Chương 485 mưa gió nổi lên (1) (1) (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 485 mưa gió nổi lên (1) (1) (1)
Chương 485: Mưa gió nổi lên (1)
Đại Huyền, Hổ Lao Quan.
Cổng thành đóng chặt.
Trên đầu thành, mấy ngàn giáp sĩ đứng san sát, giương cung lắp tên, đầu mũi tên dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang.
“Tô Chiêu Thảo Sứ đâu? Mời hắn ra mặt!”
Một viên tướng lĩnh đứng trên đầu thành, nhìn xuống đoàn quân mệt mỏi phong trần dưới chân thành, lớn tiếng nói.
“Tô đại nhân khi giao chiến với đại tướng quân Yêu Đình đã bị thương nhẹ, hiện đang dưỡng thương trong xe.”
Đông Phương Lưu Vân đáp lời, “Chúng ta khải hoàn trở về, mau mở cửa thành cho chúng ta vào!”
“Thứ lỗi, chưa thấy Tô Chiêu Thảo Sứ, ta không thể cho các ngươi vào thành.”
Tướng quân kia lớn tiếng nói, “Ai biết các ngươi có phản bội triều đình, âm thầm đầu nhập vào Yêu Đình hay không? Có lẽ, Tô Chiêu Thảo Sứ đã trúng độc thủ của các ngươi rồi cũng nên.”
“Thả rắm chó má!”
Thạch Bân Bân tính khí nóng nảy, giận dữ quát, “Mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ! Xem chúng ta là ai!”
“Bản tướng mắt kém, không nhận ra chư vị.”
Tướng quân kia nói, “Ta chỉ nhận lệnh Tô Chiêu Thảo Sứ. Không gặp được Tô Chiêu Thảo Sứ, dù các ngươi có nói gì đi nữa, bản tướng cũng không mở cửa thành.”
“Ngươi cho rằng một cái cửa thành có thể cản được chúng ta?”
Thạch Bân Bân giận dữ.
“Các ngươi cứ thử xem.”
Tướng quân kia cũng nổi giận, “Tường thành Hổ Lao Quan, ngay cả đại quân Yêu Đình còn có thể chống đỡ được, lẽ nào lại không ngăn được các ngươi sao? Các ngươi nếu dám xông vào, bản tướng sẽ cho các ngươi nếm thử mũi tên của Hổ Lao Quan lợi hại thế nào!”
Hắn vung tay.
Đám binh lính trên đầu thành nhao nhao giơ cánh tay lên.
Hàng ngàn hàng vạn mũi tên đã sẵn sàng.
Chỉ cần Đông Phương Lưu Vân và những người khác dám tới gần tường thành nửa bước, bọn chúng sẽ không chút do dự hạ lệnh bắn tên.
Sắc mặt Đông Phương Lưu Vân, Chư Cát Kim Cương, Thạch Bân Bân trở nên vô cùng khó coi.
Đám người phía sau bọn họ càng thêm hỗn loạn.
Dù là đệ tử Kiếm Tông, hay những nhân sĩ giang hồ mộ danh mà đến nương nhờ Tô Mục, xét trên ý nghĩa nghiêm ngặt, bọn họ không phải là binh mã của triều đình, cũng chưa từng nhận bổng lộc từ triều đình.
Bọn họ sở dĩ đến Man Hoang đại lục, hoàn toàn là vì Tô Mục.
Bọn họ vốn không chịu sự quản thúc của triều đình, tính cách lại càng thêm cuồng ngạo, không thích bị trói buộc, giờ phút này phẫn nộ, hận không thể xông lên đầu tường, chém giết đám tướng lĩnh không phân rõ trắng đen kia.
Ngay cả hơn 8000 binh sĩ vốn là tướng sĩ trong quân, giờ cũng lộ vẻ tức giận.
Bọn họ mạo hiểm tính mạng viễn chinh Yêu Đình, đánh bại đại tướng quân Yêu Đình mà trở về, giờ lại ngay cả thành cũng không cho vào, còn hoài nghi bọn họ phản bội triều đình.
Thật là vô lý hết sức!
“Đông Phương Lưu Vân, hạ lệnh đi.”
Lục Bằng Cử của Kiếm Tông trầm giọng nói, “Với thực lực của chúng ta, chưa chắc không thể xông vào.”
“Rồi sao nữa?”
Đông Phương Lưu Vân hỏi, “Cho dù có thể đánh bại mấy ngàn người trên đầu tường, trong Hổ Lao Quan còn có mấy vạn đại quân. Coi như chúng ta có thể xông qua cửa thành này, đến lúc đó thì sao? Đến lúc đó cái mũ loạn thần tặc tử sẽ chụp lên đầu chúng ta thật sự, đại quân bao vây, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn thây.”
“Vậy ngươi nói phải làm sao?”
Lục Bằng Cử cau mày nói, “Mọi người sắp không áp chế được yêu ma khí tức nữa rồi, nhất định sẽ có người nhập ma. Chúng ta nhất định phải vào thành tu dưỡng.”
“Nếu thật sự không được, chúng ta đi đường vòng qua Đại Sự Sơn vậy.”
Chư Cát Kim Cương đề nghị.