết đến cướp đoạt sao?
Nếu kẻ lừa đảo thật sự có bản lĩnh bảo trụ Huyền Binh…
Có bản sự đó thì còn làm lừa đảo làm gì?
Thật sự là cường giả lại đi làm chuyện của kẻ yếu à?
Xứng với Huyền Binh ít nhất cũng phải là võ giả Chân Nguyên cảnh.
Võ giả Chân Nguyên cảnh, ai mà không phải là nhân vật uy chấn một phương, ai lại đi làm lừa đảo?
Trương chưởng quỹ đây là lần đầu tiên thấy có kẻ lừa đảo dám mở miệng đòi Huyền Binh.
“Huyền Binh, đương nhiên là có, bất quá giá cả…” Trương chưởng quỹ ngập ngừng.
“Đã có khách đến thì dĩ nhiên phải làm ăn, còn chuyện Hứa gia bị lừa thì liên quan gì đến ta?”
Hứa Bích Xuyên xua tay, “Trương chưởng quỹ, cứ lấy Huyền Binh tốt nhất của các ngươi ra đây, tiền ta sẽ nghĩ cách!”
Trương chưởng quỹ thầm bĩu môi, nếu thật sự lấy Huyền Binh tốt nhất của Bảo Khí Phường ra, Hứa gia có bán hết gia sản cũng không mua nổi.
“Có điều, Hứa gia đến đây, mình lại có thể kiếm được một món hời. Ở đây mình thật sự có một món đồ như vậy.”
Trương chưởng quỹ tính toán trong lòng.
Hắn quay người rời đi, lát sau ôm một cái hộp trở về.
So với các hộp trước, hộp này rõ ràng làm bằng gỗ tử đàn, riêng cái hộp thôi cũng đáng giá không ít tiền.
Tô Mục không để ý đến điều này.
“Chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt người ngoài nghề của thương gia mà thôi. So với Huyền Binh, một cái hộp gỗ tử đàn cũng chẳng đáng gì.”
Hắn bình tĩnh mở hộp, lấy ra một thanh đoản kiếm dài khoảng một thước.
Rút kiếm ra xem, Tô Mục không khỏi nhíu mày.
Hứa Bích Xuyên luôn quan sát Tô Mục, thấy vậy thì lộ vẻ tức giận.
“Trương chưởng quỹ, ngươi lừa gạt ta đấy à? Ngươi có phải cảm thấy ta mua không nổi Huyền Binh không?” Hứa Bích Xuyên giận dữ nói, rồi ném một xấp ngân phiếu lên bàn.
“Đây là 1 vạn lượng bạc, không đủ ta có thể lấy thêm ra, lấy binh khí tốt nhất trong tiệm các ngươi ra đây!”
Trương chưởng quỹ khinh thường liếc xấp ngân phiếu.
“Hứa Đại Thiếu, nếu là binh khí bình thường thì dễ nói, nhưng Huyền Binh…” Trương chưởng quỹ lắc đầu.
Tô Mục vỗ vai Hứa Bích Xuyên, ra hiệu cho hắn bình tĩnh.
Hứa Bích Xuyên so với người bình thường thì có tiền, nhưng trong thế giới võ giả, số tiền này chẳng là gì cả. Hứa Bích Xuyên không biết Huyền Binh đáng giá bao nhiêu, nhưng Tô Mục thì rất rõ. Nếu thật sự là Huyền Binh tốt nhất, mấy chục vạn lượng chưa chắc mua được, mà còn phải là hoàng kim.
“Một vạn lượng bạc mà đòi mua Huyền Binh, chẳng khác nào trò cười.”
Nghĩ một lát, Tô Mục chậm rãi nói: “Trương chưởng quỹ, ngươi đừng đem mấy thứ này ra lừa ta. Mấy thứ này chỉ để lừa người ngoài nghề thôi. Ta muốn nhờ Bảo Khí Phường rèn đúc một kiện Huyền Binh, không biết Bảo Khí Phường có nhận việc này không?”
Hắn tiện tay ném thanh đoản kiếm lên bàn, trong lòng đã có đánh giá về Địa Hỏa Đúc Kiếm Thuật của Bảo Khí Phường.
“Địa Hỏa Đúc Kiếm Thuật quả thật có chỗ độc đáo, nhưng nói mạnh đến đâu thì cũng chưa chắc. Cùng lắm cũng chỉ ngang với đúc binh thuật của Thần Binh Các, so với Thiên Công Luyện Khí Pháp thì không thể sánh bằng. Đương nhiên, cũng không loại trừ Bảo Khí Phường có đúc binh sư cao siêu. Loại đúc binh sư đó sẽ không tùy tiện đem binh khí chế tạo ra bày bán trong tiệm.”
“Khách đặt làm, Bảo Khí Phường đương nhiên nhận.” Trương chưởng quỹ cười nói, “Chỉ bất quá…”
Hắn kéo dài giọng điệu.
Tô Mục mỉm cười, giơ tay lên, đặt một vật lên mặt bàn.
“Trương chưởng quỹ nếu cũng là đệ tử của Bảo Khí Phường, chắc hẳn phải nhận ra nó chứ.” Tô Mục thản nhiên nói.
Trương chưởng quỹ khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi xuống mặt bàn.
“Mở cửa làm ăn, hắn thường không muốn đắc tội ai, nhất là những người có khả năng chi trả thật sự. Cho nên dù Hứa Gia Đại Thiếu là một người bình thường không có thiên phú võ đạo, hắn vẫn luôn tươi cười đón tiếp. Nhưng hôm nay, vị khách này có vẻ được voi đòi tiên, lại còn muốn thử tài mình?”
Hắn nhẫn nhịn sự khó chịu trong lòng mà nhìn tới.
“Hả?”
Chỉ nhìn một chút, ánh mắt Trương chưởng quỹ không thể rời đi được nữa.
“Đây là…”
Hắn nhào tới trước bàn, kích động nhìn hòn đá lớn bằng nắm tay trên bàn.
Hòn đá kia lớn cỡ nắm tay, toàn thân đen kịt, tỏa ra cảm giác lạnh lẽo.
Hứa Bích Xuyên nghi hoặc nhìn Trương chưởng quỹ, không hiểu vì sao hắn lại kích động như vậy.
“Sao Băng Ngọc Hạch?”
Trương chưởng quỹ run rẩy nói, cả người như muốn hòa vào hòn đá kia.