Chương 474 khôi phục, giết chóc ( hai chương hợp nhất, 8000 chữ cầu đặt mua ) (3)
- Trang chủ
- [Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu
- Chương 474 khôi phục, giết chóc ( hai chương hợp nhất, 8000 chữ cầu đặt mua ) (3)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 474 khôi phục, giết chóc ( hai chương hợp nhất, 8000 chữ cầu đặt mua ) (3)
Chương 474: Khôi phục, giết chóc (hai chương hợp nhất, 8000 chữ cầu đặt mua) (3)
Lẽ nào ta lại phải biệt khuất mà chết dưới độc dược của một tên đệ tử Thần Nông Bách Thảo Tông vô danh tiểu tốt sao?
“Là ta!”
Đúng lúc này, bên tai hắn bỗng vang lên một giọng nói.
Minh Di Hầu Trương Tùng Đào giật mình trừng lớn mắt, nhìn về phía tên đệ tử Thần Nông Bách Thảo Tông có tướng mạo tầm thường đối diện.
“Tô…”
“Suỵt.”
Tô Mục giơ một ngón tay lên, khẽ nói: “Tìm cách đả thương Chử Hàn Xuyên, không được giết hắn, ta còn có việc cần dùng đến hắn.”
Tô Mục nhanh chóng nói, vừa nói vừa nhét thêm mấy viên đan dược vào tay Trương Tùng Đào.
“Vạn Giải Đan, có thể giải độc trên người các ngươi, Tử Kim Đan, có thể chữa thương, mau đi đi!”
Nói xong, Tô Mục liền kêu thảm một tiếng, “phanh” một tiếng đâm vào tảng đá, ngã xuống đất ngất đi.
Minh Di Hầu Trương Tùng Đào: “…”
Ngươi mẹ nó đang đùa ta đấy à?
Huyền Binh còn chém không thủng da ngươi, tảng đá lại có thể đụng ngươi ngất xỉu?
Minh Di Hầu Trương Tùng Đào biết mục đích của Tô Mục, nhưng hắn vẫn cảm thấy quá lố bịch.
Lúc này, Tô Mục không phải đang dẫn đầu đại quân từ Man Hoang trở về Hổ Lao Quan sao?
Sao hắn lại xuất hiện ở Thần Nông Bách Thảo Tông này?
Nhìn bộ dạng, hình như trà trộn cũng không tệ lắm.
Ngay cả Vạn Giải Đan cũng bị hắn kiếm được!
Trong đầu Minh Di Hầu Trương Tùng Đào hiện lên vô số suy nghĩ, cũng may hắn cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn.
Không để ý tới Tô Mục, hắn quay người bỏ chạy.
Mẹ nó, Hồi Quang Phản Chiếu Đan tựa như thanh đao treo lơ lửng trên đầu bọn họ.
Một khi dược lực của Hồi Quang Phản Chiếu Đan hao hết, bọn hắn sẽ độc phát mà chết.
Hiện tại thì tốt rồi, có Vạn Giải Đan, còn có cả Tử Kim Đan bỏ đi này, chỉ cần ăn vào, kịch độc trên người bọn họ liền có thể giải quyết.
Điều này có nghĩa là ba người bọn hắn không cần phải chết!
Còn sống được, ai lại muốn chết?
Huống chi, bọn hắn còn có thù lớn chưa trả.
Lần này chẳng những không cần chết, còn có cơ hội khôi phục thực lực báo thù rửa hận, tin tức này nhất định phải nhanh chóng báo cho hai người kia bên ngoài.
Phải bảo hai người kia cẩn thận, đừng để bị Thần Nông Bách Thảo Tông đánh chết.
Mà lại, Tô Mục vừa mới nói phải đả thương Chử Hàn Xuyên, còn không được giết hắn, tiểu tử này lại có ý định quỷ quái gì?
Mặc kệ, cứ phối hợp hắn là được.
Vừa xông ra khỏi động phủ, Minh Di Hầu Trương Tùng Đào liếc qua Lý Quy Trần đang ngã trên mặt đất.
Lão già này bị làm sao mà ngã xỉu thế kia?
Ta nhớ không nhầm thì hắn là hợp thể cảnh mà?
Là do Tô Mục làm?
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, Minh Di Hầu Trương Tùng Đào không kịp nghĩ nhiều.
Bởi vì người của Thần Nông Bách Thảo Tông đã lao đến.
Bọn hắn liếc nhìn hai người đang ngã trên mặt đất trong động phủ, lập tức giận tím mặt.
“Giết hắn!”
Đám người kêu to, xông về phía Minh Di Hầu Trương Tùng Đào.
Minh Di Hầu Trương Tùng Đào cũng không cùng bọn hắn cứng đối cứng, chỉ dựa vào kinh nghiệm phong phú, cùng mọi người triền đấu.
Vừa triền đấu, hắn vừa nhích dần về phía Tấn Hầu.
Tấn Hầu đã bị đánh đến liên tục thổ huyết, xem ra không kiên trì được lâu nữa.
Minh Di Hầu Trương Tùng Đào nắm lấy cơ hội, nhét Vạn Giải Đan và Tử Kim Đan vào miệng Tấn Hầu.
Ầm ầm!
Đao quang chớp động.
Dược lực dần phát tác, thực lực của Minh Di Hầu Trương Tùng Đào đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mỗi một khắc, hắn đều mạnh hơn trước đó vài phần.
“Phịch” một tiếng.
Một gã hợp thể cảnh của Thần Nông Bách Thảo Tông đánh bay hai người ra ngoài.
Hai người thổ huyết, sau khi rơi xuống đất liền xoay người đứng dậy.
Sau khi thổ huyết, hai người chẳng những không uể oải suy sụp, ngược lại có cảm giác tinh thần phấn chấn.
Trên mặt Tấn Hầu hiện lên một tia nghi hoặc, có điều bây giờ không phải lúc truy hỏi.
“Cứu Trần tông chủ!”
Tấn Hầu trầm giọng nói: “Hắn giao cho ta.”