Chương 450 không gì làm không được ( hai chương hợp nhất, 8000 chữ đại chương cầu đặt mua ) (1)
- Trang chủ
- [Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu
- Chương 450 không gì làm không được ( hai chương hợp nhất, 8000 chữ đại chương cầu đặt mua ) (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 450 không gì làm không được ( hai chương hợp nhất, 8000 chữ đại chương cầu đặt mua ) (1)
Chương 450: Không gì không thể (Gộp hai chương, 8000 chữ, cầu đặt mua) (1)
Mí mắt Trần Bắc Huyền giật liên hồi.
Vô số mũi tên dày đặc kia lọt vào tầm mắt hắn. Hắn thầm nghĩ, nếu hắn là Hạ Cẩn, cũng không thể tránh né, chỉ có thể liều mạng chống đỡ.
Nếu là thời kỳ đỉnh phong, hắn có thể dễ dàng ngăn cản mấy ngàn mũi tên này.
Nhưng nếu là một gã Hợp Thể cảnh bình thường…
“Thảo nào Huyền Đế coi trọng Thái Bình Tư các ngươi, hóa ra Thái Bình Ti giàu có đến mức này sao? Mũi tên huyền binh, một lần mà lấy ra nhiều như vậy.”
Trần Bắc Huyền nhìn Minh Di Hầu Trương Tùng Đào và Tấn Hầu, mở miệng nói: “Một đợt huyền binh tên loạn xạ này, dù là Hợp Thể cảnh cũng khó lòng gánh nổi.”
Đại Huyền có phá ma tiễn, chuyên phá phòng ngự của yêu ma và nhục thân chân nguyên của võ giả.
Nhưng dù là phá ma tiễn, cũng chỉ là phàm binh, không tính là huyền binh.
Vậy mà bây giờ, đám người Tô Mục đồng loạt bắn ra lại là huyền binh thật sự.
Mỗi một mũi tên đều là một kiện huyền binh!
Đây là cỡ nào tài đại khí thô?
Lò đúc binh khí nào lại lãng phí thời gian rèn đúc nhiều mũi tên đến vậy?
Nhân lực và vật lực sau những mũi tên này khiến Trần Bắc Huyền nghĩ đến mà da đầu tê dại.
E rằng triều đình Đại Huyền cũng không có nội tình như vậy.
Minh Di Hầu Trương Tùng Đào và Tấn Hầu nhìn nhau ngơ ngác.
Bọn họ cũng không biết chuyện này.
Thái Bình Ti làm gì có nhiều mũi tên huyền binh đến thế?
Nếu thật có, Thái Bình Lục Hầu cũng không đến nỗi chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai người lộ vẻ đau xót. Dùng nhiều mũi tên huyền binh như vậy chỉ để bắn giết Hạ Cẩn, thật sự quá lãng phí.
Con chó chết này không đáng giá đến thế!
Hai người hận không thể hét lớn một tiếng, tránh ra để bọn họ liều mạng với Hạ Cẩn.
Bọn họ liều mạng với Hạ Cẩn, nhiều nhất chỉ là vết thương tái phát, chứ không cần lãng phí tiền bạc.
Những mũi tên huyền binh này là nội tình của Thái Bình Ti đó!
Sau cơn đau xót, trong lòng hai người dâng lên nghi hoặc nồng đậm.
Những mũi tên huyền binh này từ đâu tới?
Lẽ nào là…
Tô Mục tự chế tạo?
Trong lòng hai người nổi lên sóng to gió lớn.
Bọn họ biết Tô Mục hiểu thuật đúc binh, nhưng không ngờ lại đạt đến trình độ này.
Huyền binh, đan dược áp chế thương thế, chân nguyên tu vi, nhục thân, cả hương hỏa Kim Thân…
Tô Mục không khỏi quá đa tài đa nghệ đi?
“Thái Bình Ti các ngươi có Tô Mục, đúng là vận may.”
Trần Bắc Huyền trầm mặc một lát, dứt khoát từ bỏ ý định liều mạng với Hạ Cẩn.
Bởi vì hắn thấy Hạ Cẩn trúng mấy mũi tên, định xông ra ngoài, nhưng sau đợt bắn của Tô Mục, lại có đợt thứ hai.
Vẫn là mũi tên huyền binh.
Những người kia tu vi kém xa Hạ Cẩn, nhưng người đông thế mạnh, lại có cường cung huyền binh trong tay, đồng tâm hiệp lực bắn giết, Hạ Cẩn như thú bị nhốt, dù hung mãnh hơn nữa cũng chỉ có đường chết.
“Có Tô Mục, Đại Huyền vốn có cơ hội trung hưng, nhưng Huyền Đế tự tay bóp chết cơ hội này.”
Trần Bắc Huyền nói tiếp: “Rốt cuộc là vì cái gì?”
Trần Bắc Huyền cũng như Tô Mục, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn là tông chủ Kiếm Tông, không phải người trong triều đình, Huyền Đế kiêng kỵ hắn còn có thể hiểu được.
Nhưng Minh Di Hầu Trương Tùng Đào và Tấn Hầu thì khác, Thái Bình Lục Hầu là người che gió chắn mưa cho Đại Huyền, ai cũng biết bọn họ trung thành.
Huyền Đế ngay cả bọn họ cũng giết, đây không phải là điên rồ mà có thể hình dung được.